Ta gả vào phủ Quốc sư, ngày bái đường thành thân, Ôn Cảnh Tu không xuất hiện.
Trong trong khách đường một màu trắng toát, hắn đốt đàn hương kính Phật, lạnh như băng.
Trời đông giá rét, ta không biết là vì lạnh, hay là nguyên nhân khác, vịn khung cửa, thân thể hơi phát run.
“Không có tân lang ở đây, sao có thể bái đường?" Ta nhíu mày, cẩn thận hỏi.
Ta biết Ôn Cảnh Tu không muốn cưới ta, coi ta là sự sỉ nhục của hắn.
Ngày đại hôn, lại ngay cả giả bộ cũng không thèm, ngay cả một con gà trống để thay thế bái đường thành hôn cũng không có.
Trên ghế chỉ đặt một chiếc áo cà sa màu trắng.
Trong phủ, bà tử không kiên nhẫn, bĩu môi: "Ngươi cũng nhiều chuyện rồi, có thể được gả vào phủ Quốc sư là may mắn lắm rồi. Chẳng phải Quốc sư còn để lại cho ngươi một chiếc áo cà sa ở chỗ đó sao? Thấy cà sa cũng như thấy Quốc sư, ngươi và xiêm y bái đường thành thân là được."
Baf ta không kiên nhẫn khoát tay: "Cũng như nhau cả thôi, Quốc sư sẽ không gặp ngươi.”
Từ bên ngoài phòng vọng đến tiếng cười chế nhạo của hạ nhân.
“Thứ không biết liêm sỉ, dám câu dẫn Phật tử!”
“Phật tử thanh tâm quả dục, cưới ngươi chẳng qua là vì thanh danh của ngươi mà thôi.”
“Vào phủ Quốc sư, cũng xem như là goá phụ.”
Nhị tỷ tiễn ta xuất giá nghe được, cả người phát run, tức giận kéo tay ta: "Tiểu muội theo tỷ về đi, muội đừng quan tâm đến Phật tử Quốc sư của bọn họ nữa, chúng ta không gả.”
Ta cùng Phật tử có một đêm hoang đường, làm mất sự trong sạch của Ôn Cảnh Tu, toàn thành đều biết.
Ngày đại hôn, kiệu hoa theo đường cũ trở về, cũng mất mặt song thân.
Ta đã làm họ xấu hổ một lần, không thể để cho họ xấu hổ nữa.
Kìm nén nỗi đau trong lòng, nước mắt nóng bỏng, ta cố chấp nói: "Nhị tỷ, muội đi tìm chàng, chàng là Phật tử, có lòng từ bi, quan tâm đến chúng sinh...chàng sẽ cho muội một chút thể diện.”
2
Nhưng hóa ra ta đã sai.
Thất tình lục dục của hắn là dành cho phật châu, lòng từ bi và nhu tình là dành cho chúng sinh, thứ dành cho ta chỉ có sự vô cảm lạnh lùng hơn cả gió tuyết.
Ta quỳ gối bên ngoài Phật tháp Lân Thủy, đội gió rét căm căm, cầu xin hắn: "Đại nhân, hôm nay là hỉ sự của chúng ta. Thiếp gả vào phủ Quốc sư, sẽ an phận thủ thường, sẽ không yêu cầu xa vời bất cứ thứ gì. Đại nhân hãy cho thiếp chút mặt mũi, chỉ cần một canh giờ thôi, cùng thiếp bái đường thành thân!”
Trong Phật tháp yên tĩnh, tuyết bao phủ, cao không thể với tới.
Nước mắt dính đầy mặt, trời lạnh khiến khuôn mặt đỏ bừng đau đớn, ta dập đầu cầu xin hắn, hết lần này đến lần khác, trên nền tuyết trắng có thêm một vệt đỏ chói mắt.
Người bên trong, từ đầu đến cuối không có một tiếng động truyền ra.
Trong lòng ta đau đớn như bị khoét ra từng chút. Ta bị mất mặt cũng không sao cả. Nhưng Nhị tỷ còn chưa gả cho Vân Anh, không thể để cho nàng hổ thẹn, về sau bởi vì chuyện của ta mà bị phu gia (nhà chồng) khinh thường.
Ta đứng lên, đi vào trong Phật tháp, bị hộ vệ canh gác ngăn lại.
"Ai cũng cần có mặt mũi, Phật tử không muốn gặp ngươi, Thẩm tiểu thư, một chút mặt mũi cuối cùng cũng không để lại cho mình sao?”
“Dưa xanh ép chín sẽ không ngọt, tiểu thư Thẩm gia quấn quýt si mê như vậy không cảm thấy mất mặt sao?”
“Nữ tử khắp thiên hạ đi phá giới của Phật tử, tranh nhau gả vào phủ Quốc sư, Phật tử đại nhân cũng không cưới được.”
Sắc mặt của ta trắng bệch hơn so với tuyết, ta lảo đảo ngã về phía sau một bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm tuyết rơi đầy trời, cô nuốt nghẹn ngào trong cổ họng.
Dưa xanh ép chín sẽ không ngọt... ta cũng không muốn nữa.
3
Nhưng đêm đó, chính hắn ôm ta, mắt đỏ bừng, hôn môi ta, cởi dần quần áo của ta...
Đâu phải chỉ một mình ta sai?
Ngày tửu lâu Phượng Lai khai trương, có rượu Lan Sinh quý hiếm.
Ta tham uống rượu ngon, mặc nam trang, cho nha hoàn ăn mặc thành gã sai vặt, cùng ta đi tửu lâu Phượng Lai.
Sau khi uống vài chén, trong tửu lâu có thích khách ám sát, ta và Thanh Toả tách ra, hơi rượu bốc lên, cả người nóng rực, trước mắt cũng mơ hồ, vô tình bước vào căn phòng đầy đàn hương.
“Ngươi là ai, cút ra ngoài mau!" Thanh âm lạnh như băng phát ra.
Nghe giọng nói của hắn, mùi rượu trên người ta tản đi không ít.
Lúc này mới chú ý tới người ngồi xếp bằng trên giường, bạch y trắng hơn tuyết, không nhiễm hồng trần, ánh mắt không buồn không vui lạnh lùng nhìn ta.
Bên ngoài tiếng c.h.é.m g..iết không ngừng, ta thấp giọng cầu xin hắn: "Ta chỉ ngồi ở đây, sẽ không quấy rầy ngài thanh tu, chờ kẻ xấu đi rồi, ta lập tức rời đi.”
Cơn say khiến ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ban đêm nghe thấy tiếng hộc m..áu.
Nam tử giống như tiên quân trên sàng tháp nôn ra một ngụm m..áu lớn, nhuộm đỏ cả chiếc áo cà sa màu trắng hắn đang mặc.
Tim ta lỡ mất một nhịp, lo lắng hỏi: “ Sư phụ, ngài không sao chứ?”
Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt đỏ bừng, miệng khẽ lẩm bẩm: “A Na Nhu...”
“Sư phụ, ngài vừa nói gì?”
Hắn đột nhiên cúi người xuống hôn lên môi của ta, nụ hôn dịu dàng dần trở nên mất kiểm soát, biến thành gặm cắn.
Cho dù ta có giãy giụa thế nào thì cũng vô dụng trước giọng nói vừa mỏng manh vừa dịu dàng của hắn: “Đừng rời xa ta...”
Y sam từng cái một bị hắn mạnh bạo cởi ra với bàn tay đang cầm phật châu.
Ta say rượu đầu óc không tỉnh táo, còn hắn thì mất trí, cứ như vậy hoang đường cả một đêm.
Sáng ngày hôm sau bọn ta đã bị hạ nhân của hắn phát hiện.
Ta sẽ không bao quên được dáng vẻ khi Ôn Ảnh Tu tỉnh dậy, sắc mặt lạnh lùng như sương, ánh mắt u ám như thể hắn rất muốn g..iết c..hết ta.
“Ngươi là thích khách yêu nữ đến từ đâu? Ngươi đã phá hỏng sự trong sạch của Phật tử!”
Một hộ vệ đã dùng kiếm đ.â.m ta, lăn qua lăn lại cả một đêm, cơn say vẫn còn chưa tan hết, ta hoàn toàn không thể tránh được lưỡi kiếm đó.
Ôn Ảnh Tu lại nôn ra một ngụm máu, ngăn kiếm của hắn lại.
“Bỏ đi, là kiếp nạn trong số mệnh của ta. Phật tử là người từ bi, sẽ không g..iết hại chúng sinh, ngươi hãy tha mạng cho nàng ta đi.”
Thanh Tỏa đã cả một đêm không tìm thấy ta, nàng lo lắng và sợ hãi, sợ ta đã bị thích khách làm bị thương nên không dám giấu giếm mà trở về Thẩm gia điều động thêm đội quân cứu viện.
Lúc người của Thẩm gia tìm đến, Phật tử đã rời đi, chỉ để lại ta với y sam rách rưới ngồi trên sàng tháp của hắn.
Người trong tửu lâu vốn nhiều khó tránh khỏi có thị phi, tin tức về việc tam tiểu thư của Thẩm gia bị làm nhục rất nhanh liền được lan truyền khắp hoàng thành.
Sau khi sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng, Ôn Ảnh Tu là người có lòng từ bi của Phật tử đã chủ động thừa nhận mình là người đã có mặt ở đó.
Hắn nguyện ý sẽ chịu tránh nhiệm với ta, cưới ta làm thê.