Người của Ngũ hổ phái lúc này cũng hoang mang tột độ. Những bậc võ giả, cao thủ đệ nhất của đất nam đều đã xuất trận, vậy mà vẫn không thắng nổi người Tống. Xem ra chỉ còn nước đồng loạt lao lên, lấy sức mạnh của hơn trăm con người, dù có phải trả bằng bao nhiêu mạng, may ra mới có cơ hội.
Một chưởng lĩnh trọn, hàn khí buốt lạnh xâm chiếm cơ thể. Lương Thanh Nghiệp lập tức vận hỏa khí đương cự. Hàn khí bị trục xuất, biến thành làn hơi sương mờ ảo, ngùn ngụt bốc lên. Vị môn chủ dù đã trúng chưởng, thần sắc vẫn uy nghiêm, dáng hình vẫn mười phần lẫm liệt. Xem ra một chưởng khi nãy không phải điều gì quá nghiêm trọng.
Lương Thành Nghiệp liếc mắt trông bảo đao đang còn găm trên thân cây, rồi lại nhìn trừng trừng kẻ địch trước mặt. So với lúc đấu với Đoàn Xuân Huy, kẻ địch giờ đây còn mạnh mẽ hơn gấp bội. Từ người hắn tỏa ra thứ khí tức đáng sợ. Vị môn chủ thở ra, gằn giọng:
- Mất đao cũng tốt, tay không sẽ thoải mái hơn. Ma Đầu, hôm nay ta quyết hàng phục nhà ngươi.
Chiến ý lại khởi, nộ khí sục sôi. Khai Thiên quyền sử ra, quyền thế khai thiên mở địa. Gã Ma Đầu vung chưởng tiếp đón. Một quyền một chưởng, chí cương chí cường. Một t·iếng n·ổ lớn chấn động, cả hai cùng bị chấn lui. Dư chấn tỏa ra, lan xa hơn mười trượng, những kẻ nội lực yếu kém tức thời thấy lồng ngực căng tức, cảm giác như muốn thổ huyết.