Lục Xuyên có chút khinh thường đối với hành vi baanh dụ dỗ Kim Hạ, theo tính cách của anh, đã muốn đi đối mặt làm rõ việc này, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhẫn nại, không muốn để cho ba anhnghĩ rằng Kim Hạ ở sau lưng đâm chọc, khiến cho cha con bất hòa, liềnlàm bộ như không biết chút nào về việc này.
Trước mắt tháiđộ ba anh thập phần rõ ràng, phản đối hai người ở chung, lập trường mẹanh hình như có chút mơ hồ, vừa nhìn không ra thích, cũng không có ganhghét, còn anh tất nhiên muốn cùng Kim Hạ ở chung một chỗ, ba thế lực đối lập nhau, Lục Xuyên quyết định, đầu tiên muốn mượn sức mẹ anh.
Mà trước mắt nhược điểm lớn nhất của, chính là tĩnh mịch.
Lục Xuyên mời bà Lục Tống Thụy thứ bảy đến Bán Đảo Thành Ban, cùng ăn bữacơm với bọn họ, anh cho lái xe đến đón bà sớm. lục Tống Thụy nghe thấylời này hiển nhiên rất cao hứng, trước kia con lúc nào cũng vội vàng,cũng không quá vui vẻ mời bà đến chỗ ở của anh, bây giờ lại chủ động mời bà, bà dĩ nhiên chờ mong, Lục Chương Viễn bởi vì quân khu có hội nghị,không thể đi cùng.
Trước đó Lục Xuyên giải thích cho Kim Hạ những việc cần chú ý, cùng với nói chuyện như thế nào, mới có thể nhậnđược hảo cảm của mẹ anh, Kim Hạ ghi nhớ trong lòng.
Khi Lục Tống Thụy đến, hai người dẫn bà đi thăm quan đại khái căn phòng, lầnđầu tiên bà đến Bán Đảo Thành Ban, trước mắt nhìn vào, so với căn phòngcon ở trước đây, đã ấm áp mềm mại nhiều hơn, tóm lại một lời, có cảmgiác gia đình. Lúc này bà mới thẳng thắn nhìn nhận, Kim Hạ xuất hiện,làm cho con bà có nhiều thay đổi, loại thay đổi này, đúng là hy vọng của bà.
Đi thăm căn phòng xong, bà ngồi xuống nghỉ ngơi ở sofa phòng khách, Kim Hạ dâng tra nóng, cùng nói chuyện một lát, liền đứnglên: “Dì, cháu đi nấu cơm trước, dì cùng Lục Xuyên chậm rãi tán gẫu.”
Lục Tống Thụy nghe vậy gật đầu, nhìn theo cô mãi đến khi tiến vào phòngbếp, mới quay đầu nói với Lục Xuyên: “Bình thường trong nhà đều là nónấu cơm?”
Khóe môi Lục Xuyên cong lên: “Vâng. Nhưng vẫn làmẹ nấu ăn ngon hơn, có thời gian mẹ chỉ cho cô ấy, mẹ cô ấy qua đời sớm, kỹ năng nấu nướng đều là cô ấy tự mình tìm tòi.”
Lục TốngThụy nghe vậy cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đứa nhỏ Kim Hạ này quá đángthương, không có mẹ, cái gì đều phải tự mình lo liệu, lập tức có chútmềm lòng, liền từ sofa đứng lên: “mẹ đi vào phòng bếp nhìn một chút.”
Lục Xuyên đi theo đến cửa phòng bếp, chống khuỷu tay dựa vào cảnh cửa, ungdung nhìn hai người các cô. Lục Tống Thụy thấy nhưng không nói gì, trựctiếp mở vòi nước rửa tay, Kim Hạ đúng lúc dâng khăn mặt lau tay, bà nhận lấy: “Còn tạp dề dư nào không?”
Kim hạ hiểu được, rấtnhanh lấy ra tạp dề phẳng phiu đưa lên, sau khi Lục Tống Thụy mặc xong,nói: “Ở đây con có nguyên liệu gì?”
“Để dì làm, cháu giúp một tay, thuận tiện học tập.” Lục Tống Thụy xoay đầu mỉm cười với cô một cái: “Có gì không hiểu thì hỏi.”
Lần đầu tiên Kim hạ cảm thấy trong nụ cười của bà có độ ấm, thật sự đangcười, mà không phải xuất phát tự lễ phép, vì thế vội vàng gật đầu hiểurõ. Lục Xuyên nói qua, muốn vừa ý mẹ anh, mặc dù biết, cũng phải giảdạng không biết, khiến cho bà có cảm giác được cần đến.
Thời Lục Tống Thụy lớn lên, con gái học là để hồng tụ thiêm hương, cuối cùng vẫn phải ở nhà giúp chồng dạy con. Lục Chương Viễn luôn miệng việc nước việc thiên hạ, bà nghe không hiểu cũng không có hứng thú, bà chỉ loviệc nhà. Thế giới đàn ông là thế giới, thế giới phụ nữ là đàn ông, thếgiới của bà, chính là chồng con. (Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câuthành ngữ cổ,Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử cóhồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”)
Nhưng mà không biết từ bao giờ, quân hàm của chồng càng ngày càng cao, côngviệc càng ngày càng nhiều, con dần dần lớn lên, không làm nũng khóc nháo với bà nữa, thậm chỉ ngay cả mặt mũi cũng khó thấy được, bà biết bà mất đi thế giới của bà, nhưng bà không có sức ngăn cản —— bọn họ không cầnbà.
Bà không muốn giống như rất nhiều bà lớn khác, cả ngàytụ tập cùng một chỗ chơi mạt chược, mua sắm, làm đẹp, bà tình nguyện yên yên tĩnh tĩnh đọc sách một lát, nhưng bây giờ, chỉ bảo một ít kỹ năngnấu nướng, cùng kiến thức cuộc sống cho một cô gái nhỏ, càng làm cho bàcảm thấy thành tựu cùng sung sướng.
Cầm tôm tươi đã bóc vỏ, băm nhỏ, thêm muối, vị tinh, tiêu, trứng đánh quấy đều, Lục Tống Thụybảo Kim Hạ cắt đậu hủ thành khối, ở giữa dùng muỗng nhỏ đào rỗng manglại đây, hai người đồng loạt nhét tôm băm vào giữa.
Kim Hạvốn có chút khả năng nhìn mặt nói chuyện, lúc trước Lục Xuyên lại đặcbiệt dặn dò, cho nên cô biết khi này thì nên đặt câu hỏi, khi nào nêncâm miệng lắng nghe, thêm phản ứng của cô không tệ, trí nhớ cũng tốt,học hỏi cũng thật sự rất nhanh.
Lục Xuyên thừa dịp tronglúc các cô nhét đầy nhân cho đậu hủ, từ phía sau ôm Kim Hạ: “Mẹ, ngày bé con thích ăn cái này, mẹ có rãnh cũng dạy cô ấy làm, cô này trình độkém, cần rèn luyện nhiều.”
Khuỷu tay Kim Hạ đánh anh một cái, cười hỏi: “Dì, trước kia anh ấy thích ăn cái gì ạ?”
Lục Tống Thụy nhét xong một cái đậu hủ, đặt sang một bên, chậm rãi nhớ lại: “Ngày bé nó cũng không kiêng ăn, bánh trứng nướng nó cũng thích ăn, àđúng rồi, nó còn thích ăn cháo, mùa đông thích ăn bánh quả hồng đônglạnh…”
Lục Tống Thụy thao thao bất tuyệt nói tiếp, sau khi nói xong có chút cảm khái: “Thì ra đã qua lâu như vậy.”
“Mẹ.” Lục Xuyên nghe được thương tâm của bà, khuyên nhủ: “Chúng ta bây giờ không phải rất tốt.”
Lục Tống Thụy nghe vậy nhìn mắt anh, gật đầu mỉm cười: “Ừ, rất tốt.” Cóhoảng hốt trong nháy mắt như vậy, bà cảm giác ba người trong phòng bếp,giống như cùng một nhà.
Lục Xuyên dùng sức ngửi ngửi mùi thơm trong phòng bếp: “Thơm quá.”
“Bụng con rất đói.” Lục Xuyên nói xong theo thói quen liền cù Kim Hạ: “Khi nào thì có thể ăn cơm?”
Thắt lưng Kim Hạ rất nhột, uốn éo, tay lại run lên, thiếu chút nữa làm rơimột miếng đậu hủ, Lục Tống Thụy thấy vậy, trừng mắt với Lục Xuyên: “Điđi, con đi ra ngoài cho mẹ, đừng đứng ở đây quấy phá! Thằng bé này, saocòn nghịch ngợm giống như trước đây vậy.”
Lục Xuyên bị răndạy, ngượng ngùng buông Kim Hạ ra, trở lại phòng khách. Nhưng nhìn tháiđộ của mẹ anh, ước chừng đã mềm hóa, hơn nữa mẹ anh luôn luôn thươnganh, muốn bà đứng bên mình, cũng không khó.
*
Đậu hủ nhồi tôm tươi, cá Lư hấp, thịt bò xào cần tây, rau cải xào, súptrứng đánh cà chua, ba người ăn vừa đủ. Sau khi ăn xong Kim Hạ cắt dưahấu bưng ra, bọn họ cùng nhau ngồi vây quanh trước tivi, vừa nói chuyệnphiếm vừa xem tin tức.
Lục Tống Thụy có thói quen ngủ trưa, đến giờ người có chút mệt mỏi rã rời, Lục Xuyên phát hiện, nói: “Mẹ, mẹ trước ngủ một lát đi, chờ mẹ tỉnh lại, chúng con mang mẹ đi mua sắm.”
Lục Tống Thụy nghe vậy gật đầu đáp ứng, bọn họ liền dẫn bà đến phòng dànhcho khách, ngày hôm qua đã dọn dẹp sạch sẽ, vật dụng trên giường đã đổimới, để cho bà nghỉ ngơi bên trong. Lục Xuyên và Kim Hạ đợi bà nằmxuống, mới quay trở lại phòng khách, Kim Hạ không yên hạ giọng nói:“Biểu hiện của em như thế nào?”
Lục Xuyên nâng cằm cô, cúi đầu ấn xuống nụ hôn: “Anh rất vừa lòng.”
Kim Hạ quở trách: “Ai hỏi anh, em hỏi mẹ anh.”
“Mẹ anh đã ra tay chỉ em nấu cơm, chắc chắn không thể ghét bỏ em.” LụcXuyên ôm cô: “Yên tâm, trước lạ sau quen, em qua cửa mẹ anh, chắc chắnkhông có vấn đề gì.” Tiếp theo sờ lên bụng cô: “Mẹ anh còn chờ ôm cháuđấy.”
Mặt Kim Hạ nóng lên, đánh tay anh ra: “Đừng nói bừa. Bên ba anh, làm sao bây giờ?” Cô chung quy luôn có chút lo lắng.
Trong mắt Lục Xuyên hiện lên một tia giảo hoạt: “Có mẹ anh chế ngự ông ấy.”
Kim Hạ kinh ngạc: “Em cứ nghĩ, nhà anh là ba anh định đoạt.”
“Đó là dưới tình huống mẹ anh không ép buộc. Muốn ép buộc, ba anh cũngkhông qua bà.” Lục Xuyên cười cười: “Em đừng nghĩ ba anh bình thường bộdáng mặt lạnh, thật ra ông ấy rất thương mẹ anh, mẹ anh lại thương anh.”
Kim Hạ cũng cười: “Cho nên dù sao đều là anh thắng.”
Lục Xuyên đắc ý: “Đúng vậy, trong chuỗi thức ăn nhà anh, anh ở đỉnh.”
Sau khi Lục Tống Thụy tỉnh ngủ, ba người bọn họ liền đi dạo ở trung tâm gần nhà, dọc theo đường đi lá xanh sum sê, ánh mắt trời chói mắt, Lục Xuyên dìu mẹ anh, kéo Kim Hạ, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, bây giờ đều ở bên ngườimình, còn cầu gì nữa.
Lục Tống Thụy yêu thích sườn xám, đều đặt theo yêu cầu từ thợ may quen biết, trong trung tâm rất khó nhìnthấy, Lục Xuyên mua chút trang sức cho bà, làm bà mặt mày hớn hở, bangười lại đi dạo một trận, ngồi uống trà trong phòng trà. Lục Tống Thụythấy lầu một là cửa hàng tạp hóa lầu hai là siêu thị, đưa ý kiến uốngxong trà đi xem: “Các con bình thường công việc bận rộn, trong nhà cóthể gói ít sủi cảo, sau khi tan tầm về trực tiếp nấu ăn, rất tiện.”
Lục Xuyên cùng Kim Hạ tất nhiên đồng ý. Bọn họ mua thịt băm cùng vỏ sủicảo, sau khi trở về ngồi vây quanh trước bàn ăn, gói một đống lớn, LụcTống Thụy chia ra phần cho buổi tối, còn lại bảo Kim hạ cho vào ngănđông lạnh của tủ lạnh.
Lục Xuyên hơi cân nhắc, nói: “Cũng mang về một ít cho ba nữa.”
Lục Tống Thụy nghe vậy sửng sống, cũng thấy có lý, bảo Kim Hạ lấy túi giữlạnh, chia ra một ít: “Ba con trước kia rất thích ăn sủi cảo mẹ làm, đêm nay mà về, vừa vặn ăn khuya.”
Ăn xong cơm chiều, lại ngồimột lát, Lục Tống Thụy bảo phải về, Kim Hạ vốn cũng muốn đi tiễn, bị Lục Xuyên ngăn lại: “Anh đi là được rồi, em ở nhà đợi.”
Kim Hạ biết hai mẹ con bọn họ có chuyện cần bàn, liền ở lại trong nhà.
“Lần sau mẹ với ba cùng đến đây đi. Chờ đến mùa thu, chúng ta còn có thể đidạo quanh đây một chút.” Đi trên tuyến đường chính trong khu nhỏ, LụcXuyên nói với mẹ.
Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thận đánh giá con một phen: “Con rất thích cô bé đó, đúng không?”
Lục Xuyên cười cười: “Mẹ, con chuẩn bị cầu hôn cô ấy, ngay cả nhẫn đều chọn xong rồi.”
“Nói vậy, không đến với nhau cũng không được rồi.” Lục Tống Thụy nghe thấy khẽ thở dài: “Bên ba con…”
“Mẹ, trước đừng nói đến ba con, mẹ nghĩ như thế nào?”
Lục Tống Thụy nghe vậy suy nghĩ một lát, mới nói: “Nếu con thích, mẹ cũngkhông có gì phản đối, cô gái kia nhân phẩm cũng không tồi, tuy rằng điều kiện kém một chút, nhưng cũng không phải là do cô ấy.”
Lục Xuyên nghiêm mặt nói: “Không phản đối còn chưa đủ, mẹ, mẹ phải giúpcon. Năm nay con 32, chuyện kết hôn sinh con phải sớm quyết định mộtchút, con không muốn bởi vì ba phản đối liền đánh lâu dài cùng ông ấy,càng không thể nhận người ông ấy chọn trúng, cho nên mẹ phải giúp con,nếu không chuyện này liền không xong. Lại nói, mẹ lần trước mẹ suy nghĩgì mà ủng hộ ba con?”
Lục Tống Thụy nghe vậy lâm vào trầmtư, mười năm trước bà ủng hộ chồng, khiến cho quan hệ mẹ con bất hòa 10năm, bà không nghĩ lại giẫm lên vết xe đổ.
Lúc ấy nguyênnhân không ủng hộ con, là cảm thấy khi đó bọn nó tuổi còn quá nhỏ, bànviệc cưới hỏi không thật sự, nhưng bây giờ con đã đến tuổi kết hôn rồi,cô gái này chính chắn hiểu chuyện hơn cô gái lần trước, tìm không ra tật xấu gì, nếu bà phản đối chỉ vì điều kiên đối phương không tốt, kết quảtạo thành mất nhiều hơn được, con tính tình quật cường, không tốt lại 10 năm bất hòa nữa, nhưng nếu bà ủng hộ, không những lấy lại được tínnhiệm của con, nói không chừng rất nhanh bà còn có thể ôm cháu, nghĩ như vậy, trong lòng bà đã quyết.
“Bên ba con, mẹ sẽ tận lựclàm công tác tư tưởng cho ông ấy, ông ấy lớn tuổi rồi, có chút ngoan cố, không dễ dàng thuyết phục, con cũng khuyên nhủ ba con thật tốt, trướcmặt ông ấy phục tùng nhẹ nhàng chút, tranh thủ làm cho ông ấy sớm đồng ý chuyện của các con chút.”
Lục Xuyên gật đầu: “Cái này con biết. Nếu mẹ có thể giúp đỡ con, phần thắng của con liền nhiều hơn một tầng.”