Quyền này đã mang theo bẩy tám phần công lực, nhưng lại chẳng làm thương tới thiếu chủ của Thanh Sơn môn. Chàng để cho hắn đánh chúng, chỉ là muốn đệ tử phái Long Biên có gì đó vớt vát thể diện. Bao nhiêu quyền kình đều được chàng truyền hết ra sau. Tên đệ tử Long Biên đang bá cổ, ôm ghì trên lưng phải lãnh đòn thay, chu mỏ réo lên một tiếng “ối”.
Bọn chúng lúc trước dù lấy mười địch một, nhưng là lấy võ để đấu, nay dùng đến thủ đoạn bát nháo ô hợp này, thực chẳng khác gì cảnh đánh nhau của đám đầu đường xó chợ.
Lương Nhất Công càng thêm ghét bỏ, nhoẻn miệng cười khinh. Một cái lắc mình, một ngón cước vung lên. Tên cột tóc đuôi ngựa không ngờ đối phương bị bám chặt tận thắt lưng vẫn có thể tung cước đá mạnh đến vậy. Hắn bị đá trúng, hất ngược ra sau.
- “Xoảng”
Chậu mai cảnh bằng gốm lam, được tô vẽ cầu kì đặt trên kệ đá xanh rơi xuống vỡ tan. Đám đệ tử phái Long Biên há hốc mồm, trợn mắt nhìn. Làm vỡ đồ trong phủ vương chẳng phải việc gì tốt đẹp. Lương Nhất Công cũng cảm thấy ái ngại. Đúng lúc này, có tiếng nói từ bàn trà: