Sấm Động Trời Nam

Chương 62: Trước ngày quyết chiến



Mai Đình đến Hoàng gia trang trở về, báo lại việc đám người Tống đã lấy đi Trảm Trần kiếm. Khúc Vĩnh Lâm nghe xong thì càng chắc mẩm chủ đích của bọn chúng là c·ướp đoạt binh khí, thành ra lại nghĩ:

“Chúng muốn ra tay g·iết người, Hoàng gia trang cố nhiên chẳng thể chống đỡ nổi. Nếu đã vậy, việc t·hảm s·át ở· Dương gia là như thế nào? Không phải đám người Tống thì là ai được chứ? Có khi nào Dương gia vì cố giữ đao mà dẫn đến cái họa như vậy?”

Lúc trước, họ Khúc còn băn khoăn về mục đích của đám người Tống, nay thấy chúng chỉ chủ đích đoạt binh khí, không chú trọng g·iết người thì đã phần nào vơi bớt lo nghĩ. An nguy của Tản Viên có lẽ không quá bị đe dọa, vấn đề chỉ còn là Can Trường kiếm.

Dẫu vậy, Tản Viên Hộ vẫn bị bao phủ bởi bầu không khí nặng nề. Sự cảnh giác, phòng bị được đẩy lên mức tối đa. Người Tản Viên ai cũng căng thẳng, hồi hộp như sắp sửa bước vào trận đánh lớn, cường địch đang đợi chờ trước mặt. Chỉ có Đoàn Xuân Huy - tả phó hộ là tỏ ra bực bội, luôn miệng làu bàu vì không được xách kiếm đi tìm đám người Tống.

Lại nói về việc theo dõi đám người Tống. Mai Đình cho thuộc cấp đến Tản Lĩnh, giả dạng làm khách vãng lai để ở lại quán trọ. Nhất cử nhất động của kẻ địch đều được theo dõi và đều đặn báo về. Mọi việc suôn sẻ, thuận lợi cho đến ngày thứ ba thì bị gã tiêu sĩ Mộ Bạch phát hiện, người Tản Viên may mắn thoát c·hết. Đám người Tống từ đó không cho chủ quán đón thêm khách, bản thân Khúc Vĩnh Lâm cũng không dám mạo hiểm cắt cử người đến nữa.

Ngày thứ chín trong thời hạn mười ngày.

Động Thần Tích, sơn động lớn nằm ở hậu điện của đền Trung, là cấm địa của núi Tản, chỉ có cấp bậc trưởng phó hộ mới được phép đến. Nơi đây tràn ngập dấu tích của thần thánh. Chính giữa động nổi lên khối đá hình trống đồng, cao ba thước, rộng ngang hơn năm thước, gọi là Kiếm Đế. Cắm trên Kiếm Đế là Sơn Thần kiếm, thanh kiếm đã cùng vị thần núi Tản – Sơn Tinh tham gia trận chiến với vị thần Thủy Tinh. Đối diện với Kiếm Đế, trên vách hang động chính là bức bích họa ghi lại trận chiến năm xưa. Thủy Tinh tay cầm Phong Vũ Thương, thân cưỡi giao long, thượng trên sóng dữ, kéo theo ngàn vạn binh tôm tướng cá tiến đánh núi Tản, khí thế hung bạo hoành hoành. Ngược lại, Sơn Tinh từ trên đỉnh non ngạo thị trông xuống, tay phải cầm Sơn Thần Kiếm, tay trái nâng bổng ngọn núi lớn, xung quanh là trùng trùng người và dã thú, khí thế trầm hùng lẫm liệt. Dưới chân bức bích họa là Hỏa Tích, ngọn lửa của thần để lại, suốt ngàn năm qua vẫn luôn rực cháy. Xung quanh hang động, trên các vách đá là vô số các thần tích, bí tịch, được khắc ghi bằng chữ Khoa Đẩu, thứ hỏa tự cổ xưa của người Việt.

Khúc Vĩnh Lâm đứng trước Hỏa tích, ngước mắt nhìn bức họa, trầm ngâm. Vị trưởng hộ đã đứng ở đây hơn một canh giờ. Mai Đình vừa đến phía sau, nói:

- Bác trưởng, bác đang lo nghĩ điều gì?

Khúc Vĩnh Lâm vẫn nhìn lên bức bích họa, đáp:

- Thần tích, phúc khí của đất Việt đều bắt nguồn từ ngọn núi này. Tất cả đều được lưu giữ trong hang động này. Chú Đình, chúng ta là những kẻ hộ thần, cũng là sứ giả của thần để bảo vệ dân chúng. Nhiệm vụ của chúng ta không chỉ có mười tám thôn xứ Đoài, mà là an nguy chung của người dân đất Việt.

Mai Đình chú tâm lắng nghe, dường như vị trưởng hộ đang muốn nhắn nhủ điều gì đó:

- Thần khí còn, đất Việt còn. Thần khí mất, đất Việt mất. Xưa nay Tản Viên luôn cố gắng đứng ngoài các tranh đấu quyền lực giữa các triều đại, các phân tranh phe phái trên chốn giang hồ. Nói vậy không có nghĩa là chúng ta đứng ngoài tất cả, ung dung, bàng quang nhìn thiên hạ rơi vào cảnh lầm than đổ máu. Mọi sự quyền biến đều ảnh hướng đến sự hưng vong của bách tính muôn dân đất Việt.

Chúng ta hòa hảo với các vương triều, cố gắng duy trì sự cân bằng, ổn định trên chốn võ lâm, nhưng phải nhớ nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ thần địa, phúc khí của đất Việt. Chỉ có bảo vệ thần địa, phúc khí mới đảm bảo sự trường tồn của người dân đất Việt.



Mai Đình hiểu ý, lại hỏi:

- Vậy với chuyện của Dương gia đường và đám người Tống?

Khúc Vĩnh Lâm:

- Việc t·hảm s·át Dương gia, vẫn cần thận trọng. Nếu nó thực sự là mối họa cho võ lâm Lĩnh Nam, Tản Viên với cương vị là môn phái đứng đấu, tất không thể khoanh tay đứng nhìn. Chúng ta sẽ hợp lực cùng các môn phái khác để ngăn chặn. Còn nếu như nó chỉ là việc thanh trừng sát phát giữa các thế lực, hoặc một điều gì đó tương tự … chuyện nợ máu trên chốn giang hồ, đâu phải không có chứ. Chú Đình, ta với chú và chú Huy là những người đứng đầu, chịu trách nhiệm cho sự tồn vong của Tản Viên Hộ. Không chỉ là chuyện của các môn phái trên chốn giang hồ, mà cả các vương triều cũng vậy, có khởi rồi khắc có diệt, có hợp ắt có tan, vận động vô thường. Chúng ta tuyệt không được để Tản Viên bị cuốn vào vòng xoáy của tranh đoạt, trở thành kẻ thù của các thế lực.

Mai Đình lại hỏi:

- Còn đám người Tống?

Khúc Vĩnh Lâm:

- Nếu chúng không can hệ gì tới v·ụ t·hảm s·át của Dương gia, nếu như chúng chỉ tới vì việc đòi lại binh khí của người Hán thì cũng không đáng ngại. Việc của chúng ta là bảo vệ thần khí, không phải mấy thứ binh khí đó.

Mai Đình tỏ ra ngạc nhiên:

- Ngay cả khi đó là Trấn Bắc Tứ Lợi Khí? Hắc Long Trảm Nguyệt Đao, Trảm Trần kiếm đều đã ở trong tay bọn chúng.

Khúc Vĩnh Lâm:

- Vấn đề này, Trấn Bắc Tứ Lợi Khí vốn là biểu tượng, là niềm kiêu hãnh của dân Việt, cũng là nỗi ô nhục mà người phương Bắc muốn xóa bỏ. Việc một kẻ nào đó muốn đòi lại chúng, nhằm lấy lại thể diện cho quốc gia cũng là điều dễ hiểu? Vấn đề chỉ thực sự nghiêm trọng hơn nếu nó được thúc đẩy bởi triều đình nhà Tống.

Rồi căn dặn:

- Chú hãy cho người vào Hoan Châu, báo cho Ngô thành chủ biết về ý đồ của đám người Tống. Ta nên báo sớm cho bọn họ biết để có sự phòng bị…. Việc này tốt nhất hãy để mai, sau khi ta có thể nắm bắt rõ thực lực của đám người Tống.



Mai Đình nhận lệnh, trong lòng vẫn canh cánh một việc:

- Vậy còn Can Trường kiếm? Chúng ta không thể để đám người Tống c·ướp đi được.

Câu hỏi chạm vào của nỗi tâm tư của vị trưởng hộ. Khúc Vĩnh Lâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu trước khi đáp, trong giọng nói là sự bình thản xen lẫn lo âu:

- Can Trường kiếm… không thể để mất được – rồi quay qua, nhìn Mai Đình – Ngày mai, ta sẽ chịu trách nhiệm giữ kiếm.

Câu nói khiến Mai Đình bất ngờ, chưa hiểu dụng ý:

- Sao lại thế? Chống địch là trách nhiệm chung của cả Tản Viên, đâu thể để mình bác gánh vác được.

Khúc Vĩnh Lâm khẽ cười, đáp:

- Chú cứ bình tĩnh nghe ta nói, sự việc cũng còn tùy tình hình thực tế. Ngày mai, nếu đám người Tống thực lực không mạnh như chúng ta tưởng thì tốt rồi. Còn nếu như chúng quá mạnh, chúng ta chẳng thể nào đánh lại thì sao? Ở Tản Viên này, người có võ nghệ cao hơn cả là chú Huy, nhưng cũng là người nóng nảy hơn cả. Một khi đã bước vào cuộc chiến, chú ấy sẽ chẳng chịu dừng lại, sẽ vì Tản Viên mà đánh đến khi đổ máu, m·ất m·ạng. Khi ấy, rất có thể cuộc tranh kiếm sẽ biến thành một trận tử chiến. Chú nên nhớ, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ phúc khí thần địa, không thể vì một thanh kiếm mà đẩy vào tình thế nguy hiểm.

Mai Đình thốt lên:

- Vậy hãy để tôi?

Khúc Vĩnh Lâm lắc đầu:

- Giữa ta và chú, ta là người có võ nghệ cao hơn, vì vậy việc đương đầu với đám người Tống phải để ta. Kiếm cũng là ta được sư phụ truyền lại, ta phải có trách nhiệm. Việc này chú không được tự ái.



Mai Đình nghe vậy, cảm thấy tủi hổ, lại nói:

- Nếu đã lo sợ bọn chúng, sao ta không chủ động. Đêm nay, chúng ta sẽ xuống đánh chúng… tiên phát chế nhân, lão Huy mấy ngày qua cũng muốn vậy mà.

Khúc Vĩnh Lâm lập tức gạt đi:

- Không được, bọn chúng đường hoàng đến đây, Tản Viên không thể làm trò mờ ám.

Họ Khúc phần vì thanh danh của bản phái, phần nhiều hơn lo sợ việc ám toán có thể dẫn đến thảm cảnh đổ máu. Rõ ràng c·ái c·hết của hơn bốn mươi mạng ở Dương gia đã đè nặng, ám ảnh tâm trí của vị trưởng hộ. Sau một thoáng im lặng, Khúc Vĩnh Lâm lại nói:

- Chú Đình. Chú và chú Huy là hai trụ cột của Tản Viên. Nếu như chú Huy đã nóng nảy bộc trực, thì chú phải thật sự bình tĩnh, giữ cho mình được sự tỉnh táo. Càng vào lúc nguy cấp, càng cần phải tỉnh táo. Chú sẽ là người phải cản lại chú Huy những lúc cần.

Lời nói khiến Mai Đình lặng im suy ngẫm. Đúng lúc này, từ ngoài cửa động có tiếng vọng vào:

- Báo, có thư tới!

Khúc Vĩnh Lâm cùng Mai Đình bước ra. Một viên Thủ Lục đang đợi ở ngoài, trên tay là phong thư cùng một chiếc hộp gỗ.

- Thư từ đâu tới vậy?

- Thưa không rõ, một người giấu mặt, cưỡi ngựa mang tới, nói là muốn gửi tận tay tới trưởng hộ của núi Tản.

Khúc Vĩnh Lâm mở xem thư, sau đó nhìn Mai Đình, ánh mắt thầm báo có việc hệ trọng.

- Bác trưởng, trong thư có gì?

Khúc Vĩnh Lâm vẫy tay, cho gã Thủ Thất lui ra trước khi đưa bức thư cho Mai Đình. Họ Mai đọc lần theo hàng chữ:

“Dương gia huyết sát, đích báo trưởng hộ, trọng sự cơ mật, đề phòng nội gián. Hẹn gặp ở Vách Trấn Thủy”

Rồi thốt lên:

- Có kẻ muốn báo tin cho ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.