Sa Vào

Chương 7: Mâu thuẫn



Sau khi về trường, Dụ Hạ đi căntin ăn cơm trưa trước, lúc trở lại phòng, mấy người bạn cùng phòng đều đã trở về, đang tụ tập lại nói chuyện.

Dụ Hạ đẩy cửa bước vào, căn phòng yên tĩnh lại trong nháy mắt, ba người đứng dậy, tránh né ánh mắt Dụ Hạ, gấp gáp cầm cặp sách ra khỏi phòng.

Dụ Hạ mặc kệ bọn họ, mấy người này từ tối qua tới giờ cứ một dáng vẻ hành tung bí hiểm, vốn là cậu còn muốn hết sức tạo mối quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng, bây giờ chỉ cầu mong bình yên vô sự, nước sông không phạm nước giếng thôi.

Trong phòng không có người khác cậu càng cảm thấy vui và yên tĩnh, đi ra ban công rửa mặt, bò lên giường định ngủ trưa, mới vừa nằm lên trên đó, lại phát hiện đệm giường đều ướt.

Lúc sáng ra ngoài vẫn còn sạch sẽ, bây giờ chăn ướt thành một mảng lớn, Dụ Hạ cau mày ngồi dậy, đưa tay sờ sờ, để lên mũi ngửi một cái.

May mà chỉ là nước sạch.

Không cần nghĩ cũng biết là ai làm, Dụ Hạ cực kỳ bó tay, đã là học sinh lớp 12 rồi, thủ đoạn hại người không khác gì học sinh tiểu học, có cần phải như vậy không?

Cười cười một tiếng, Dụ Hạ nhảy xuống giường, đem chăn ga trải giường thay đổi, cầm cặp sách ra ngoài.

Học xong lớp tự học buổi tối rồi trở về đã là 10 giờ tối, ba người bạn cùng phòng về trước Dụ Hạ, nhìn thấy Dụ Hạ bước vào, người tối qua dùng quần áo dơ che đậy cơ thể không cho cậu xem xông lên phía trước một bước, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Quần áo trong tủ tôi đều bị ướt hết, có phải là cậu làm không?"

Hai người kia hùa theo: "Chăn của tôi cũng bị ướt, cũng do cậu làm à?"

"Cậu có bệnh à? Chúng tôi đã đắc tội cậu chỗ nào? Mà cậu phải làm chuyện như vậy?"

Dụ Hạ lạnh nhạt nhìn quét qua bọn họ một cái: "Có chứng cứ không? Dựa vào cái gì mà nói tôi làm? Chăn của tôi cũng bị ướt, chẳng lẽ là các cậu làm?"

Nghe vậy, ba người kia có hơi chột dạ, thừa nhận lại như không thừa nhận: "Cậu có chứng cứ không? Dựa vào cái gì lại nói oan cho chúng tôi?!"

"Tôi không gây phiền phức cho các cậu, các cậu cũng ít gây phiền phức cho tôi chút." Dụ Hạ chẳng thèm phí lời bọn họ, cũng không thèm để ý, ra ban công rửa mặt.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, kiên quyết nói: "Cậu không thừa nhận đúng không? Được, chúng ta tìm giáo viên đến, nói cho rõ ràng mọi chuyện!"

Dụ Hạ kiểu sao cũng được, ra hiệu bọn họ muốn làm sao thì làm.

20 phút sau, ba người dẫn theo thầy quản lý ký túc xá trở về, trải quần áo chăn ga ra tố cáo: "Thầy xem, buổi trưa còn bình thường, chúng em học tự học buổi tối xong trở về liền thành như thế này, buổi trưa Dụ Hạ là người cuối cùng đi khỏi phòng, nhất định là cậu ta làm, cậu ta mới chuyển vào được một ngày, cứ như vậy mà nhắm vào chúng em, chúng em không thể nào ở cùng phòng với cậu ta nữa."

Sắc mặt thầy quản lý ký túc xá có chút khó coi, nhìn kỹ mấy thứ đồ bị đổ nước lên, hỏi Dụ Hạ: "Có phải em làm không?"

Dụ Hạ không hoảng không loạn mà ôm vỏ chăn đổi lúc trưa ra, cho thầy xem: "Thầy, chăn em cũng bị ướt, thật sự không phải em làm, ba người bọn họ cùng lớp, em nửa chừng chuyển vào bọn họ không vui, cố ý diễn như vậy để đuổi em ra ngoài thôi."

"Cậu nói hưu nói vượn gì vậy! Chúng tôi có bệnh à, làm quần áo chăn của mình bị ướt? Rõ ràng cậu muốn trả... Rõ ràng là cậu làm!"

Nam sinh giường đối diện tức giận cãi lại, thiếu chút nữa nói lộ ra hết, Dụ Hạ cười nhạo: "Ai biết các cậu có bệnh gì không."

"Cậu mới có bệnh, làm dơ đồ chúng tôi còn chơi xấu tố cáo trước, cậu..."

"Được rồi, bớt cãi nhau đi" Thầy quản lý không nhịn được cắt ngang bọn họ, hỏi Dụ Hạ lần nữa, "Em nói thật, có phải là em làm hay không?"

Dụ Hạ mặt không đỏ tim không đập, vẫn bình tĩnh nói: "Không phải."

"Rõ ràng chính là cậu! Thầy, chúng em không muốn ở cùng với cậu ta, thầy cho cậu ta chuyển phòng khác đi!"

"Em không thừa nhận cũng vô dụng, em vừa chuyển vào thì xảy ra chuyện như vậy, không phải em làm thì quỷ làm à? Em vẫn là nhanh chuyển đi đi."

"Đúng đó, thầy cho cậu ta đi đi, cậu ta là đồng tính luyến buồn nôn..."

Dụ Hạ ngước mắt, trừng về phía người đang nói chuyện, đối phương lườm một cái, lầu bầu: "Trừng cái gì mà trừng, cũng đâu phải giả, ai muốn ở cùng với loại người như cậu."

Dụ Hạ nói với thầy quản lý: "Thầy thấy rồi đó, ba người bọn họ nhìn em không vừa mắt, cố ý tìm cớ, em thật sự không có trêu vào bọn họ."

Theo lí, Dụ Hạ đúng là có khả năng lớn nhất, nhưng cậu vẫn một mực đơn thuần vô hại, vẻ mặt vô tội oan ức làm thầy quản lý nhìn cũng hoài nghi, có lẽ đúng là ba người kia vì muốn đuổi cậu mà cố ý đi gây chuyện, vì vậy cuối cùng vẫn là phải làm phiền đến giáo viên chủ nhiệm hai lớp.

Vương Bình nhận được tin, từ ký túc xá giáo viên vội vã chạy đến.

Hỏi rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, cô kéo Dụ Hạ qua một bên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua mới chuyển đến sao lại xảy ra chuyện như vậy? Thật sự không phải là em làm?"

Dụ Hạ hạ thấp đôi mắt, nhỏ giọng nói: "Cô Vương, bọn họ không có chứng cứ chứng minh là em làm, em sẽ không nhận, hơn nữa chăn em cũng dơ, bọn họ cũng không thừa nhận."

Vương Bình rất bất đắc dĩ: "Em đứa trẻ này sao lại bướng bỉnh như vậy, xảy ra chuyện em có thể nói với cô, đối nghịch với chúng nó có ý nghĩa gì? Em vừa mới trở lại trường học, muốn bị xử lý kỷ luật lần nữa sao?"

Dụ Hạ nở nụ cười: "Sao có thể, trừ khi bọn họ có chứng cứ, em không thừa nhận, trường dựa vào cái gì xử lý kỷ luật em."

Vương Bình tức giận: "Em như vậy hoàn toàn không hoà hợp được với bạn học, sao còn nội trú trong trường?"

"Em cũng không muốn, là bọn họ không muốn tiếp nhận em, em không có đắc tội với bọn họ" Dụ Hạ cúi đầu, chủ động nhận sai, "Xin lỗi, cô Vương, gây thêm phiền toái cho cô rồi."

"Bỏ đi, việc này để cô xử lý, em đừng nói gì hết." Vương Bình giận không có chỗ phát tiết, nhưng còn phải che chở cho con bê này.

Giáo viên chủ nhiệm ba người kia giận đùng đùng lại đây, nói phải báo cho thầy chủ nhiệm, điều tra sự việc rõ ràng, nói rõ chuyện này chắc chắn là do Dụ Hạ làm, ngữ khí vô cùng không khách khí: "Cô Vương, học sinh này của lớp cô, phải dạy dỗ cho thật tốt, giờ là chuyện gì đây, chuyện lúc trước ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết, đã lớp 12 rồi, vẫn chưa thể yên ổn, bây giờ thì tốt rồi, mới vào trường ở một buổi tối, thì xảy ra chuyện như vậy, cô không nên quá dung túng cho nó."

Vương Bình cười gượng: "Học sinh lớp tôi, tôi tự biết, Dụ Hạ sẽ không làm ra loại chuyện nhàm chán như vậy, người ra tay trước chắc chắn không phải em ấy, mâu thuẫn giữa học sinh với nhau, phần lớn hai bên đều phải có trách nhiệm, nói công bằng chút, học sinh của tôi, tôi sẽ tự dạy, ba học sinh của cô Trương không bao dung người khác như thế, có phải cũng nên dạy dỗ một chút không?"

"Nói như vậy, chẳng lẽ chúng nó thật sự làm chăn, quần áo ướt chỉ vì muốn đuổi người ta đi sao?"

"Cũng không chắc, chuyện không điều tra rõ ràng, cô Trương liền trực tiếp định tội cho học sinh lớp tôi, như vậy không hay cho lắm?"

Vương Bình nửa bước cũng không nhường, điện thoại gọi đến thầy chủ nhiệm, đối phương vừa nghe xong liền giải quyết sự việc, trực tiếp qua loa giảng hoà: "Có cái gì mà ầm ĩ đến như vậy, không phải chỉ là mấy học sinh không hợp nhau thôi sao? Cho chúng nó đổi phòng ngủ là được, để chúng nó viết bản kiểm điểm, đã là học sinh lớp 12 rồi, chút chuyện nhỏ như vậy hà tất gì phải làm lớn, ảnh hưởng cũng không tốt, nhanh chóng giải quyết xong là được rồi."

Thầy chủ nhiệm đã nói như vậy, cho dù hai bên không bằng lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể phạt bốn người mỗi người viết một bản kiểm điểm. Nhưng phòng thì phải thay đổi, Vương Bình dẫn Dụ Hạ đi theo thầy quản lý thương lượng, thầy quản lý khó xử giải thích: "Quỹ phòng lớp 12 đã không còn phòng có chỗ trống rồi, muốn đổi cũng chỉ có thể ở chung với lớp dưới, sợ học tập và nghỉ ngơi không giống nhau sẽ ảnh hưởng đến học tập của em ấy."

Dụ Hạ lập tức nói: "Không sao ạ, lớp dưới thì lớp dưới đi ạ, em sẽ không bị ảnh hưởng đâu."

Vương Bình có chút do dự, Dụ Hạ khẩn cầu cô: "Cô Vương, em hứa với cô, em sẽ nghiêm túc học tập, sẽ không bị người khác ảnh hưởng, cũng chắc chắn sẽ không mâu thuẫn với người ta nữa, thật sự đó ạ."

"... Lần sau đừng tái phạm nữa."

"Vâng."

Vì vậy, Dụ Hạ thu dọn đồ đạc, chuyển vào ở cùng với các nam sinh lớp 11.

Phòng mới chỉ có hai bạn cùng phòng, đều là những tiểu học đệ rất ngại ngùng câu nệ, mặc dù bạn cùng phòng tỏ ra có chút tò mò với Dụ Hạ, nhưng trong ánh mắt đều mang vẻ thiện ý, lúc Dụ Hạ chào hỏi bọn họ còn nở nụ cười thiện chí với cậu, chủ động tự giới thiệu bản thân.

Có một cái giường không có ai, nhưng vừa để đồ lên, Dụ Hạ thuận miệng hỏi bọn họ: "Chỗ này còn có một người phải không?"

Mặt các tiểu học đệ lộ vẻ lúng túng, một người trong đó trả lời cậu: "Cậu ấy tên Vu Phong Dương, cùng lớp với bọn em, hai tháng trước ở ngoài đánh nhau với người ta, vào bệnh viện nghỉ học rồi..."

Dụ Hạ hơi kinh ngạc, Vu Phong Dương? Quả nhiên là tên kia?

Tiểu học đệ hơi sốt sắng mà nhắc nhở cậu: "Nghe nói cậu ấy tuần sau sẽ trở lại, anh tuyệt đối đừng chọc giận cậu ấy, đừng đắc tội cậu ấy, nếu không thì phiền phức lớn đó, gia đình cậu ấy có tiền, ở trong trường có quan hệ, làm gì cũng sẽ không bị đuổi học."

Dụ Hạ cười gật đầu: "Anh biết rồi, cảm ơn các em."

Sau khi tắt đèn, cậu bò lên giường, móc điện thoại ra liếc mắt nhìn, buổi trưa lúc trở về thêm Wechat Thích Tầm Chương, tiện tay nhắn qua một icon con mèo lăn lộn, tưởng rằng Thích Tầm Chương sẽ không quan tâm, ai ngờ nửa tiếng trước đối phương nhắn lại một icon mặt cười.

Thì ra ông chú này cũng không phải không hợp tình người như vậy, Dụ Hạ nghĩ nghĩ, nhắn cho anh: "Chú, chú ngủ chưa?"

Thích Tầm Chương mới vừa ngồi xe từ trong công ty đi ra, thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra thông báo, tiện tay trả lời: "Vẫn chưa, mới vừa tan tầm."

"Đêm nào chú cũng làm việc đến giờ này sao? Thật vất vả."

Thích Tầm Chương xoa xoa mi tâm uể oải, khóe miệng hiếm thấy kéo ra một vệt cười, đứa trẻ Dụ Hạ này rất tự nhiên mà tỏ ra quen thuộc, một chút cũng không sợ người lạ: "Cũng bình thường, quen rồi, công ty có nhiều việc."

Không ngờ Thích Tầm Chương thật sự trả lời mình, Dụ Hạ có chút vui sướng: "Chú, hôm nay cháu đổi phòng rồi, bạn chung phòng cố ý làm dơ chăn cháu, cháu liền trả thù lại, sau đó chúng cháu đều bị phạt viết bản kiểm điểm, cháu chỉ có thể dọn ra ở cùng với mấy học đệ lớp 11."

"Rất nghiêm trọng sao?"

"Cũng không có, chú, chú có cảm thấy cháu là học sinh tồi không?"

Thích Tầm Chương cau mày, bất đắc dĩ trả lời: "Sao lại xảy ra mâu thuẫn với bạn học?"

"Bọn họ thấy cháu là đồng tính luyến buồn nôn, sợ cháu sẽ thích bọn họ, nên muốn đuổi cháu đi."

Thích Tầm Chương nhất thời có chút không nói gì, anh quả thực cũng không quá biết ứng phó với những đứa trẻ trong thời kỳ trưởng thành này, Thích Du có chuyện gì đều sẽ không nói với anh, tính cách Dụ Hạ lại hoàn toàn khác với con anh, nhìn như không có lời gì mà không thể nói, nhưng tâm tư lại kém xa với biểu hiện đơn thuần trên khuôn mặt: "Cậu lớp 12 rồi, phải chú tâm nhiều vào việc học, mặc dù thành tích tốt cũng không thể lơ là, những chuyện khác đừng tính toán quá nhiều, đã muộn lắm rồi, đi ngủ sớm chút đi."

Dụ Hạ bĩu môi, cuối cùng nhắn lại một câu "Chú ngủ ngon", sau đó tắt điện thoại.

Thích Tầm Chương cất điện thoại, suy nghĩ một chút, căn dặn Lưu Phong: "Ngày mai cậu liên lạc với hiệu trưởng Đặng, phiền ông ấy quan tâm Dụ Hạ nhiều một chút, đừng để cậu ấy ở trường bị người ta bắt nạt."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.