Tiểu công chúa nở nụ cười, lộ ra tiếng cười bạc: "Ngươi nói mình vô dụng sao? Ta nghe nói ngươi rất có bản lĩnh, khiến Phật tử phá giới, cưới ngươi làm thê. Ngươi tên Thẩm Sơ Nghi đúng không? Bổn công chúa muốn khiêu chiến với ngươi! Nếu như ta thắng, ngươi phải rời khỏi Phật tử, chuyển khỏi phủ Quốc sư; nếu như ta thua, từ nay về sau ta sẽ không bước vào hoàng thành Trung Nguyên nữa"
Cần phải so sánh sao?
Ngay từ đầu, ta đã hoàn toàn thua.
Ta bỗng nhiên ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn đôi mắt sáng quyến rũ của nàng cười cười: "Không cần so, toàn bộ phủ Quốc sư, ngươi muốn thì cứ lấy đi, bao gồm cả hắn nữa.”
Ánh mắt ta dừng lại trên mặt Ôn Cảnh Tu trong chớp mắt.
Hắn như là không nghĩ tới ta sẽ quyết đoán, không một chút lưu luyến như vậy. Tay hắn siết chặt phật châu, gương mặt tĩnh như hồ nổi lên gợn sóng. Hắn thất thần, cụp mắt đỏ bừng nói với ta: "Thẩm Sơ Nghi, nàng là thê tử của ta, không được nói những lời như vậy trước mặt công chúa!"
18
Trong đêm tối.
Mười tám ngọn đèn hoa sen được thắp sáng trên Phật tháp trắng cao chót vót.
Lần đầu tiên ta bước vào bảo tháp cấm địa của hắn, chỉ vì đưa hoà ly thư tới.
Tự tay viết xong hòa ly thư đưa đến trước mặt Ôn Cảnh Tu.
Hắn mở mắt ra khỏi thiền định.
Ta hít một hơi thật sâu: "Một năm nay, tạm trú trong phủ Quốc sư, đối với Phật gia có nhiều quấy rầy, sau này sẽ không..."
Ôn Cảnh Tu nắm lấy hòa ly thư, đầu ngón tay dùng sức, phật châu sột xoạt va vào hòa ly thư.
Hắn cau mày, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khàn khàn: "A Na Nhu cũng tinh thông Phật pháp, rất hợp với ta, chỉ coi là hồng nhan tri kỷ mà thôi. Ta cùng nàng cũng không phải như lời đồn đãi bên ngoài! Sơ Nghi... "Hắn thân mật gọi tên ta như vậy.
Sự khó chịu hiện lên trên khuôn mặt hắn, ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Đừng nói chuyện hòa ly với ta, ta sẽ không đồng ý. Ta là đệ tử Phật môn, chú ý từ đầu đến cuối, không có đạo lý ly hôn. A Na Nhu sẽ trở lại Đại Mạc, sẽ không quấy nhiễu đến vị trí của nàng.”
Ta bỗng nhiên nở nụ cười: "Sau khi nàng trở về thì sao, ngài tiếp tục vào không môn, để cho ta vì ngài thủ khiết cả đời, gánh vác hư danh không có phải không? Quốc sư đại nhân, ta không muốn. Lúc trước ngài không muốn cưới ta, hiện tại ta cũng không cần ngài.”
Sau khi ta rời đi, Ôn Cảnh Tu đã đốt hòa ly thư, ta ngửi thấy mùi giấy bị đốt cháy.
Một phong hoà ly thư chẳng qua chỉ có vài câu.
Một khi ta hạnh phúc thì điều đó chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.
Hắn có thể đốt thì ta cũng có thể viết lại.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Chờ Thanh Toả ngủ, ta gõ ám hiệu, ám vệ bên cạnh Tề Duật xuất hiện.
"Thân thể Thái tử đã khỏe chưa?"
Ám Vệ không dám ngẩng đầu nhìn ta: "...... Tạ ơn cứu mạng của Thẩm y nữ, chủ tử không sao rồi.”
Ta nhìn trăng, nhẹ giọng hỏi một câu: "Thân thể ngài ấy tốt rồi, vì sao vẫn không đến thăm ta?"
Không phải đã nói, hắn sẽ nuông chiều ta, bảo ta cả đời không cần cúi đầu quỳ xuống nữa sao?
Ám vệ cúi đầu thật thấp: "Chủ tử, ngài ấy...... bị Hoàng hậu nương nương tạo áp lực, gần đây đang nghị thân.”
Kỳ thật, ta cũng nghe nói, viên ngọc quý trên tay Thừa tướng, Thái phó đều đã vào Đông cung, chờ đợi tuyển chọn...
Hắn là Thái tử, tương lai sẽ là chủ quốc gia, làm gì có chuyện cưới một kẻ nhị giá (lấy chồng lần hai) chứ, xuất thân thấp kém, thanh danh lại xấu chẳng khác gì "Dâm phụ"!
Ánh trăng sâu kín, như sương lạnh chiếu vào trong lòng. Ta khép cửa sổ lại, nói với ám vệ: "Chuyện ta giải độc cho ngài ấy, hãy tiếp tục gạt chủ tử của ngươi.”
Hắn đã cứu mạng ta và ta đã cứu hắn. Coi như là trả nợ xong.
Ta mang theo Thanh Toả tiếp tục kinh doanh tiểu y quán, trong sổ sách đã có chút bạc.
Dự định sau mùa đông đến, sẽ không mở cửa nữa, bán cửa hàng đi, trả lại tiền cho Tề Duật, mang theo chút lợi nhuận này, cùng Thanh Toả tìm một nơi không người quen biét, đông ấm hè mát bắt đầu lại từ đầu.
Chuyện công chúa Đại Mạc đến kinh thành, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đàm luận không ngừng.
“Ta đã nhìn thấy công chúa Đại Mạc, nàng ngồi trong xe thơm lạc đà kéo, che kín mạng che mặt, đôi mắt giống như bảo thạch.”
“Ngay cả Phật tử của chúng ta, cũng có quan hệ phi phàm với công chúa Đại Mạc, hai người từng thức trắng đêm để ngắn trăng sao, nghiên cứu thảo luận Phật pháp."
"Muốn ta nói, nếu Phật tử như có thể hoàn tục, ngài và công chúa kia chắc chắn là một cặp đôi đẹp! Phật tử một năm trước không phải phá giới cưới dâu sao? Ta thấy chi bằng cứ bỏ vợ tái hôn, cưới tuyệt sắc mỹ nhân Đại Mạc, hai người thật xứng đôi!"
Thanh Toả nghe được những lời này, nhanh chóng khép cửa sổ lại, bất an nhìn sắc mặt ta.
Trên mặt ta chỉ có vẻ bình tĩnh, dường như như không nghe thấy.
Bọn họ muốn cưới ai, đều không liên quan đến ta.
Con người mà, có thể tự mình hiểu lấy, ta chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.