Thời gian trôi qua đã hơn nửa tháng, Khương Vi cảm thấy mình chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Mỗi ngày chỉ đơn giản là ăn uống, ngủ nghỉ và trêu đùa Quý Tinh. Quý Tinh cũng dần cảm nhận được sự khởi đầu cho cuộc sống mới, dường như cậu đã lâu không còn buồn phiền về chuyện tình cảm thất bại trước kia, không biết điều đó là tốt hay xấu nữa.
Hôm đó, Khương Vi có lịch quay chụp, sáng sớm đã bận rộn trước gương. Sau khi trang điểm và thay đồ xong, cô ngoắc tay gọi Quý Tinh. Lần này không phải để kéo khóa váy mà là để đeo dây chuyền.
Khương Vi buộc những lọn tóc lớn thành sóng mềm mại sang bên trái, lộ ra phần gáy mịn màng. Quý Tinh lần đầu thấy Khương Vi với bộ tóc xoăn, ngẩn người mất một lúc rồi mới nắm lấy sợi dây chuyền mảnh mai. Khóa dây chuyền rất tinh tế, để xem cho rõ hơn, cậu buộc phải lại gần, gần đến mức hơi thở của cậu phả vào cổ Khương Vi khiến làn da chuyển sang màu hồng nhạt.
Quý Tinh vô thức nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ chớp mắt để tập trung nhưng vẫn không thể đeo được. Một là vì cậu chưa từng tiếp xúc với những món nữ trang như vậy, thực sự không biết làm thế nào để gắn hai đầu lại với nhau, hai là vì ngón tay út của cậu không cẩn thận chạm vào người Khương Vi, khiến tay cậu khẩn trương đến run không ngừng.
Một phút trôi qua, Khương Vi quay đầu lại: "... Cậu ngủ rồi à?"
"Không phải! Đừng động, đừng động, sắp đeo vào được rồi!" Quý Tinh cuống quýt kéo mạnh, nhưng sợi dây chuyền quá mảnh, trực tiếp bị cậu một phen kéo đứt.
Cả hai cùng cúi xuống nhìn sợi dây chuyền, mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Quý Tinh nhặt sợi dây chuyền lên, sờ vào chỗ đứt yếu ớt: "Hôm nay tan làm tôi sẽ đi sửa lại cho cô."
Sợi dây chuyền được gói cẩn thận trong khăn tay, Quý Tinh để trong túi áo giữ ấm cả ngày. Cậu cố tình hỏi một đồng nghiệp biết được một cửa hàng sửa chữa đồ trang sức gần đây nằm trong một trung tâm thương mại đã mở hàng chục năm, tay nghề rất tốt. Sau giờ làm, Quý Tinh lập tức chạy đến đó.
Trong cửa hàng, ông thợ sửa chữa đeo kính, kiểm tra kỹ sợi dây chuyền, với vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Chỗ này đứt rất khó sửa, chỉ có một chút như vậy thôi. May mà cậu tìm đúng chỗ, tôi là người duy nhất có thể sửa được cái này, người khác không làm nổi đâu."
Trong lúc chờ đợi, Quý Tinh tùy tiện đi dạo. Cửa hàng sửa chữa nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, bên cạnh các quầy trang sức nổi tiếng. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng những tủ kính tinh xảo, chỉ có vài khách hàng lác đác. Quý Tinh ngay lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc không xa, đó là Kỳ Nhạc. Họ đã là bạn thân suốt bảy năm, chỉ cần nhìn vào gáy của Kỳ Nhạc, cậu đã có thể nhận ra ngay.
Quý Tinh nhẹ nhàng tiến lại gần, chuẩn bị bất ngờ hù dọa Kỳ Nhạc từ phía sau: "Này!"
Kỳ Nhạc thật sự bị dọa, nhìn Quý Tinh một lúc lâu mới bật ra được một câu: "Cậu sao lại ở đây?"
"Em đến gần đây có chút việc." Quý Tinh khoác vai Kỳ Nhạc, đụng nhẹ vào anh ta, "Còn anh sao lại ở đây?" Một người đàn ông đến cửa hàng trang sức thế này thật là không bình thường.
Kỳ Nhạc luôn không có bạn gái ở trường, chưa từng theo đuổi ai. Đến năm ba, Quý Tinh không nhịn được hỏi, Kỳ Nhạc mới tiết lộ có một người bạn thanh mai trúc mã ở quê, mối quan hệ cũng ổn định, nhưng Kỳ Nhạc hiếm khi nhắc đến cô ấy. Nghĩ đến đây, Quý Tinh bất ngờ nói: "Ôi, là cô bạn thanh mai đó sao! Cuối cùng sau bao năm các anh cũng thành đôi rồi à?"
"Quý Tinh......" Vì Kỳ Nhạc lớn hơn Quý Tinh một tuổi nên luôn gọi cậu là Tiểu Tinh, gần như chưa từng gọi tên cậu như vậy.
Quý Tinh hơi ngớ ra, còn chưa kịp nói gì thì một cô gái chạy đến, lao thẳng vào lòng Kỳ Nhạc: "Kẹt xe dữ quá nên em mới tới muộn!"
Giọng nói quá quen thuộc, quen đến mức Quý Tinh cảm thấy đầu óc như ù đi, giống như tivi mất tín hiệu hiện lên màn hình tuyết trắng. Khi cô ta quay mặt lại, Quý Tinh vẫn chưa thể phản ứng kịp.
Là Lý Tâm Nghiên, người đầu tiên lên tiếng chào hỏi: "... Lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, đã lâu, không gặp." Quý Tinh cười khan vài tiếng, "Thật trùng hợp, sao hôm nay cả ba chúng ta đều ở đây nhỉ, sao mà trùng hợp quá vậy?"
Quý Tinh, Kỳ Nhạc và Lý Tâm Nghiên đều là đồng hương, ban đầu họ quen nhau qua nhóm đồng hương cùng trường. Quý Tinh và Kỳ Nhạc học trước Tâm Nghiên một khóa, vào ngày khai giảng, hai anh chàng đã cùng nhau ra cổng trường đón cô, giúp cô xách hành lý. Trong ba năm tiếp theo, họ thường xuyên ở bên nhau, cho đến khi tốt nghiệp năm cuối, Quý Tinh chuyển đến nơi khác làm việc, còn Kỳ Nhạc vào học thạc sĩ ở trường gần đó. Bỗng dưng, Quý Tinh cảm thấy như trở lại những năm tháng sinh viên tươi đẹp, đã lâu rồi ba người chưa cùng nhau vui vẻ như trước kia.
Hai người đối diện đều nở không nổi nụ cười, vẻ mặt cậu cũng sắp không giữ được nữa. Sợ bầu không khí càng ngượng ngùng hơn, cậu đành phải lên tiếng nói gì đó: "Hình như chúng ta đã từng đến đây cùng nhau rồi phải không? Hồi đó cái trung tâm thương mại này chưa hoành tráng như bây giờ, ở trên có một khu trò chơi điện tử, chúng ta còn trốn học..."
"Quý Tinh!" Kỳ Nhạc lần nữa gọi tên Quý Tinh, sau đó nắm tay Lý Tâm Nghiên, "Quý Tinh, có một chuyện mà tôi mãi chưa nói với cậu, thực ra tôi và Nghiên Nghiên đã..."
Chưa kịp nghe Kỳ Nhạc nói tiếp, thì điện thoại của Quý Tinh bỗng reo lên như một cái phao cứu sinh. Cậu cảm kích cuộc gọi này vô cùng, mặc dù đã đoán được nửa câu sau của Kỳ Nhạc, nhưng cậu hoàn toàn không muốn nghe nữa, chỉ muốn rút lui.
Là Khương Vi gọi tới. Quý Tinh hít một hơi thật sâu, cố gắng tạo ra một nụ cười có chút ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi phải nhận một cuộc gọi, bạn gái gọi đến."
Quý Tinh nhấn nút nghe: "Vợ à?"
Khương Vi không nói gì, chỉ cau mày đưa điện thoại lên gần mắt, kiểm tra xem có nhầm số không. Thật sự mà nói, trong điện thoại có lắp hai sim, trước khi gọi hắn đã kiểm tra rất kỹ, sợ mình gọi nhầm bằng số của "bạn cùng phòng".
Khương Vi không hiểu ra sao: "Gọi ai vậy?"
Quý Tinh tự nói: "Vợ, anh đang sửa dây chuyền cho em, sáng nay không phải đã nói với em rồi sao?"
Khương Vi vừa tức vừa buồn cười: "Điều này tôi biết, nhưng cậu giải thích xem cậu gọi ai là vợ?"
Quý Tinh tiếp tục lảng tránh: "Sườn xào chua ngọt? Được, hôm qua anh đã muốn ăn rồi."
Khương Vi quyết định nói cho rõ ràng: "... Cái gì sườn xào chua ngọt? Tôi gọi điện để nói với cậu hôm nay có thể về muộn một chút, chiều này lịch hẹn ở phòng chụp ảnh và người khác bị trùng, nên tối mới đến lượt chụp."
"Ừ, được, anh sẽ về ngay, chờ anh ăn cơm cùng nhé." Quý Tinh vẫn tự biên tự diễn.
Khương Vi sững người một chút, cảm thấy trong giọng Quý Tinh có chút nghẹn ngào, trái tim hắn như thắt lại: "Cậu sao vậy?"
"Không có gì, ừ, không có gì." Nói xong, Quý Tinh lập tức cúp điện thoại.
Lại phải quay về cái không khí ngượng ngùng, lần này chính Lý Tâm Nghiên đã phá vỡ sự im lặng: "Anh có bạn gái rồi à?"
"Đúng vậy." Quý Tinh miễn cưỡng cười, "Tôi cũng quên chưa nói với hai người."
Lý Tâm Nghiên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu vậy, chúng ta hãy nói thẳng đi, thực ra..."
"Xin lỗi, bạn gái tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, hôm nay thôi không nói chuyện nữa nhé." Quý Tinh chỉ muốn chạy trốn, nhưng cậu không dám đi nhanh quá, sợ người ở phía sau nhìn ra sự vụng về và bất lực của mình. Cậutừng bước chắc chắn đi qua những gian hàng, tới cửa hàng trang sức lấy lại dây chuyền đã sửa xong.
Trên chuyến tàu điện ngầm trở về, cậu nhận được tin nhắn từ Lý Tâm Nghiên, rất dài, đại ý nói rằng cô ấy từ đầu đã thích Kỳ Nhạc. Mùa hè năm cuối cấp ba, khi chat trong nhóm đồng hương cô đã thích, sau đó khi Kỳ Nhạc và Quý Tinh ra trường đón cô, cô càng thích hơn, chỉ là hai người thường xuyên nhắn tin cho cô, khiến cô nhầm lẫn giữa hai người. Sau này mọi người trở thành bạn bè, cô không thể chỉ giữ khoảng cách với Quý Tinh, nên có thể đã khiến cậu hiểu lầm. Cuối cùng, khi Quý Tinh thổ lộ tình cảm, cô đã hỏi Kỳ Nhạc, Kỳ Nhạc nói không muốn làm Quý Tinh tổn thương...
Quý Tinh không xem hết, trực tiếp xóa số liên lạc.
Khi Khương Vi về đến nhà đã gần mười hai giờ, trên tay hắn cầm một hộp sườn xào chua ngọt, là gọi đồ ăn qua ứng dụng trong lúc chờ quay phim, để quá lâu nên giờ hơi lạnh, phải hâm nóng mới có thể ăn được.
Hắn bấm chuông mãi không thấy ai mở cửa. Mã số cửa được người thuê tự thiết lập, Quý Tinh đặt mã số của mình, còn Khương Vi là "bạn cùng phòng" nên cũng có mã số riêng. Hắn đang lưỡng lự có nên mạo hiểm sử dụng mã số của mình để mở cửa không, thì cửa tự động mở ra từ bên trong.
Quý Tinh thò nửa khuôn mặt đỏ bừng ra, Khương Vi nhìn thấy một đống chai không, chú bé ngốc này lại uống bia say mèm...
Quý Tinh nắm chặt tay nắm cửa, đôi mắt say xỉn nhìn hắn: "Cô không biết mật khẩu sao?"
Cậu cúi xuống, một tay bấm từng cái trên bảng mã: "9, 6, 1, 1, 0, 8, là sinh nhật của cô ấy."
"Quý Tinh..." Khương Vi không nhịn được vuốt mái tóc mềm mại của cậu.
Quý Tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đáng thương đỏ ngầu: "Nhưng mà làm sao đổi mật khẩu đây? Tôi muốn đổi, nhưng không biết làm sao để đổi, tôi muốn đổi."
Khương Vi cũng ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy tay cậu, dẫn dắt cậu từng bước bấm vào bảng mã, bấm ba lần phím *, nhập mật khẩu cũ, sau đó bấm phím #.
Hắn nắm lấy ngón tay Quý Tinh: "Bây giờ là nhập mật khẩu mới, đổi thành ngày hôm nay nhé?"
Quý Tinh gật đầu, Khương Vi nắm tay cậu cùng nhau nhập hai lần mật khẩu mới, bấm phím # lần cuối cùng, mật khẩu mới đã được thiết lập thành công.
Quý Tinh vừa định đứng dậy thì Khương Vi kéo cậu lại: "Quay lại đây, gọi vợ mà không chịu trách nhiệm sao?"
"Cái gì, cái gì trách nhiệm?" Quý Tinh say đến nỗi đầu óc đã mơ hồ, bị hắn kéo lại một cái thì cậu lại ngồi bệt xuống đất.