Sấm Động Trời Nam

Chương 56: Tân thủ lĩnh



Lời nói vừa xong, đã có kẻ lên tiếng. Bất ngờ hơn, kẻ đó lại chính là Tăng Nhất Tuất:

- Dương quản sự, Không ổn, không ổn.

Gã liên tục xua tay phản đối. Dương Định liền hỏi:

- Có gì không ổn?

Tăng Nhất Tuất đáp:

- Ở đây có sáu đội, theo như ông nói phải cần quá nửa sự đồng thuận, tức là từ bốn trở lên. Thế nếu không có đủ được số ấy thì sao?

Dương Định đáp lại:

- Đương nhiên không thể trở thành tân thủ lĩnh.

Tăng Nhất Tuất lại hỏi:

- Thế nếu không thể chọn ra ai có đủ bốn đồng thuận thì sao?

Dương Định đáp:

- Nếu đã không chọn được ai, việc lập tân thủ lĩnh đương nhiên phải tạm gác lại. Chúng ta sẽ đợi đến khi có ai đó thật sự xứng đáng để làm thủ lĩnh.

Gã họ Tăng đứng bật dậy, lớn tiếng dõng dạc như tuyên bố:

- Không được, việc lập thủ lĩnh nhất định phải xong trong đêm nay. Nếu Dương quản sự không thể nghĩ ra cách chu toàn, vậy hãy để người khác nghĩ thay cho. – rồi chỉ tay về bên cánh tả - Lã Vọng, ông có cao kiến gì về việc này không, mau nói ra.

Đội trưởng đội Xa Vận với cái đầu hói và giọng nói ồm ồm lên tiếng:

- Dương quản sự, các vị đội trưởng. Vọng ta thấy việc lập tân thủ lĩnh là chuyện cấp bách, cứ nhì nhằng tranh luận hay thỏa hiệp sẽ chẳng đi đến đâu. Chúng ta đi lại trên giang hồ, lấy võ làm nghiệp sống. Ai muốn làm thủ lĩnh cũng được, trước mặt tất cả các anh em ở đây cứ lấy võ ra phân định, đường đường chính chính tranh đấu. Người nào chiến thắng sau cùng sẽ làm thủ lĩnh, kẻ có thua cũng tâm phục khẩu phục. Tiến cử bầu chọn chỉ dành cho đám nhà nho trói gà không chặt mà thôi.

Những lời tất đã có chuẩn bị từ trước. Trong số những đội trưởng hiện còn, Tăng Nhất Tuất là kẻ có võ nghệ cao hơn cả, đương nhiên muốn lấy võ nghệ ra để phân định ngôi vị thủ lĩnh. Dương Định liền tìm cách chống chế:

- Cách này ... Phong Châu Vận vừa mới có mất mát lớn, nếu nay mọi người vì chức vị thủ lĩnh mà quyết đem võ nghệ ra phân định, ta sợ rằng sẽ lại có đổ máu, thật không nên vào lúc này.



Tăng Nhất Tuất quát lên:

- Không được. Nếu quản sự sợ đổ máu thì hãy phục tùng và đứng sang một bên.

Lời nói trịch thượng và hỗn hào. Phong Châu Vận là bang hội chuyên về hộ tống, áp tải người và hàng hóa, có cơ cấu tổ chức phân thành các tổ đội. Đứng đầu các tổ đội là đội trưởng, đứng đầu bang hội là thủ lĩnh. Dưới thủ lĩnh ngoài tả hữu hộ vệ còn có quản sự, là người điều phối, quán xuyến nội sự trong bang. Dương Định làm quản sự tại Phong Châu Vận đã hơn mười năm, lúc thường chỉ âm thầm ở sau giải quyết các công việc. Dù không mấy khi ra mặt, lão vẫn luôn được người trong bang hội, đặc biết là các đội trưởng kính nể. Tất cả đều coi lời của lão là ý chỉ của thủ lĩnh, không dám trái. Vậy mà ngay lúc này, Tăng Nhất Tuất đứng trước tất cả buông lời trịch thượng, đủ cho thấy ý chí phế cũ lập mới. Gã liếc trông những Trương Đán, Lại Đức Hưng, Hoàng Tráng:

- Trong các vị ở đây, có ai muốn nhận trọng trách thống lĩnh Phong Châu Vận?

Ba người lúc đầu còn lớn tiếng mắng nhiếc, kể từ khi hay tin hai người Lục Trượng đ·ã c·hết thì thành ra im ắng. Hoàng Tráng trẻ nhất trong cả ba, cũng là kẻ nóng nảy bồng bột, sau một hồi nín nhịn không chịu được bèn đứng bật dậy, tỏ thái độ chống đối. Sự bạo gan của y khiến Dương Định và những người khác không khỏi lo sợ, trong khi Tăng Nhất Tuất khoái trá thốt lên:

- Hoàng Tráng, cuối cùng cũng có người dám đứng lên. Tốt. Can đảm lắm.

Hoàng Tráng trừng mắt nhìn, cứng cỏi đáp:

- Ta không có ý muốn tranh dành chức vị thủ lĩnh, cũng tự thấy bản thân chẳng có tài đức để đảm nhiệm. Nhưng ta cũng phản đối bất kỳ ai có ý muốn chiếm đoạt chức vị thủ lĩnh trong đêm nay.

Tăng Nhất Tuất chậm rãi tiến tới:

- Vì sao vậy?

Hoàng Tráng:

- Cái c·hết của hai đội Thiên Lý và Quỷ Cầu còn chưa xác minh làm rõ, mối thù của Dương thủ lĩnh còn chưa trả, ta sẽ không đồng ý bất kỳ ai lên làm thủ lĩnh.

Tăng Nhất Tuất:

- Ngay cả khi tất cả mọi người ở đây đều đồng ý?

Hoàng Tráng:

- Đúng vậy. Hôm nay, bất luận là ai cũng không thể có được sự đồng thuận của ta và Tam Thôn đội.

Tăng Nhất Tuất:



- Tam Thôn đội, ý ngươi là?

Hoàng Tráng:

- Ta đã nói rồi, thù của Dương thủ lĩnh chưa trả, Tam Thôn đội sẽ không chấp nhận bất kỳ một ai. Nếu cứ cưỡng ép, người của Tam Thôn đội sẽ chỉ còn cách rời khỏi Phong Châu Vận.

Tăng Nhất Tuất bỗng nhắm mắt, nghiến răng. Gã hít một hơi thật sâu rồi gằn giọng nói:

- Hoàng Tráng, ngươi có biết làm như vậy là gây r·ối l·oạn lòng người, là chống lại lợi ích của Phong Châu Vận không?

Hoàng Tráng kiên quyết:

- Tam Thôn đội không chống lại Phong Châu Vận. Tam Thôn đội chỉ kiên quyết phản đối những kẻ đang có dã tâm chiếm đoạt Phong Châu Vận.

Lời vừa dứt, Hoàng Tráng đã cảm thấy một luồng kình lực hung bạo tống tới ngực, liền với đó, cả người b·ị đ·ánh ngược ra sau, ngã khuỵu xuống, miệng ộc ra một ngụm máu. Là Tăng Nhất Tuất đã ra tay. Trong khi Hoàng Tráng còn chưa dứt lời, gã đã tung một quyền đánh thẳng tới ngực. Cự ly quá gần, Hoàng Tráng không kịp phản ứng, cả võ đường cũng chỉ biết trợn mắt nhìn.

Tăng Nhất Tuất chưa chịu dừng lại, vung tay nắm quyền lao tới. Hoàng Tráng còn đang loạng choạng đứng dậy, đã thấy quyền kình đến ngay trước mặt, gần trong hai thước. Dù bị đả thương bất ngờ, họ Hoàng vẫn chẳng chút e sợ, ngược lại máu nóng còn nổi lên, liền vung quyền đón đánh:

- Chó lợn, đến đây!

Đúng lúc này, một bóng người vụt chen ngang. Người này chính là Dương Định, lão trừng mắt nhìn Tăng Nhất Tuất. Sự xuất hiện của lão khiến cả hai đều bất ngờ, quyền thế nhất thời ngưng lại.

Phía sau, đội Tam Thôn thấy chủ đội b·ị đ·ánh lén thì không khỏi kích động, lập tức rút đao kiếm sau ghế xông đến cứu trợ. Đối diện, lực lượng của Tăng Nhất Tuất cũng xông ra cản lối. Hai bên nhanh chóng dàn quân đối đầu, đao kiếm trùng trùng chĩa về nhau, những tiếng "leng keng" lã chã kêu. Dương Định thấy tình thế nguy cấp, có thể dẫn đến đổ máu thảm khốc thì vội vã hô lên:

- Tất cả dừuuung.... taaaay.....

Tiếng hô dồn hết tất thảy nội lực, vang như sấm. Đám thuộc hạ đương hăng máu bị âm kình trấn áp, phải dùng hai tay để bịt lấy lỗ tai, đao kiếm buông rơi loảng xoảng trên sàn. Việc Dương Định hiển lộ thực lực cũng khiến đám đội trưởng kinh ngạc, trợn mắt nhìn nhau. Có lẽ lâu nay, tất cả chỉ quen với hình ảnh một lão quản sự thâm trầm, lặng lẽ.

Chứng kiến lão họ Dương dùng nội lực trấn áp cuộc binh loạn, Lương Nhất Công có chút bất ngờ, thầm nghĩ:

"Nội lực không hề tệ, võ công của lão xem ra cũng không tầm thường."

Rồi mặc cảm:



"Người này không những tâm tư kín đáo, hành sự cẩn mật. Ta đã tiếp xúc mấy lần vẫn không thể nhận ra chân thân, thật đáng hổ thẹn"

Dương Định lúc này nét mặt biểu lộ sự nghiêm nghị, nói:

- Tăng Nhất Tuất, nhà ngươi dám ra tay với cả anh em trong bang hội.

Tăng Nhất Tuất chằng màng đến lời lão, bình thản ngoái nhìn ra sau, buông lời:

- Hóa ra các người đều đã chuẩn bị binh khí.

Rồi trợn mắt, nói với Dương Định :

- Ta đã nói rồi, Phong Châu vận phải có thủ lĩnh. Kẻ nào chống lại, ta quyết không tha. Hoàng Tráng nếu không phục có thể rời khỏi đây, nhưng trước khi đi phải để lại một thứ, hoặc là mạng hoặc là Tam Thôn đội.

Lời đe dọa khiến tất cả phải e dè. Những Trương Đán, Lại Đức Hưng còn định hùng hổ mắng chửi, nay im bặt. Dương Định nhìn vào ánh mắt cuồng hung, biết gã không nói chơi. Lão ngoái ra sau, nói với Hoàng Tráng:

- Nơi này không phải chỗ để đổ máu. Hoàng Tráng, chú phải nghĩ cho Phong Châu Vận và Tam Thôn đội, hãy về chỗ của mình.

Hoàng Tráng đang trong cơn giận dữ cay cú, chỉ muốn lao lên ăn thua đủ. Nhưng trước ánh mắt thâm trầm và lời nói của quản sự, lại trông tình cảnh các anh em Tam Thôn đội sắp lao vào cuộc đổ máu, y đành nín nhịn nghe theo. Dương Định quay lại, đối mặt với Tăng Nhất Tuất, nói:

- Tăng Nhất Tuất, nếu ngươi muốn làm thủ lĩnh, trước hết cần phải học cách thu phục nhân tâm. Hãy mang sức lực ra để bảo vệ cho Phong Châu Vận.

Những lời nói vừa như dạy bảo, vừa như trách mắng, lại ngầm thể hiện việc chấp nhận thủ lĩnh mới. Tăng Nhất Tuất không suy nghĩ quá nhiều, lạnh lùng đáp.

- Phong Châu vận hay chức vị thủ lĩnh của nhà họ Dương, ông hãy lựa chọn.

Rồi quay lại, đứng trước đôi bên, dõng dạc tuyên bố:

- Hôm nay Tăng Nhất Tuất ta muốn lập mình làm thủ lĩnh, còn ai không phục, cứ bước ra.

Tất cả im lặng. Trương Đán, Lại Đức Hưng đánh mắt nhìn nhau. Dù cả hai đều không phục, nhưng không ai chịu lên tiếng phản đối trước.

Tăng Nhất Tuất quét ánh mắt hung bạo rà soát một lượt, rồi lại hét lên:

- Ta nhắc lại, còn ai không phục, hãy bước ra.

Cả võ đường vẫn nhất mực im lặng. Đúng lúc này, một tiếng đáp the thé từ phía ngoài vọng vào:

- Có ta không phục.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.