Sấm Động Trời Nam

Chương 34: Gã tiêu sĩ ngạo mạn



Trên võ đài, Đoàn Chính đang đứng ngây người, toàn thân khẽ rung lên. Trước mặt gã, Thu Lệ sừng sững như tượng đá, khí thế lẫm liệt tỏa ra. Kiếm trong tay nàng chĩa thẳng tới yết hầu, chỉ cần đi thêm một tấc là đủ lấy mạng đối thủ.

- Sao ... sao vậy? Rốt ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ẩn Nguyệt kiếm giả ấp úng, chẳng thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cũng là gã đã quá mải mê huênh hoang, không kịp dõi theo diễn biến. Đoàn Chính sử dụng cả sáu đạo kiếm khí vẫn không đánh trúng, thành ra nóng vội. Trước mặt quần hùng Lĩnh Nam, lại thêm những lời khoa trương mà Đoàn Nhị khoe ra, gã càng phải thắng cho được. Vậy là dù mới phát chiêu xong, Đại Nhật kiếm giả đã liền vận khí, đề thăng công lực. Sáu đạo kiếm khí lại phát tiếp. Nhưng nội lực cường hãn mà chưa đủ trầm hùng, hành khí gấp gáp không ngơi nghỉ, vì vậy sáu đạo kiếm khí phát ra uy lực không còn như trước. Thu Lệ lập tức nhận ra, không chút sợ hãi mà cuộn người lao tới. Kiếm trong tay nàng xoay tròn như chiếc ô, đánh tan tất thảy kình lực. Đoàn Chính ngỡ ngàng nhìn đối phương đang đến trước mặt, đến lúc giật mình nhận ra thì đã quá muộn.

- Ông thua rồi!

Thu Lệ lạnh lùng nói. Đoàn Chính thất thần nhìn nàng. Gã vẫn chưa thể tin là công sức khổ luyện một đời lại b·ị đ·ánh bại bởi một người con gái. Nhân sỹ võ lâm Lĩnh Nam cũng vậy, đều ngơ ngác nhìn nhau. Dường như ai cũng bị bộ tuyệt kĩ của gã làm cho choáng ngợp, để rồi bất ngờ với kết quả ngay lúc này. Mất một hồi, tất cả mới cùng rộ lên đầy cuồng nhiệt. Những tiếng reo hò, tán thưởng dành cho Thu Lệ vang lên không ngớt, đi kèm với đó là sự hả hê, những lời giễu cợt dành cho Nhật Nguyệt song giả. Chứng kiến Chính Nhị hai người phải rút lui trong tủi hổ, Hồ Nguyên có phần tiếc nuối, bèn đứng dậy, trịnh trọng:

- Nhật Nguyệt song giả, xin hãy dừng bước.

Đoàn Chính:

- Có chuyện gì vậy?

Hồ Nguyên:

- Hai vị từ Đại Lý vạn dặm xa xôi đến, là khách quý của Mai Hoa cốc. Thắng thua thường tình, nhưng kiếm nghệ tuyệt kỹ của hai vị thì cả võ lâm Lĩnh Nam đã được thưởng lãm, có thể nói là bội phần kính phục. Kiếm hội hãy còn, xin mời hai vị lưu lại, cũng là để Mai Hoa cốc được trọn lễ chủ nhà.

Vị cốc chủ thực tâm kính trọng, muốn mời hai gã ở lại dự Kiếm hội, là dịp để khoe ra cái tài của đất Việt. Vừa hay đang còn hàng ghế trống, vốn dành cho người của Phong Châu vận. Đoàn Chính nghe những lời Hồ Nguyên nói, nhìn hàng ghế trang trọng được sắp đặt mà không khỏi cảm động, nhưng lại nghĩ nỗi hổ thẹn quá lớn, chẳng còn mặt mũi nào mà làm khách ngồi lại nữa, đành ngậm ngùi đáp:

- Cám ơn ý tốt của Hồ cốc chủ. Tiếc là hai huynh đệ ta còn có việc ở ngoài cần giải quyết, không thể nán lại. Xin hẹn dịp khác sẽ ghé qua, cáo từ.

Sự khước từ của gã khiến những kẻ si kiếm cũng cảm thấy tiếc nuối. Lương Nhất Công nhìn bóng người lướt ngang qua, thầm nghĩ:

"Dù thắng thua thế nào, Đại Nhật Lục Đạo Kiếm Khí vẫn là một kì công. Nếu có thể tiết chế hơn, uy lực sẽ thật lớn lao. Tiếc là vị Đại Nhật kiếm giả đây đã quá tham lam, thành ra nội lực hao tổn và phân tán, chiêu số thêm loạn. Người xưa đã nói, quý hồ tinh bất quý hồ đa, quả không sai."

Hai người Chính Nhị cúi đầu rời Kiếm hội. Lúc bước qua đám đông, một giọng nói the thé vang lên:

- Đường đường là Nhật Nguyệt song giả, Đại Lý đệ nhất kiếm sỹ, vậy mà để thua một cô gái. Đáng buồn. Đáng hổ thẹn.

Đoàn Chính ngước sang, thấy một tay trai trẻ, đầu tóc bóng bẩy, quần áo là lượt, tay cầm cây tiêu. Y chính là Mộ Bạch. Theo cùng y là mấy người hôm trước xuất hiện tại Dương gia đường. Không ai biết họ đến Kiếm hội từ lúc nào, cũng không ai hay việc họ đã đoạt đao quý của họ Dương. Đoàn Chính nhìn Mộ Bạch, lòng đầy phẫn nộ mà đang trong nỗi hổ thẹn, đành lẳng lặng bỏ đi.

Mộ Bạch đánh mắt sang gã đạo sĩ cùng hội, nói:



- Đám Lĩnh Nam mở hội để tranh kiếm. Ta đồ rằng đó phải kiếm quý. Lão yêu kiếm như vậy, sao không lên thử, hãy cho chúng biết thế nào mới thực sự là kiếm pháp.

Thấy gã tĩnh tâm không đáp, hắn lại nói:

- Hay là lão sợ thua đàn bà con gái giống như hai tên Đại Lý ngu ngốc kia?

Lời nói, giọng điệu đầy khích bác. Gã đạo sĩ trầm tĩnh, thản nhiên đáp:

- Đây không phải nhiệm vụ của chúng ta.

Hai người nói chuyện bằng tiếng Tống. Mộ Bạch nghe vậy thì cười nhạt:

- Cái lão đạo sĩ nhạt nhẽo, cố chấp, mở miệng ra là nhiệm vụ. Chẳng mấy khi được dịp ngao du thế này, hãy thư giãn chút đi. Tại sao một kẻ hào hoa, nho nhã như ta lại có thể cùng hội cùng thuyền với lão được chứ.

Mặc những lời ca thán của hắn, gã đạo sĩ không mảy may bận tâm. Mộ Bạch cũng chẳng cố kiết:

- Nếu lão không thích thì để ta vui đùa một chút. Ta cũng muốn xem thử là bông hoa kia có gai hay thực sự hai gã Đại Lý ngu ngốc.

Ngay lúc hắn sắp sửa tiến lên võ đài, gã đạo sỹ bất ngờ lên tiếng:

- Nếu nhà ngươi đánh thắng được cô gái đó, biết đâu ta lại thấy hứng thú với việc thượng đài.

Lời nói khích tướng. Mộ Bạch không trả lời, tung mình lao lên võ đài, vừa đáp xuống đã lập tức nói lớn:

- Lĩnh Nam anh hùng đi đâu hết, sao lại để nữ nhi oai lộng thế này?

Thấy kẻ mới xuất hiện cũng trạc tuổi mình, vừa thượng đài đã buông lời ngạo mạn, giọng nói dường như không phải người Việt, Hồ Phát liền đứng ra đáp lại:

- Tỷ võ tranh kiếm không phân biệt nam nữ. Phàm là người trong thiên hạ, ai muốn tranh kiếm đều có thể thượng đài.

Mộ Bạch vẫn với vẻ cao ngạo, nói:

- Xưa nay vẫn nghe Lĩnh Nam đất Việt, anh hùng hào kiệt nhiều vô số kể. Vậy mà lại thấy một đám trượng phu chỉ biết reo hò, núp bóng nữ nhi, thật đáng cười. E rằng những điều nghe thấy chỉ là thêu rệt, anh hùng đất này thực không qua nổi đàn bà con gái.



Lời nói đã quá ngạo mạn, không coi võ lâm Lĩnh Nam vào đâu. Đám đông nhân sỹ từ trên xuống dưới đều sôi máu, nhao nhao những tiếng chửi rủa. Đoàn Xuân Huy bản tính nóng nảy bộc trực, liền đứng bật dậy, chỉ thẳng tay quát lớn:

- Mẹ kiếp, thằng khốn. Không có tôn ti trật tự gì. Để ta dạy hắn một bài học.

Lại lần nữa, Khúc trưởng hộ phải nhắc nhở. Hồ Phát nghiêm giọng:

- Cao nhân kiếm khách từ xa tới, còn chưa xưng danh tính, cớ sao đã vội cuồng ngôn.

Mộ Bạch nghe vậy thì bất chợt hạ giọng, điệu bộ đổi ra cung kính:

- Thất lễ, thất lễ. Tại hạ Mộ Bạch, chỉ là một tiêu sĩ nhỏ nhoi, không dám nhận hai chữ cao nhân. Cũng bởi tình cờ tới đây, thấy chuyện không hợp đạo ở đời nên phải nói ra.

- Là chuyện gì không hợp đạo? Hãy nói ra!

Mộ Bạch phe phẩy cây tiêu trong tay, dáng bộ đủng đỉnh khoan thai đúng chất nho sinh:

- Quốc gia hữu sự, sĩ phu hữu trách. Ngoại bang tới, nam nhân trong thiên hạ không đứng ra gánh vác, lại để một nữ nhi phải nhọc sức đương đầu. Thản nhiên hân hoan vui sướng mà lòng không cảm thấy hổ thẹn. Đó không phải đạo của bậc quân tử, của kẻ anh hùng.

Hồ Phát liền đáp:

- Ta lại tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Đây là Kiếm hội, tỷ võ tranh kiếm công bằng, không phải việc quốc gia đại sự, càng không phải chốn xét nét lễ nghĩa giáo điều.

Hồ Nguyên ngồi bên khẽ nhắc:

- Hắn có vẻ là người Tống.

Hồ Phát nghe lời nhắc của cha, lại dõng dạc:

- Anh hùng hào kiệt Lĩnh Nam xưa nay luôn có, dĩ nhiên không phải thêu rệt. Chuyện Bạch Đằng, Chi Lăng có thể hỏi Hoằng Tháo, Hầu Nhân Bảo. – Vị thiếu cốc chủ lấy chuyện đánh Tống để kể - Sự anh hùng cũng không phân ra nam nữ. Xưa kia vua bà đánh đuổi giặc Hán mà lập lên nghiệp lớn, thì nay Hoàng tiểu thư đấu với bậc tông sư của lân bang cũng là lẽ thường. Hoàng tiểu thư là phận nữ, lại có thể thắng được đệ nhất kiếm sỹ nước Đại Lý, há chẳng phải càng làm sáng thêm cái sự anh hùng của đất Việt. Hồ Phát ta hiểu biết nông cạn, chưa từng được nghe tới cao danh hiển hách của Mộ Bạch tiêu sĩ. Nhưng nếu hôm nay, Mộ Bạch tiêu sĩ có bại dưới tay của Hoàng tiểu thư, ta cũng không lấy đó làm bất ngờ.

Trước những lời lẽ đầy ẩn ý, Mộ Bạch thản nhiên:

- Nói hay lắm. Tại hạ cũng là đang muốn lĩnh giáo tài nghệ của vị tiểu thư đây, để xem cái sự tung hô của đất này thực như thế nào?



Hắn đánh mắt nhìn Thu Lệ. Nàng cũng liền dương kiếm, tâm thế sẵn sàng. Hồ Phát lại nói:

- Ta hi vọng Mộ bạch tiêu sĩ sẽ không giống hai vị kiếm giả Đại Lý. Hãy để anh hùng Lĩnh Nam thấy được kiếm pháp tuyệt diệu, đừng khiến tất cả phải thất vọng.

Mộ Bạch nghe những lời khích bác thì nhoẻn cười:

- Phải chịu tủi hổ như hai gã đó, tại hạ sợ mình không làm được. Chỉ có điều là...

- Sao vậy?

Mộ Bạch cúi nhìn cây tiêu trong tay:

- Chỉ có điều tại hạ là tiêu sĩ, không phải kiếm sĩ, càng không biết dùng kiếm.

Cả kiếm hội cơ hồ không hiểu. Hồ Phát thắc mắc:

- Thượng đài tỷ kiếm lại không biết dùng kiếm là sao?

Mộ Bạch không chút ngập ngừng:

- Thực là vậy. Tại hạ chỉ là muốn thượng đài cùng với vị tiểu thư đây, chứ không có nói là sẽ tỷ kiếm. Việc tranh kiếm lại càng chưa từng nói đến.

Hồ Phát thấy kẻ trước mặt cố ý bông đùa bỡn cợt thì nghiêm giọng nói:

- Kiếm hội là để tỷ thí tranh kiếm. Mộ Bạch tiêu sĩ không tỷ kiếm, không tranh kiếm là sao? Nếu đã như vậy, xin mời xuống đài.

Cả quần hùng cũng đồng tình hô lên:

- Đúng vậy, mau xuống đài.

Đối diện với sự xua đuổi, Mộ Bạch không hề kinh sợ, nhẹ đáp:

- Tại hạ thượng đài với tiểu thư đây, cũng là muốn cho tỏ sự nhu nhược của anh hùng đất này. Nếu hôm nay không đấu, sợ rằng tất cả lại không nhận ra.

Hắn ngước mắt nhìn Bất Diệt trên cao, rồi nói:

- Kiếm quý không thể rơi vào tay nhược chủ. Mộ Bạch không có ý tranh kiếm, nhưng lại muốn phong kiếm. Hãy để cây tiêu trong tay tại hạ định kiếm thuật của anh hùng nơi đây.

Nói rồi giơ cây tiêu sắt lên trước. Mộ Bạch nhất thời nổi hứng, muốn thượng đài tỷ thí với Thu Lệ, là vui đùa bỡn cợt. Nhưng vì vấp phải sự phản đối của quần hùng, thành ra phải lớn tiếng thách thức. Hắn thầm tính sau lưng còn có gã đạo sỹ. Nếu thắng được Thu Lệ, gã sẽ tham gia tranh kiếm, không lo không đấu lại anh hùng Lĩnh Nam.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.