Thanh đăng trêи đường leo lét, một lớp sương mù mỏng bao trùm phủ Tây Sơn Vương, Cố Tinh Phùng xuống xe ngựa, bước vào cổng chính.
Lúc này y đã thay hình đổi dạng biến thành dáng vẻ của Thanh Tiêu Quỷ. Xe ngựa y ngồi và người hầu y dẫn theo đều của Thanh Tiêu Quỷ.
Khi bước vào chính điện, dư quang liếc qua lưỡi đao Trảm Hồn, Cố Tinh Phùng đang do dự thì nghe giọng nói của Tây Sơn Vương truyền vào: "Vì sao còn chưa vào?"
Cố Tinh Phùng khẽ nhướng mày, lập tức bước vào cánh cửa.
Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, lưỡi đao Trảm Hồn vẫn nằm yên nơi đó, tựa như nó mang theo một loại dịu dàng ngoan ngoãn vô hình.
Dưới thao tác của Quỷ Yên Chi, thi thể của Thanh Tiêu Quỷ biến mất không để lại dấu vết. Hồn phách của gã vẫn còn hữu dụng, lúc này đã tan hết thần thức được Cố Tinh Phùng mang theo bên người. Bất luận Cố Tinh Phùng đến nơi nào cũng sẽ có khí tức của Thanh Tiêu Quỷ đi theo như hình với bóng, sẽ không bị người khác phát hiện.
Ngay cả lưỡi đao Trảm Hồn vô cùng nhạy bén này cũng bị lừa.
Cố Tinh Phùng yên lòng, đứng vững trước điện rồi khom người nói: "Không bắt được mật thám Vạn Yêu Giới, không còn mặt mũi nào đến gặp phụ vương nữa."
Bóng đen chầm chậm rơi xuống vương toạ, Tây Sơn Vương không trách móc chỉ nói: "Nếu sa lưới dễ như thế thì Thánh Chủ Vạn Yêu Giới cũng sẽ không phái người đó tới do thám. Ngồi đi, trước mắt vẫn là chuyện lễ nghĩa khi nghênh đón Thánh Chủ quan trọng hơn."
Cố Tinh Phùng nói cám ơn, ngồi xuống, sau đó dâng lên quyển sách mà Quỷ Yên Chi đã sửa lại, "Mong phụ vương xem giúp nhi thần."
Trêи tay trống không, sau một khắc cuốn sổ đó đã lơ lững trước mặt Tây Sơn Vương. Bóng đen im lặng một lát rồi thỏa mãn gật đầu: "Lần này khá được, chỉ là.."
Cố Tinh Phùng nghe ra trong giọng nói của hắn có một chút nghi hoặc, nên cẩn thận hỏi: "Phụ vương, có chỗ nào không ổn chăng?"
"Vì sao hôm nay bút tích trêи sổ này không phải của ngươi?"
Tây Sơn Vương này tâm tư quả nhiên tỉ mỉ, điểm khác biệt nhỏ bé ấy thôi cũng có thể dấy lên nghi ngờ trong lòng hắn. Cũng may Cố Tinh Phùng đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, "Tay của nhi thần...bị thương nhẹ, tạm thời không thể cầm bút."
"Thụ thương? Đang êm đang đẹp sao lại bị thương?" giọng nói của Tây Sơn Vương càng thêm nghi hoặc, "Huống hồ, ta thấy hôm nay ngươi nói chuyện rất lạnh nhạt, vì sao lại thế?"
"Chuyện này..." Cố Tinh Phùng nghẹn lời. Trời sinh y như thế, y đâu có linh hoạt như Bùi Lệ, miễn cưỡng giả vờ cũng chỉ có thể đến trình độ này thôi, nhưng vẫn bị Tây Sơn Vương phát hiện dị dạng. Cũng may y vẫn có thể ứng đối được.
Tây Sơn Vương rời khỏi vương tọa, gặng hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"
Suy cho cùng người ở U Minh Giới vẫn không trọng tình trọng nghĩa như người ở Hồng Trần Giới. Thanh Tiêu Quỷ khó khăn lắm mới trở thành nhi tử được hắn khen ngợi, nhưng lại bởi vì hai điểm đáng ngờ be bé này mà thái độ của Tây Sơn Vương thay đổi. Tựa như nếu Cố Tinh Phùng không đưa ra được đáp án thì hắn sẽ lập tức tung qua một chưởng.
Cố Tinh Phùng thở dài, "Là Yên Chi đánh."
"Hửm?" Tây Sơn Vương hơi sững sờ, "Nó đáng ngươi? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nó uống quá nhiều canh Huyết Sâm, mặt nỗi mẫn đỏ, nó nghĩ mình bị hủy dung, đánh chết đầu bếp nữ trong phủ, còn chém người lung tung. Con nghe thấy nên đến khuyên nó, lại bị nó lỡ tay ngộ thương."
Bóng đen làm động tác phất tay, trầm giọng nói: "Tiện nhân đó, càng ngày càng khiến ta thất vọng. Làm xằng làm bậy như thế, nếu đưa nó đến Vạn Yêu Giới, chẳng phải sẽ bị nó liên lụy ư?"
Cố Tinh Phùng cũng đứng lên khuyên nhủ: "Phụ vương bớt giận, Yên Chi cũng không phải không nói lý. Nó vì đã thương con mà trong lòng vô cùng hổ thẹn. Con đã lừa nó cho nó một bình linh dược bình thường, nói là có thể trị những mẫn đỏ trêи mặt nó. Nó liền vô cùng cảm động, con thấy nó tin tưởng không nghi ngờ gì nên thừa cơ khuyên nó, chờ sau khi nó gả vào Vạn Yêu Giới thì phải nhớ phân ưu giải nạn thay phụ vương."
"... Hành động lần này của ngươi vô cùng nhanh trí."Bóng đen trầm ngâm một lát, "Nó trả lời thế nào?"
"Chúc mừng phụ vương." Cố Tinh Phùng nói, " Yên Chi thề, sau khi đến Vạn Yêu Giới, nó sẽ liều mạng báo đáp phụ vương."
"Rất tốt." Bóng đen chầm chậm ngồi lại ghế ngồi, khó có được cười một tiếng, nhưng cũng chỉ là một tiếng mà thôi, "Thuở nhỏ tiện nhân đó ỷ vào bề ngoài giương nanh múa vuốt, bây giờ nếm mùi đau khổ mới biết nghe lời."
Cố Tinh Phùng trong miệng nói "Phải", nhưng trêи mặt không thấy vui mừng, thậm chí có chút thất lạc.
Tây Sơn Vương thoáng nghĩ thôi cũng sáng tỏ, nhi tử ôn hòa như tiên này vì sao lại lãnh đạm, hắn lấy ra một chiếc hộp đen rồi ném xuống, "Đừng ủ dột nữa, thuốc này ngươi lấy mà dùng, không lâu sau sẽ hết bệnh."
"Đa tạ phụ vương."
Bóng đen rời khỏi chỗ ngồi, rẽ phải mà đi. Chỗ kia bày một bộ bình phong trắng thuần, tựa hồ dùng để che một cánh cửa, Cố Tinh Phùng chỉ nhìn một chút, liền khom người đưa tiễn. Sau đó không hề dừng lại y cấp tốc rời khỏi phủ Tây Sơn Vương.
Lần thứ nhất dùng thân phận cải trang đối mặt trực diện với Tây Sơn Vương hữu kinh vô hiểm. Nhưng Cố Tinh Phùng không thể làm ra hành động dư thừa, để đề phòng chuyện không hay xảy ra. Sau tấp bình phong kia thông đến nơi nào, tuy y vô cùng nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Y quay về phủ của Quỷ Yên Chi, cho người đi báo lại mới qua một lát mà Quỷ Yên Chi đã dẫn Ngân Nhi Cốt ra đón. "Huynh trưởng đại giá quang lâm, mau vào đi."
Quỷ Yên Chi mở miệng nói: "Thuốc của huynh trưởng linh nghiệm lắp, mấy nốt mẫn đỏ đó đã nhạt đi nhiều rồi, cứ theo đà này thêm mấy ngày nữa sẽ biến mất hoàn toàn."
Cố Tinh Phùng gật đầu, "Vậy thì tốt rồi."
Tiến vào chính sảnh, Quỷ Yên Chi mời Cố Tinh Phùng ngồi xuống rồi lệnh cho Ngân Nhi Cốt dân trà, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chắc hẳn phụ vương đã biết rồi phải không?"
Ngân Nhi Cốt dân trà lên, mỉm cười với Cố Tinh Phùng rồi lập tức thu lại nụ cười, đi qua đứng cạnh Quỷ Yên nụ cười đó khiến Cố Tinh Phùng nhìn ả thêm vài lần rồi y đáp: "Đã biết, nhưng đừng lo lắng, phụ vương không trách muội."
Quỷ Yên Chi thở dài, "Lúc trước đều là do ta hồ đồ, hiện giờ dung mạo bị hủy ta mới biết được ai là người tốt với ta."
Cố Tinh Phùng khuấy lá trà đỏ sậm trong chén trà, mùi tanh xộc vào mũi, "Chớ suy nghĩ lung tung, ba ngày sau Thánh Chủ sẽ tiến vào địa giới của Tây Sơn Vương, đến lúc đó biểu hiện cho tốt chút đừng làm phụ vương thất vọng."
"Huynh trưởng yên tâm, chắc chắn ta sẽ thuận lợi gả vào Vạn Yêu giới." Quỷ Yên Chi dứt lời, dịu dàng nói với Ngân Nhi Cốt, "Muội muội tốt, muội đi phân phó phòng bếp làm thêm vài món thức ăn, ta muốn mở tiệc chiêu đãi huynh trưởng."
Ngân Nhi Cốt đáp ứng lui ra ngoài, không biết vô tình hay cố ý, lại mỉm cười nhìn Cố Tinh Phùng lần nữa.
Trong lòng Cố Tinh Phùng sinh nghi, nhưng nghĩ kỷ lại, y đoán Ngân Nhi Cốt nhiệt tình như vậy là vì hôm đó Thanh Tiêu Quỷ đã kịp thời xuất hiện giúp ả giải vây với Quỷ Yên Chi.
Đợi người vừa đi,Quỷ Yên Chi liền đứng dậy lại gần, "Cao nhân không có chuyện sẽ không đến tìm ta, hôm nay đến đây là muốn hỏi chuyện gì?"
Quỷ Yên Chi quả nhiên thông minh, nếu ả sớm phát hiện ra mánh khóe của Thanh Tiêu Quỷ, chắc rằng sẽ không rơi xuống kết cục bị ép buộc gả vào Vạn Yêu Giới như bây giờ. Nếu ả nắm lấy cơ hội liều mạng đánh cược một lần cũng không tính là muộn. Cố Tinh Phùng kể lại chuyện mình thấy trước khi rời khỏi phủ Tây Sơn Vương cho Quỷ Yên Chi nghe.
Quỷ Yên Chi nhíu mày lo nghĩ, "Cái bình phong trắng này đã có từ rất lâu rồi, cũng không có dị dạng gì, chỉ là..."
"Như thế nào?"
"Chỉ là ta nhớ, lúc trước khi rời khỏi chính điện phụ vương đều đi ra từ cửa chính. Tuy cũng có Thiên môn nhưng ông ấy không thường dùng. Từ sau khi ta trở về từ Hồng Trần Giới thì phát hiện phụ thân đi bằng Thiên môn, cũng không biết đã đi được bao lâu." Quỷ Yên Chi hỏi y, "Cao nhân thấy khả nghi?"
Cố Tinh Phùng nói thẳng: "Ta muốn biết,Thiên môn đó thông đến đâu."
"Nếu là thiên môn, đương nhiên là thông ra bên ngoài." Quỷ Yên Chi hơi dừng lại, "Chẳng qua hiện nay trong phủ của phụ vương sâm nghiêm ngay cả ta cũng không được tùy tiện đi dạo, ta không thể xác định nơi đó có giống lúc trước hay không nữa."
Quỷ Yên Chi không được Tây Sơn Vương yêu thích, còn bị Thanh Tiêu Quỷ chặn đứng tin tức, biết rất ít chuyện trong phủ Tây Sơn, Cố Tinh Phùng quyết định, vẫn nên tự mình đi xem cánh cửa thần bí kia thì hơn.
Yên Chi Quỷ nói xong những lời kia, dường như có hơi xúc động tự mình thở dài nói: "Từ biệt mấy mươi năm, sau khi ta trở về từ Hồng Trần Giới, ta đã biết ta là con cờ phụ thân ta ném vào Vạn Yêu Giới, không muốn thân thiết với ta nữa. Người trong phủ này cũng lá mặt lá trái đều là một đám khốn nạn. Chỉ có Ngân Nhi Cốt, vẫn đối với ta như lúc trước, không hề thay đổi."
"Hôm đó ta làm bộ lửa giận công tâm, quất Bùi Lệ. Nàng liều chết khuyên ta, cao nhân cũng gặp rồi mà?" Quỷ Yên Chi hơi sững sờ, "Huống chi ngày thường nó cũng tận tâm tận lực, không một lời oán giận...Ngược lại là ta quá nhạy cảm, phát giác Thanh Tiêu Quỷ phái mật thám đến giám thị ta, thì cho rằng trong phủ này ai cũng là người xấu, chẳng lẽ cao nhân nghi ngờ nó?"
"Ả..." Cố Tinh Phùng còn chưa nói xong thì đã thấy thân ảnh của Ngân Nhi Cốt
Xuất hiện tại cửa sân.
Y đứng lên nói, "Cũng không có gì, cẩn thận vẫn hơn, ta đi trước một bước."
Quỷ Yên Chi không thể làm gì khác hơn nói: "Ta nhớ rồi, cơm nước ở U Minh Giới ngươi ăn không quen, ta cũng không ép ngươi ở lại, không tiễn."
Đối với Quỷ Yên Chi, Cố Tinh Phùng cũng chỉ phát hiện một tí dị dạng mà thôi, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Chờ khi y đi đến dưới mái hiên, lúc cùng Ngân Nhi Cốt lướt qua nhau, chỉ nghe Ngân Nhi Cốt hỏi thăm: "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân muốn hồi phụ ạ?"
Cố Tinh Phùng thản nhiên nói: "Ừ."
"Phòng bếp đã đang chuẩn bị thịt rượu,sao đại nhân không dùng rồi hẳn đi?"
"Không được, sự vụ bận rộn." Cố Tinh Phùng nói, tiếp tục đi lên phía trước.
Ngân Nhi Cốt chợt thấp giọng nói: "Đại nhân, bây giờ chủ tử xem ta như tỷ muội ruột thịt, ngài có thể yên tâm."
Bước chân Cố Tinh Phùng dừng lại, không khỏi liếc mắt, thần sắc Ngân Nhi Cốt đã trở về như cũ, bước nhanh đi vào chính sảnh.
Cố Tinh Phùng khẽ nhíu mày, cũng cấp tốc rời đi.
Cho đến hừng đông, toàn bộ U Minh giới bắt đầu đi ngủ, Cố Tinh Phùng thu yêu thuật, biến trở về diện mạo vốn có, mang theo Ẩn Thân Phù tiến vào phủ Tây Sơn Vương. Lúc này trong phủ trống trơn, nô bộc đều đã nghĩ ngơi, chỉ có hộ vệ vẫn sâm nghiêm y như cũ.
Cố Tinh Phùng không tiến vào chính điện, mà là vòng quanh chính điện qua lại vài lần.
Nhìn từ bên ngoài, chung quanh chính điện đều là tùng bách tang liễu*, trùng trùng điệp điệp, ngoại trừ cây cối cao lớn hiếm có cùng kiến trúc to lớn tinh xảo thì chẳng khác gì phủ của Quỷ Yên Chi và Thanh Tiêu Quỷ.
*Tùng bách tang liễu: Cây tùng bách, cây dâu tằm, và cây liễu là những cây tích tụ nhiều âm khí
Nhưng lượn mấy vùng Cố Tinh Phùng mới phát hiện chỗ không tầm thường.
Y nhớ rõ chính điện Tây Sơn Vương rộng lớn lộng lẫy, cho dù so sánh với chính điện của Thiên Kính Phong cũng không kép bao nhiêu. Nhưng sao khi xem xét, cảm thấy chính điện này nhìn từ bên ngoài so với nhìn từ bên trong thì lớn hơn đôi chút.
Nhưng cũng không nhiều chỉ nhiều hơn cỡ hai giang phòng.
Là mật thất.
Cái này cũng không hiếm lạ, phủ của Thanh Tiêu Quỷ cùng Yên Chi Quỷ đều có mật thất. Nhưng quái lạ ở chỗ, Quỷ Yên Chi nói với y cái cửa lúc trước bức bình phong đó che thông ra bên ngoài. Nhưng bây giờ xây ra thêm một cái mật thất, lại giữ kín không nói ra.
Ở trong đó, dùng để cất giấu thứ gì?
Đang lúc cân nhắc, y nghe thấy động tĩnh nơi xa xa, hình như là tiếng xe lăn bánh.
Thời gian có hạn, không chờ động tĩnh tới gần y đã đi đến thăm dò, chỉ thấy hai người như nô bọc đang kéo một chiếc xe đẩy, đang tiến đến chính điện, bên cạnh còn có mấy ngươi thủ vệ đi theo.
Lúc này sắc trời tảng sáng,trêи xe đẩy được che kín bởi vải trắng, đồ phía dưới khá nặng, khiến hai nô bộc thở hồng hộc.
Thủ vệ dẫn đầu đó còn thúc giục nói: "Nhanh tay nhanh chân lên, những Nhược Mộc* này đễ ở đây quá lâu, đã không dùng được nữa rồi."
*Nhược Mộc: tên một cây trong Sơn Hải Kinh
Nam Hải Chi Ngoại/ Nội, Hắc Thủy Thanh Thủy chi gian, hữu mộc danh viết Nhược Mộc, Nhược Thủy tựu tòng na lý phát nguyên
Giải nghĩa: trong Nam Hải, giữa dòng nước đục và nước trong, có một loại cây tên là Nhược Mộc, Nhược Thủy cũng từ đó mà ra.
Trích: Sơn Hải Kinh - Theo baidu
Nô bộc liên thanh đáp ứng: "Ngài nói đúng lắm, nhưng những thứ này đều là thứ mà Tây Sơn Vương vất vả lắm mới tìm thấy, chúng ta cũng không thể sơ xuất được, lỡ đụng trúng hư hao thì cũng không ổn lắm ạ."
"Bớt nói nhảm, đi nhanh lên."
Cố Tinh Phùng đứng đó nhìn, trong lòng nghi hoặc. Nhược Mộc đích thật là ở Trường Sinh Giới mới có, ngay cả ở Hồng Trần Giới hiếm lắm cũng chỉ có mấy cây, nó là nguyên liệu tuyệt hảo để khởi động lô đỉnh.*
*lô đỉnh: lò luyện đang
Nhưng nơi này là U Minh giới, Nhược Mộc gặp tử khí sẽ tự mình cháy khô. Huống hồ phương thức luyện đang trong lô đỉnh cũng không thích hợp với người ở U Minh Giới.
Tây Sơn Vương tốn công tốn sức tìm Nhược Mộc, chỉ vì muốn luyện đan?