Quy tắc lãng mạn số bốn cho bạn trai: Cùng nhau đi vòng đu quay và hôn nhau khi ở trên đỉnh.
Hầu hết sinh viên đại học ở thành phố này đều tứng đến Happy Valley, thánh địa của địa điểm dã ngoại tập thể. Quý Tinh cũng từng đến đây cùng với cô gái cậu thích và người bạn thân nhất của mình.
Chuyến đi đó là một hoạt động ngoại khóa của câu lạc bộ hoạt hình mà họ cùng tham gia. Lúc đầu, Lý Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc đã gia nhập câu lạc bộ, còn Quý Tinh thì sau này mới vào theo. Thực ra, cậu không phải người quá đam mê hoạt hình, cũng chẳng hiểu rõ nhiều về chủ đề này. Cậu gia nhập chỉ vì muốn có thêm thời gian gần gũi với Tâm Nghiên nên đã lén lút nghiên cứu để có chuyện trò với cô ấy. Thế nhưng, đôi khi khi thấy Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc trò chuyện sôi nổi, cậu cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.
Khá mất mặt khi phải thừa nhận là Quý Tinh vốn không thích những trò chơi mạo hiểm. Tâm Nghiên lại ngược lại, cô ấy thích cảm giác mạnh, dường như không có trò gì mà cô không dám thử. Còn Quý Tinh, ngay cả việc đu xích đu thôi cũng khiến cậu có thể chóng mặt. Nhưng cậu vẫn cố gắng tham gia vào tất cả các trò chơi như tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, đu quay cực đại, và máy rơi tự do, chỉ vì không muốn để Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc ngồi chung với nhau. Dù sao thì Kỳ Nhạc là "anh em chí cốt" của cậu, cậu cũng không thể để mọi người cảm thấy ngại ngùng. Cậu nhớ sau một lượt trải nghiệm những trò chơi kinh hoàng kia, chân cậu mềm nhũn, mặt tái mét. Cậu phải lấy cớ đi mua đồ ăn rồi trốn vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Khi quay lại, cậu cầm theo ba cây kem: một cây vị vani cho Tâm Nghiên, cây sô cô la cho Kỳ Nhạc. Nhưng khi đến ngã rẽ, cậu không thấy hai người đâu. Đợi một lúc lâu cuối cùng họ quay lại, cười nói rằng vì chờ quá lâu nên đã quyết định đi thêm một lượt tàu lượn nữa.
Bây giờ nhìn lại, Quý Tinh chợt nhận ra nhiều thứ cậu đã làm khi đó đều là do cậu tự suy diễn, tự quyết định, tự cảm động. Có lẽ ngay từ đầu, cậu đã là người thừa trong câu chuyện của họ.
Khương Vi lớn lên ở một vùng quê xa xôi, nơi hắn không có nhiều trải nghiệm liên quan đến các khu vui chơi lớn như nhiều người khác. Hắn cũng không phải người bản địa và chưa từng học đại học, thế nên cũng chẳng mang nặng chút "tình cảm đặc biệt" nào với những nơi như công viên giải trí nổi tiếng của thành phố. Nhưng dù không đến đó, trong lòng hắn vẫn tồn tại ký ức về một khu vui chơi nơi quê nhà.
Năm Khương Vi học lớp bảy, một công viên giải trí bắt đầu được xây dựng cách xa nhà hắn. Đó là một sự kiện lớn với đám bạn cùng lớp. Lũ trẻ háo hức bàn tán không ngừng về việc sẽ được chơi ở đó, chỉ riêng hắn thầm nghĩ trong lòng rằng, "Chỉ có con nít mới thấy hứng thú với mấy thứ đó." Khương Vi luôn tỏ ra trưởng thành hơn so với tuổi, cảm thấy các khu vui chơi là những thứ ngớ ngẩn. Thế nhưng, thái độ của hắn dần thay đổi vào một ngày khi chiếc vòng đu quay khổng lồ được dựng lên. Đứng từ ban công nhà mình, hắn có thể nhìn thấy rõ cái vòng cung lớn ấy vươn cao lên bầu trời.
Hôm đó, trời xanh, không khí thoáng đãng, và quan trọng hơn cả, đó là một ngày tốt vì cha của hắn không có ở nhà. Với Khương Vi, bất kỳ ngày nào vắng bóng cha đều là những ngày tuyệt vời. Hắn chỉ vào chiếc đu quay đang dựng lên ngoài xa, lần đầu tiên trong đời ngập ngừng đề nghị với mẹ: "Mẹ ơi, chúng ta đến công viên giải trí chơi đi."
Trong khoảnh khắc ấy, chiếc vòng đu quay xa xăm kia không chỉ là một trò chơi cho trẻ con nữa. Nó như thể biểu tượng cho một niềm hy vọng bất ngờ len lỏi vào cuộc sống vốn đã ảm đạm của hắn, khiến hắn có thể khao khát, chạm tới trong tương lai.
Mẹ hắn nói: "Đó chỉ đang thử nghiệm thôi, đợi khi công viên chính thức mở cửa đã."
Rồi những ngày tiếp theo, vòng đu quay bắt đầu thắp sáng, tựa như một vầng trăng khổng lồ chiếu rọi từ xa. Khương Vi lại háo hức hỏi: "Khi nào chúng ta mới đi ạ?" Mẹ hắn bảo: "Lần sau nhé, công viên mới mở chắc đông người lắm."
Thế nhưng, cái "lần sau" đó mãi không đến. Bạn bè trong lớp đã lần lượt đến công viên, trở về với những câu chuyện về vòng đu quay lên đến đỉnh cao có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố dưới ánh đèn lung linh. Nhưng Khương Vi không còn bận tâm đến điều đó nữa. Mẹ hắn rời đi rồi. Bà không thể chịu đựng người chồng chỉ biết cờ bạc, rượu chè và bạo lực thêm nữa.
Từ sau hôm đó, chiếc vòng đu quay nhìn từ ban công không còn giống như vầng trăng sáng nữa, Khương Vi cũng không còn khao khát được bước vào thế giới huyền ảo kia. Khu vui chơi đối với hắn mà nói đã trở thành thứ gì đó trẻ con mới mơ ước.
Khi bước vào công viên cùng Quý Tinh, Khương Vi không hề cảm thấy vui vẻ. Dường như cả hai đều có những ký ức không mấy đẹp về nơi này. Lần này, hắn đến công viên chỉ vì muốn làm Quý Tinh vui, như một cách để bù lại sự việc lần đi xem phim kinh dị đêm hôm đó.
Trước khi bắt đầu đi chơi, hắn nhẹ nhàng trấn an cậu: "Nếu có gì không chơi được thì đừng cố quá, ngoan nhé." Hắn không muốn lặp lại tình cảnh phải dỗ dành cậu giữa đêm vì mơ thấy ác mộng.
Quý Tinh chợt nhớ lại lần trước khi đi chơi cùng Lý Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc sau khi thử mấy trò chơi kích thích xong anh phải vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cảm giác tủi thân tích tụ bấy lâu như được xóa sạch đi, giờ đi đâu cậu cũng chỉ muốn dựa sát Khương Vi, gần cô một chút, rồi lại gần thêm chút nữa.
"Chơi gì cậu muốn đi, tôi sẽ đi cùng." Khương Vi đút tay vào túi áo khoác, giả vờ làm một người trưởng thành không chút hứng thú với những thứ mà "chỉ có trẻ con mới thích".
Hai người không chơi trò gì kích thích mạo hiểm gì, chỉ xem một buổi biểu diễn ở rạp nhỏ, xem một bộ phim 4D, chơi hai vòng trò tàu lượn trẻ em (bị Khương Vi gọi là xe lắc lư), ngồi ba lần trên ngựa gỗ xoay vòng.
Trời dần tối, Khương Vi ngước nhìn vòng đu quay bắt đầu sáng lên với những vòng ánh sáng rực rỡ. Hắn hỏi: "Quý Tinh, cậu đã từng ngồi vòng đu quay chưa?"
Quý Tinh hơi bất ngờ, không ngờ mọi thứ lại lệch khỏi kế hoạch của mình, rõ ràng phải là cậu mời Khương Vi mới đúng chứ.
Vòng đu quay này không giống như chiếc ở quê hương hắn. Vòng đu quay trong trí nhớ của hắn được trang trí bằng dải đèn trắng bạc, trông như treo ở nơi xa xôi cuối cùng của thế giới. Còn chiếc trước mắt thì hoành tráng hơn nhiều, với những dải đèn màu liên tục thay đổi hình dáng theo điệu nhạc, lung linh huyền ảo, như ánh sáng của thần linh vậy.
Lần này, họ cùng bước vào "mặt trăng sắc màu" ấy.
Quý Tinh sợ độ cao, vừa ngồi vào đã thấy căng thẳng. Khương Vi ngồi đối diện, nhìn cậu lại bày ra bộ dạng giống lúc xem phim kinh dị, hai tay bám chặt vào tay vịn, mắt nhắm một nửa, cả người căng cứng, không dám nhúc nhích.
Cabin của vòng đu quay sao lại làm bằng kính trong suốt thế này, nhìn đâu cũng thấy thế giới bên ngoài đang dần dần hạ xuống. Quý Tinh lỡ nhìn xuống đất một chút, đã cao đến mấy chục mét rồi, khiến chân cậu mềm nhũn. Cậu vô thức lùi lại, lưng dựa chặt vào ghế. Sắp đến đỉnh rồi, làm sao cậu có thể tiến tới để hôn Khương Vi đây?
Khương Vi vẫn nhớ khi xưa rất nhiều bạn học đã đi công viên giải trí, họ sẽ thảo luận trong giờ ra chơi, "Phải đợi đến tối mới đi ngồi vòng đu quay, mới ngắm được cảnh đêm", "Tối đến đèn đóm sáng rực, nối liền thành một dải đẹp lắm", "Tớ còn nhìn thấy cả trường mình nữa đó"...
Khương Vi không hề tò mò, hay đúng hơn, hắn đã tự thuyết phục mình rằng, hắn chẳng tò mò chút nào.
Mãi đến nhiều năm sau, lần đầu tiên ngồi lên vòng đu quay, Khương Vi mới nhận ra rằng những gì mọi người nói đều sai. Dù có bao nhiêu ánh đèn rực rỡ đi nữa thì tất cả cũng chỉ là phông nền. Hắn chẳng quan tâm chút nào cả, bởi vì ngồi ở đây, trong lòng và trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.
Gió đêm khẽ thổi làm mái tóc cô bay nhẹ, trông càng thêm vài phần dịu dàng không nói nên lời. Quý Tinh nhìn đến ngẩn ngơ, nỗi sợ độ cao dường như hoàn toàn bị lãng quên. Cậu cũng quên mất nhiệm vụ phải hôn cô ở đỉnh, chỉ làm theo tiếng gọi từ trái tim. Giờ mình nên hôn người ấy.
Quý Tinh ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước. Chiếc cabin nhỏ bất ngờ mất thăng bằng, lắc lư mạnh khi nó vươn lên điểm cao nhất.
Khoảng cách giữa họ quá gần, mũi chạm vào mũi, hàng mi dài gần như lướt qua mặt nhau.
Khương Vi rút ngắn khoảng cách một centimet cuối cùng giữa họ, cứ thế hôn nhau tại điểm cao nhất của vòng đu quay.