Hơi nóng bóc lên, gió động mang theo tàn lửa, cháy khắp thảo nguyên.
"Gϊếŧ!"
Nam tử dung nhan có vết sẹo như con rết đứng phắt dậy, rút đao, gầm lên một tiếng lớn, tiên phong chạy tới toán quân đang tháo chạy hoảng loạn kia.
Ầm ầm.
Bọn họ ban nãy ngồi nói chuyện, ít nhiều cũng đã sợ hãi, nhưng bây giờ, dường như đã quyết tâm liều mạng, hô to mấy tiếng Tướng Quân vạn tuế, vùn vụt vung đao, quyết chiến đến cùng.
Ta trông về phương xa lửa cháy tận trời ấy, giữa muôn vàn âm thanh chết chóc, tiếng người la hét, âm thanh run rẩy kia lại vang lên.
"Tướng quân, ngài có sợ chết không?"
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt sáng có thần đỏ ngầu, siết lấy thanh gươm trong tay, chăm chú nhìn ta.
"Ngươi sợ không?"
"Trả được thù nhà, thảo dân còn sợ cái gì!"
Hắn gầm lên, đáy mắt là bi thương, là huyết tanh, là vũ bão. Trong không trung vang lên tiếng hí dài, từ trong biển lửa đầy máu tanh, bộ lông của Hồng Phi như một ngọn lửa thật sự đang cháy, bốn vó lao vút trên mặt đất, giẫm lên tử thi, tiến đến phía trước.
Ta nhanh chóng leo lên yên ngựa, níu lấy dây cương, ánh sắc lạnh từ gươm hiện lên chiếu vào đáy mắt, ta nhếch khóe môi mà nói.
"Bổn Tướng thì sợ."
Người kia kinh ngạc, ta ngẩng đầu nhìn cánh hùng ưng chao lượn, nó thét lên một tiếng kêu chói tai.
"Bổn Tướng đã hứa sẽ quay về."
Mặt gươm phản chiếu, ta trông thấy dung nhan lạnh lẽo như một khối băng của mình, lại vì một kí ức năm nào mà dịu dàng khóe môi.
Ta hạ mi mắt, vung roi ngựa, lao vào chiến trường khốc liệt.
Chìm trong hố tử thần năm năm, liều mạng giữa chiến trường đầy máu tanh, giành được niềm tin của huynh đệ trong quân đội, từng bước từng bước leo lên bậc thềm đầy máu đấy.
Ta trở thành Đại Tướng Quân uy nghiêm tứ phía của Tát Ta.
Giành lại được sáu thành trì, đánh sập mười ba thành trì của kẻ thù, giải cứu vạn bá tánh, và nhuốm đầy máu tanh.
Trận chiến cuối cùng, mười vạn quân đối đầu với ba mươi vạn quân.
Khỏi lửa nhân gian, cháy rực đỏ cả bầu trời, tiếng thét của tử thần dường như ngân lên rồi.
Tướng Quân của kẻ địch hoảng loạn kinh sợ khi trông thấy ta, vội vàng ra sức thục ngựa bỏ chạy.
Đột nhiên từ trên không trung vang lên tiếng thét dài của hùng ưng, nó giang rộng đôi cánh, lập tức sà xuống, mở lên hai chân đem móng vuốt sắt còn đang tí tách nhỏ xuống những vệt máu. Âm thanh đau đớn vang lên hòa vào tiếng chết chóc trên thảo nguyên lửa cháy rực.
Ta nhìn xuống người đang lăn lộn dưới nền đất, dung nhan đầy máu, hai tay run bần bật sờ sờ hốc mắt trống rỗng.
Huyết lệ.
Thật diễm lệ.
Vung gươm, đầu đứt lìa.
Hồng Phi ngân lên tiếng hí vang dội, hùng ưng chao đảo trên không, Tát Ta thắng rồi.
Trời kéo mây đen, ầm ầm vang lên những đợt tiếng sấm, sau đấy là mưa lớn đổ xuống, xối sạch những ngọn lửa đang cháy, trôi đi những vệt máu ngập trên thảo nguyên.
Quân địch tự động buông vũ khí xin hàng, giữa mưa lớn, vang lên những tiếng hô hào cùng đau đớn xen lẫn.
Ta ngồi trên yên ngựa, mưa xối sạch cơ thể, thanh gươm bên tay vẫn ánh lên sắc lạnh tiêu điều, dường như nghe thấy tiếng thở dài đâu đó.
Nam tử trẻ với đôi mắt sáng như thần nằm yên trên mặt đất đầy cỏ lau. Nam nhân dung nhan có vết sẹo thân mình đứt đoạn.
Tất cả, đã sớm tàn lụi rồi.
Tiếng hô hào dần chấm dứt, những tiếng khóc lần lượt vang lên.
Khóc vì mừng, hay vì chiến sự tàn nhẫn.
Có kẻ ôm lấy huynh đệ của mình mà gào thét, có kẻ ngồi bệt trên mặt đất, cầm lấy thanh đao mà khóc rống. Có kẻ dường như ngây dại đi, không tin được quang cảnh tiêu điều đáng sợ này là do một tay mình gây ra.
Nhìn xem, đây là chiến tranh đấy.
Thắng hay thua, kẻ đau đớn luôn tồn tại.
Ta ngồi chòm hõm bên cạnh nam nhân có vết sẹo cùng nam tử trẻ ấy, những kẻ còn sống xung quanh trông thấy ta, chỉ biết run rẩy hô mấy tiếng Tướng Quân, tức cười hơn còn có kẻ nói với ta rằng, Tướng Quân, chúng ta thắng rồi.
Mưa lớn xối xuống, cũng không che đi được hai mắt hắn ứa lệ, mếu máo hô thắng rồi trong sự đau đớn tột cùng, ù ù khóc lên. Ta nhìn những đôi mắt mở lớn khi chết ấy, chầm chậm vuốt mí mắt của bọn họ xuống, trông như bọn hắn chỉ đang chìm vào một giấc ngủ kì lạ, đâu đó là vẻ yên bình đến tiêu điều.
"Chôn cất bọn hắn đi."
Âm thanh ta trầm khàn, bỏ lại những người kia ra sức quật đất trên thảo nguyên để chôn cất những kẻ tử trận.
Ta chầm chậm bước đi, lưng thẳng như tùng, Hồng Phi phì phì đi bên cạnh, thanh gươm đã sớm cất vào vỏ đen xì xấu xí kia rồi.
Lê bước chân nặng nhọc trên mặt đất, trong ngực trống rỗng, dường như đã sớm chết lặng rồi.
Ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt, thiên lôi giăng đầy, để nước mưa hắt cả lên mặt, trông về phương Nam xa xôi, trong đầu hiện lên cổng kinh đô năm nào.
Khóe môi khẽ cong, ngực đốt lên một ngọn lửa nho nhỏ nhưng không tàn. Tề Sách, ta về rồi đây.
Mễ Bối. Con gái thật có phong độ, như lão nương năm nào a ha ha