Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 1



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Giang Tinh Chước nhìn người ở cùng một không gian trống rỗng với mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô suy nghĩ. Mà đôi mắt của những người khác cũng đang lướt qua khuôn mặt của mấy người còn lại, nào khẩn trương, nào sợ hãi, thậm chí có cả địch ý. Song, chẳng ai nói chuyện.

Hồi lâu sau, có một con quỷ có sừng với dáng vẻ dữ tợn, thoạt nhìn nanh ác khôn cùng, xuất hiện trong không gian.

Ở giữa tròng mắt màu vàng đục là con ngươi hẹp thẳng đứng màu đen, phía sau nó có mọc đôi cánh đen trông bẩn thỉu. Nó lộ vẻ tham lam khi đảo qua các linh hồn ở đây, đoạn cất lời: “Trò chơi Chúa Tể sẽ lập tức bắt đầu, người thắng cuộc trong bọn mi sẽ có được phép thuật, sự cường đại, là người sáng tạo vạn vật; đừng nói là sống lại, cho dù muốn thành thần cũng là chuyện có thể.”

Trong chốc lát, hô hấp của những người có mặt đều nặng nề hơn, ánh mắt nhìn về nhau càng thêm cảnh giác. Thì ra chỉ có một người chiến thắng.

Bọn họ đều đã là người đã chết, sau khi chết còn có duyên kì ngộ này, bị ác quỷ có tướng mạo xấu xí triệu hồi vào không gian chốn đây. Mặc kệ nó có lừa gạt hay không, ngoại trừ nghe lời nó, bọn họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

Một chùm ánh sáng xuất hiện từ bàn tay dài có móng tay bẩn thỉu của ác quỷ: “Hãy nhớ rằng, vật được sáng tạo ra này chỉ được dùng để hấp thụ những cảm xúc tiêu cực của con người và biến nó thành năng lượng. Bọn mi có thể tạo ra bất cứ thứ gì bằng năng lượng tiêu cực.”

“Cảm xúc tiêu cực sao? Sợ hãi, ghen tị, hận thù... Để tạo ra những năng lượng này, có vẻ như chúng ta phải là những kẻ xấu rồi.” Một người đàn ông trung niên mở lời, rồi nhìn vào ác quỷ với sự phấn khích, “Tôi là một lập trình viên, tôi có thể làm ra một trò chơi siêu kinh dị để dọa người chơi, cứ để trò chơi Chúa Tể cho tôi!”

“Game kinh dị?” Người đàn ông trung niên vừa mào đầu, một cô gái mặc đồng phục học sinh trung học lập tức khinh thường bảo, “Người chơi game kinh dị thì có bao nhiêu? Có thể tạo ra kinh dị nhường nào? Tôi thấy chẳng bằng cứ giao cho tôi, tôi có thể quyến rũ mấy sao nam nổi tiếng trong làng giải trí, lập tức khơi dậy lòng ghen tị và ác ý của hết thảy fan nữ của bọn họ!”

Giọng điệu nữ sinh trung học vênh vang cũng bởi cô bé có một khuôn mặt tương đối xinh đẹp, cô bé chết là vì món nợ đào hoa mà mình đã gây ra. Mấy người thuộc phái nữ ở đây nào có ai xinh hơn cô bé, ngoại trừ... Tầm mắt nữ sinh trung học dừng lại trên mặt Giang Tinh Chước đôi chút. Giang Tinh Chước có gương mặt đẹp nhưng không hề sắc bén, mà lại mềm mại như nước, đôi mắt đen trong veo, tóc mây buông xõa tự nhiên rất mềm mại, là diện mạo mà dù là nam nữ hay già trẻ đều không phật lòng.

Đây là đối thủ duy nhất của cô bé trong số những người có mặt. Tuy nhiên, hừ, cô bé trẻ hơn cô này, dẫu cho không thấy mặt thì thân hình nóng bỏng nào đâu hợp với ngoại hình và con người của Giang Tinh Chước, thế tất không được như học sinh cấp ba.

“Ồ?” Ác quỷ ra chiều thích thú.

Phản ứng của con quỷ khiến cho những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.

“Chỉ là làm chuyện ác mà thôi, ai lại không biết chứ? Tôi có thể thành lập một tổ chức khủng b0 để tạo ra nỗi kinh hoàng cho toàn thế giới.”

“Tôi có thể chế tạo siêu virus, truyền đi trong phạm vi thế giới, tạo thành bệnh truyền nhiễm toàn cầu.”

“Tô có thể……”

“…”

Thành thật mà nói, có được ác ý dễ hơn nhiều so với có được thiện chí của người khác. Trong tích tắc, người sau tiếp nối người trước, vô số ý tưởng đã được tạo ra.

Con quỷ càng nghe thì nụ cười càng lớn, đôi con ngươi hẹp đứng có thể nhìn tỏ tường màu sắc linh hồn của mọi người. Theo từng ý tưởng xấu xa xuất hiện, một đám linh hồn vốn từ màu trắng hoặc xám dần dần nhiễm một ít màu đen.

Đột nhiên, tầm mắt của nó dừng lại. Giữa những linh hồn màu xám đen này, có một cái còn trắng tinh khiết.

Thì ra là Giang Tinh Chước. Những người khác tranh giành hết cả, còn cô là người duy nhất im lặng lắng nghe và không nói một lời.

Linh hồn trắng tinh khiết... Thật là một tính cách kiên định đến nhường này, chẳng biết có bao nhiêu năng lượng đây.

Ác quỷ vươn cái lưỡi dài đỏ tươi li3m li3m môi đen, ánh mắt tà ác đảo qua đảo lại.

“Bây giờ, chúng ta hãy lập một giao ước. Ai có thể sống sót sẽ sở hữu thứ do thần tạo ra này. Một khi bọn mi chết trong trò chơi, ta sẽ ăn linh hồn bọn mi.”

Thanh âm tranh giành trước sau đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng nuốt nước miếng liên tiếp do khẩn trương.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu có nhiều hơn một người sống sót?” Nữ sinh trung học ngay lập tức hỏi.

Con quỷ phát ra một trận cười kỳ quặc: “Vậy cứ chơi cho đến khi người chiến thắng duy nhất đi ra mới thôi.”

Xem ra ý tưởng vừa rồi của bọn họ nào có tác dụng gì, phương pháp vừa đề xuất sẽ không bị chiếm dụng đúng chứ?

"Được!" Không đáp ứng giao ước này thì sẽ lập tức biến mất, còn đáp ứng lại có khả năng sống sót.

“Như vậy… Ai bắt đầu trước?”

“Tôi!” Người đàn ông trung niên đáp ngay. Dẫu phương pháp ông ta vừa đề xuất là ngu ngốc nhất, song không là vấn đề. Ông ta đã nghe qua phương pháp của người khác, có thể giành lấy dùng trước thôi!

Người đàn ông trung niên bụng phệ, tóc thưa thớt, mang kính đen, là một lập trình viên qua đời vì đột tử.

Những người khác trừng trộ về hướng lập trình viên, bực bội siết tay vì bị giành trước một bước.

“Vậy mi đi đi.” Ác quỷ ném quả cầu ánh sáng vào người đàn ông trung niên.

Tiếp đó, dưới chân người đàn ông nứt ra một cái lỗ làm ông ta rơi xuống. Cùng lúc đó, trong không gian cũng có một cái màn hình xuất hiện, cả thảy mọi người đều có thể thông qua màn hình nhìn thấy hình ảnh và bảng dữ liệu của người đàn ông trung niên.

*Chúa tể: Hướng Cường

*Cấp bậc: Lv 0

*Điểm năng lương: 0

*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0

*Người đi theo: 0

Người đàn ông trung niên xuất hiện từ hư không trong một căn phòng.

Căn phòng ngó bộ quá đỗi lộng lẫy, nhưng ánh đèn lại tù mù, có vẻ âm u. Bên trong lộ ra một cái bàn tròn, vây quanh bàn có sáu người đang ngồi với khuôn mặt nghiêm túc. Đột nhiên từ thinh không rơi xuống một người khiến bọn họ lập tức cảnh giác hẳn.

“Ai?”

Người đàn ông trung niên ngã xuống mặt đất rồi vội vàng đứng lên, chuẩn bị tiến vào trạng thái chơi game, nơi này hẳn là Tân Thủ Thôn.

Giang Tinh Chước nhìn về phía bảng hiện thông tin trò chơi của người đàn ông trung niên, cô phát hiện dữ liệu đã thay đổi.

*Người chơi: Hướng Cường

*Cấp bậc: Lv 0

*Điểm năng lượng: 45… 132… 190… (điểm năng lượng rất ít, hãy tạo thêm ác mộng càng sớm càng tốt!)

*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0 (nhanh chóng tạo ra một cái gì đó để nâng cao khả năng trở thành một vị thần!)

*Người đi theo: 6 (chất lượng thấp)

“Mày là ai?”

Hướng Cường: “Tôi……”

“Đừng nói nhảm, mau giết hắn!”

Người đàn ông trung niên hoảng sợ mở miệng toan nói chuyện, chợt thấy người đàn ông gần mình nhất đột nhiên đưa tay ra, bàn tay đó duỗi dài ra hệt như một con quái vật, nhanh chóng biến thành một cái liềm.

Ánh lưỡi liềm chợt lóe, chỉ thấy đầu người đàn ông bay lên, đập vào tường, chết không nhắm mắt nhìn máu của mình phun lên trần nhà từ vết cắt ở cổ.

“A!” Trong không gian trống rỗng, nữ sinh trung học la lên một tiếng vì thất đảm.

Những người khác cũng náo loạn ngay lập tức. Nào có ai nghĩ rằng mới bắt đầu mà kết quả lại thế này.

Trong màn hình, cơ thể và máu của người đàn ông kia đều biến mất như thể thứ mới xuất hiện chỉ là ảo giác, thời gian trong phòng cũng lui về lúc trước khi người đàn ông xuất hiện. Người đàn ông này hiện ra một lần nữa trong không gian trống, phát ra tiếng kêu thảm thiết vì hoảng sợ; đến khi phát hiện mình đã trở lại chốn cũ thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, đầu con quỷ kéo dài ra như một con rắn, miệng tách ra thật to, nó nuốt chửng người đàn ông trung niên chỉ trong một cú đớp.

Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, cũng bởi hoảng sợ đến mức không phát ra được âm thanh.

Giang Tinh Chước phát hiện khi con quỷ nuốt chửng linh hồn, đôi cánh bẩn thỉu hình như càng thêm đầy đặn đôi chút.

Ác quỷ li3m miệng, nhìn về người kế tiếp.

Nó nhìn trúng nữ sinh trung học, cô bé thấy vậy thì sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lắc đầu: “Không, tôi không muốn!” Trò chơi này không giống như thứ cô bé những tưởng!

Giây tiếp theo, ác quỷ nuốt nữ sinh ngay.

“Từ chối cũng là vi phạm giao ước.” Con quỷ mỉm cười, cơ thể khô héo của nó dường như trở nên đầy đủ hơn.

Làm sao họ biết rằng ngay từ đầu con quỷ đâu có ý định để cho kẻ được gọi là người chiến thắng xuất hiện. Nó là con quỷ cấp thấp nhất, nó không thể làm những việc như nuốt chửng linh hồn, nhưng nếu lập giao ước thì khác. Hiện giờ những người trước mắt này đều là thức ăn mà nó sắp được nuốt! Nó đã gấp đến mức không chờ nổi!

Tất cả những người còn lại đã nhận ra rằng giao dịch với ma quỷ đâu thể có kết quả tốt, con quỷ này ném mồi nhử chỉ để làm bọn họ mắc câu.

Song việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể tìm đường sống trong tuyệt cảnh.

Người tiếp theo được điểm danh là một người đàn ông đề xuất thành lập một tổ chức khủng b0, toàn thân anh ta chỉ toàn đồ hiệu, khi còn sống ắt là kẻ có của nả.

Anh ta như gặp phải đại địch, đưa mắt đảo quanh, thoạt nhìn cũng đang nghĩ biện pháp phá màn.

Dưới thân anh ta lại mở ra một cái lỗ, cũng rớt vào, vẫn là căn phòng hoa lệ âm u trước kia, vẫn là sáu người nọ.

“Ai?!”

Người đàn ông giàu có đi xuống đã lập tức đứng vững và giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, anh ta mở lời: “Hãy bình tĩnh, chớ nóng nảy!”

Quả nhiên bọn họ không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác nhìn đau đáu người đột nhiên xuất hiện.

Giang Tinh Chước nhìn bảng dữ liệu của người đàn ông giàu có.

*Người chơi: Từ Cẩn

*Cấp bậc: Lv 0

*Điểm năng lượng: 45… 132… 190… (điểm năng lượng rất ít, hãy tạo thêm ác mộng càng sớm càng tốt!)

*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0 (nhanh chóng tạo ra một cái gì đó để nâng cao khả năng trở thành một vị thần!)

*Người đi theo: 6 (chất lượng thấp)

Giang Tinh Chước chớp chớp mắt, nó giống như đúc số liệu của Hướng Cường, nói cách khác, người đi theo này chính là sáu người đây; điểm năng lượng phải là sự hoảng sợ mà họ tạo ra vào lúc này; chất lượng thấp, phỏng chừng là chỉ giá trị cảm xúc tiêu cực mà sáu người này tạo ra rất thấp, bởi vì bọn họ đều rất mạnh.

Khi Từ Cẩn đối mặt với sáu người, anh ta lại nhớ đến cảnh người đàn ông trung niên bị giết cách đây không lâu, bèn căng thẳng không thôi. Song cũng xem như anh ta thông minh khi cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi đến để tham gia với các anh!”

“Cái gì?”

“Kế hoạch của chúng ta đã bị lộ rồi!”

Người có tướng tá lớn nhất trong số sáu người đột nhiên đứng lên: “Giết gã!”

Cái gì?

Trong giây tiếp theo, một bóng người vụt qua với ánh kiếm chợt lóa. Người đó chỉ có một tay, cầm một thanh kiếm dài sắc bén đứng phía sau Từ Cẩn. Từ Cẩn đứng ngây người, giây tiếp theo máu phun ra từ trong thân thể, anh ta bị người đàn ông một tay chém đôi người.

Sau đó, một trong sáu người bước ra và nhặt đầu của Từ Cẩn để moi óc anh ta, thế nhưng trong tích tắc, linh hồn của Từ Cẩn đã trở lại khoảng không.

Từ Cẩn nào kịp kêu thảm thiết, anh ta đã bị ác quỷ nuốt vào trong bụng.

Người thứ ba học được bài học của hai người đầu tiên, vừa bước vào căn phòng đó, gã chẳng có một câu nói nhảm, đã lập tức vọt về phía cửa sổ.

Nhưng mà ngay trong nháy mắt khi gã vừa mới phá cửa sổ mà ra, một cái xúc tu mạnh mẽ từ phía sau duỗi ra kéo gã trở về, xúc tu không chút do dự xé nát thân thể gã.

Ác quỷ nuốt luôn linh hồn này.

Người thứ tư là nhà nghiên cứu khoa học, người đã đề xuất tạo ra một loại siêu virus để lây lan toàn thế giới.

“Tạm thời đừng nóng nảy, tôi tới để truyền lời.” Ông ta cười nói, có vẻ thong dong khôn cùng.

Ngắn ngủi ổn định được những người này, nhưng hiển nhiên họ đang bày mưu tính kế một âm mưu kinh thiên, cho nên cảnh giác dị thường. Đột nhiên xuất hiện người khả nghi, bọn họ tịnh sẽ không để cho ông ta rời khỏi căn phòng này. Người chơi hoàn toàn không biết gì về chuyện của bọn họ, hoàn toàn chẳng biết cách đối phó, thế nên bọn họ đã nhanh chóng mất kiên nhẫn.

Trong nháy mắt bọn họ ra tay, nhà nghiên cứu khoa học cũng di chuyển. Ông ta nhanh chóng tiêu hao năng lượng mới lấy được từ những người này nhằm tạo ra một tấm khiên, đồng thời xông về phía cửa sổ.

Ông ta phá cửa sổ đi ra với một tấm khiên phía sau chặn những xúc tu đuổi theo. Nhìn ánh dương bên ngoài cửa sổ, khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười thắng lợi. Ông đã nắm được bản chất của trò chơi Chúa Tể rồi.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của ông tắt ngúm trên khuôn mặt.

Ông ta treo lơ lửng trên không, những xúc tu đã xuyên qua tấm khiên mỏng manh, xỏ luôn cả cơ thể vào và lôi ông trở lại phòng.

Ác quỷ nuốt chửng linh hồn này.

Người thứ năm…

“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ xuất hiện ở đây vì tham gia vào trò chơi Chúa Tể của ác quỷ! Cầu xin các anh tha cho tôi…”

“Phụt!” Đầu bị bóp nát.

Người thứ sáu……

“Hu hu hu…Đừng giết tôi…”

“Phụt!”

Người thứ bảy……



Bất kể là dùng phương pháp nào, cho dù là quỳ xuống van xin, hay liều mạng kháng cự, đều không có cách nào thoát ra khỏi căn phòng chứa âm mưu.

Cuối cùng, trong không gian trống rỗng chỉ còn lại một mình Giang Tinh Chước.

Lúc này, con quỷ trước mắt không còn bộ dạng gầy gò và bẩn thỉu như thuở ban đầu. Nó vẫn gớm ghiếc và xấu xí, song hình dáng của nó trông cao lớn và khỏe gấp đôi, đôi cánh đầy đặn, ánh lên màu đen kịt. Tròng mắt màu vàng không còn đục ngầu dẫu vẻ gian ác vẫn còn đó.

Lúc này, nếu như linh hồn Giang Tinh Chước có một ít màu đen thì mặc cho không có giao ước, ác quỷ vẫn có thể nuốt chửng cô. Tiếc thay hồn phách của cô vẫn trắng tinh như vậy, giao ước lại trở thành áo giáp bảo vệ cho cô.

Nhưng không sao cả, rồi nó cũng có thể nuốt chửng cô ngay lập tức thôi.

Con quỷ bật ra một tràng cười khặc khặc kỳ lạ, ném hệ thống Chúa Tể vào Giang Tinh Chước: “Tới mi.”

Ánh sáng lọt vào cơ thể Giang Tinh Chước, dưới chân cô xuất hiện một lỗ hổng và cô cũng rơi vào căn phòng đó.

QUYỂN 1

Chương 1: Trò chơi Chúa Tể

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Giang Tinh Chước nhìn người ở cùng một không gian trống rỗng với mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô suy nghĩ. Mà đôi mắt của những người khác cũng đang lướt qua khuôn mặt của mấy người còn lại, nào khẩn trương, nào sợ hãi, thậm chí có cả địch ý. Song, chẳng ai nói chuyện.

Hồi lâu sau, có một con quỷ có sừng với dáng vẻ dữ tợn, thoạt nhìn nanh ác khôn cùng, xuất hiện trong không gian.

Ở giữa tròng mắt màu vàng đục là con ngươi hẹp thẳng đứng màu đen, phía sau nó có mọc đôi cánh đen trông bẩn thỉu. Nó lộ vẻ tham lam khi đảo qua các linh hồn ở đây, đoạn cất lời: “Trò chơi Chúa Tể sẽ lập tức bắt đầu, người thắng cuộc trong bọn mi sẽ có được phép thuật, sự cường đại, là người sáng tạo vạn vật; đừng nói là sống lại, cho dù muốn thành thần cũng là chuyện có thể.”

Trong chốc lát, hô hấp của những người có mặt đều nặng nề hơn, ánh mắt nhìn về nhau càng thêm cảnh giác. Thì ra chỉ có một người chiến thắng.

Bọn họ đều đã là người đã chết, sau khi chết còn có duyên kì ngộ này, bị ác quỷ có tướng mạo xấu xí triệu hồi vào không gian chốn đây. Mặc kệ nó có lừa gạt hay không, ngoại trừ nghe lời nó, bọn họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

Một chùm ánh sáng xuất hiện từ bàn tay dài có móng tay bẩn thỉu của ác quỷ: “Hãy nhớ rằng, vật được sáng tạo ra này chỉ được dùng để hấp thụ những cảm xúc tiêu cực của con người và biến nó thành năng lượng. Bọn mi có thể tạo ra bất cứ thứ gì bằng năng lượng tiêu cực.”

“Cảm xúc tiêu cực sao? Sợ hãi, ghen tị, hận thù... Để tạo ra những năng lượng này, có vẻ như chúng ta phải là những kẻ xấu rồi.” Một người đàn ông trung niên mở lời, rồi nhìn vào ác quỷ với sự phấn khích, “Tôi là một lập trình viên, tôi có thể làm ra một trò chơi siêu kinh dị để dọa người chơi, cứ để trò chơi Chúa Tể cho tôi!”

“Game kinh dị?” Người đàn ông trung niên vừa mào đầu, một cô gái mặc đồng phục học sinh trung học lập tức khinh thường bảo, “Người chơi game kinh dị thì có bao nhiêu? Có thể tạo ra kinh dị nhường nào? Tôi thấy chẳng bằng cứ giao cho tôi, tôi có thể quyến rũ mấy sao nam nổi tiếng trong làng giải trí, lập tức khơi dậy lòng ghen tị và ác ý của hết thảy fan nữ của bọn họ!”

Giọng điệu nữ sinh trung học vênh vang cũng bởi cô bé có một khuôn mặt tương đối xinh đẹp, cô bé chết là vì món nợ đào hoa mà mình đã gây ra. Mấy người thuộc phái nữ ở đây nào có ai xinh hơn cô bé, ngoại trừ... Tầm mắt nữ sinh trung học dừng lại trên mặt Giang Tinh Chước đôi chút. Giang Tinh Chước có gương mặt đẹp nhưng không hề sắc bén, mà lại mềm mại như nước, đôi mắt đen trong veo, tóc mây buông xõa tự nhiên rất mềm mại, là diện mạo mà dù là nam nữ hay già trẻ đều không phật lòng.

Đây là đối thủ duy nhất của cô bé trong số những người có mặt. Tuy nhiên, hừ, cô bé trẻ hơn cô này, dẫu cho không thấy mặt thì thân hình nóng bỏng nào đâu hợp với ngoại hình và con người của Giang Tinh Chước, thế tất không được như học sinh cấp ba.

“Ồ?” Ác quỷ ra chiều thích thú.

Phản ứng của con quỷ khiến cho những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.

“Chỉ là làm chuyện ác mà thôi, ai lại không biết chứ? Tôi có thể thành lập một tổ chức khủng b0 để tạo ra nỗi kinh hoàng cho toàn thế giới.”

“Tôi có thể chế tạo siêu virus, truyền đi trong phạm vi thế giới, tạo thành bệnh truyền nhiễm toàn cầu.”

“Tô có thể……”

“…”

Thành thật mà nói, có được ác ý dễ hơn nhiều so với có được thiện chí của người khác. Trong tích tắc, người sau tiếp nối người trước, vô số ý tưởng đã được tạo ra.

Con quỷ càng nghe thì nụ cười càng lớn, đôi con ngươi hẹp đứng có thể nhìn tỏ tường màu sắc linh hồn của mọi người. Theo từng ý tưởng xấu xa xuất hiện, một đám linh hồn vốn từ màu trắng hoặc xám dần dần nhiễm một ít màu đen.

Đột nhiên, tầm mắt của nó dừng lại. Giữa những linh hồn màu xám đen này, có một cái còn trắng tinh khiết.

Thì ra là Giang Tinh Chước. Những người khác tranh giành hết cả, còn cô là người duy nhất im lặng lắng nghe và không nói một lời.

Linh hồn trắng tinh khiết... Thật là một tính cách kiên định đến nhường này, chẳng biết có bao nhiêu năng lượng đây.

Ác quỷ vươn cái lưỡi dài đỏ tươi li3m li3m môi đen, ánh mắt tà ác đảo qua đảo lại.

“Bây giờ, chúng ta hãy lập một giao ước. Ai có thể sống sót sẽ sở hữu thứ do thần tạo ra này. Một khi bọn mi chết trong trò chơi, ta sẽ ăn linh hồn bọn mi.”

Thanh âm tranh giành trước sau đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng nuốt nước miếng liên tiếp do khẩn trương.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu có nhiều hơn một người sống sót?” Nữ sinh trung học ngay lập tức hỏi.

Con quỷ phát ra một trận cười kỳ quặc: “Vậy cứ chơi cho đến khi người chiến thắng duy nhất đi ra mới thôi.”

Xem ra ý tưởng vừa rồi của bọn họ nào có tác dụng gì, phương pháp vừa đề xuất sẽ không bị chiếm dụng đúng chứ?

"Được!" Không đáp ứng giao ước này thì sẽ lập tức biến mất, còn đáp ứng lại có khả năng sống sót.

“Như vậy… Ai bắt đầu trước?”

“Tôi!” Người đàn ông trung niên đáp ngay. Dẫu phương pháp ông ta vừa đề xuất là ngu ngốc nhất, song không là vấn đề. Ông ta đã nghe qua phương pháp của người khác, có thể giành lấy dùng trước thôi!

Người đàn ông trung niên bụng phệ, tóc thưa thớt, mang kính đen, là một lập trình viên qua đời vì đột tử.

Những người khác trừng trộ về hướng lập trình viên, bực bội siết tay vì bị giành trước một bước.

“Vậy mi đi đi.” Ác quỷ ném quả cầu ánh sáng vào người đàn ông trung niên.

Tiếp đó, dưới chân người đàn ông nứt ra một cái lỗ làm ông ta rơi xuống. Cùng lúc đó, trong không gian cũng có một cái màn hình xuất hiện, cả thảy mọi người đều có thể thông qua màn hình nhìn thấy hình ảnh và bảng dữ liệu của người đàn ông trung niên.

*Chúa tể: Hướng Cường

*Cấp bậc: Lv 0

*Điểm năng lương: 0

*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0

*Người đi theo: 0

Người đàn ông trung niên xuất hiện từ hư không trong một căn phòng.

Căn phòng ngó bộ quá đỗi lộng lẫy, nhưng ánh đèn lại tù mù, có vẻ âm u. Bên trong lộ ra một cái bàn tròn, vây quanh bàn có sáu người đang ngồi với khuôn mặt nghiêm túc. Đột nhiên từ thinh không rơi xuống một người khiến bọn họ lập tức cảnh giác hẳn.

“Ai?”

Người đàn ông trung niên ngã xuống mặt đất rồi vội vàng đứng lên, chuẩn bị tiến vào trạng thái chơi game, nơi này hẳn là Tân Thủ Thôn.

Giang Tinh Chước nhìn về phía bảng hiện thông tin trò chơi của người đàn ông trung niên, cô phát hiện dữ liệu đã thay đổi.

*Người chơi: Hướng Cường

*Cấp bậc: Lv 0

*Điểm năng lượng: 45… 132… 190… (điểm năng lượng rất ít, hãy tạo thêm ác mộng càng sớm càng tốt!)

*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0 (nhanh chóng tạo ra một cái gì đó để nâng cao khả năng trở thành một vị thần!)

*Người đi theo: 6 (chất lượng thấp)

“Mày là ai?”

Hướng Cường: “Tôi……”

“Đừng nói nhảm, mau giết hắn!”

Người đàn ông trung niên hoảng sợ mở miệng toan nói chuyện, chợt thấy người đàn ông gần mình nhất đột nhiên đưa tay ra, bàn tay đó duỗi dài ra hệt như một con quái vật, nhanh chóng biến thành một cái liềm.

Ánh lưỡi liềm chợt lóe, chỉ thấy đầu người đàn ông bay lên, đập vào tường, chết không nhắm mắt nhìn máu của mình phun lên trần nhà từ vết cắt ở cổ.

“A!” Trong không gian trống rỗng, nữ sinh trung học la lên một tiếng vì thất đảm.

Những người khác cũng náo loạn ngay lập tức. Nào có ai nghĩ rằng mới bắt đầu mà kết quả lại thế này.

Trong màn hình, cơ thể và máu của người đàn ông kia đều biến mất như thể thứ mới xuất hiện chỉ là ảo giác, thời gian trong phòng cũng lui về lúc trước khi người đàn ông xuất hiện. Người đàn ông này hiện ra một lần nữa trong không gian trống, phát ra tiếng kêu thảm thiết vì hoảng sợ; đến khi phát hiện mình đã trở lại chốn cũ thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, đầu con quỷ kéo dài ra như một con rắn, miệng tách ra thật to, nó nuốt chửng người đàn ông trung niên chỉ trong một cú đớp.

Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, cũng bởi hoảng sợ đến mức không phát ra được âm thanh.

Giang Tinh Chước phát hiện khi con quỷ nuốt chửng linh hồn, đôi cánh bẩn thỉu hình như càng thêm đầy đặn đôi chút.

Ác quỷ li3m miệng, nhìn về người kế tiếp.

Nó nhìn trúng nữ sinh trung học, cô bé thấy vậy thì sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lắc đầu: “Không, tôi không muốn!” Trò chơi này không giống như thứ cô bé những tưởng!

Giây tiếp theo, ác quỷ nuốt nữ sinh ngay.

“Từ chối cũng là vi phạm giao ước.” Con quỷ mỉm cười, cơ thể khô héo của nó dường như trở nên đầy đủ hơn.

Làm sao họ biết rằng ngay từ đầu con quỷ đâu có ý định để cho kẻ được gọi là người chiến thắng xuất hiện. Nó là con quỷ cấp thấp nhất, nó không thể làm những việc như nuốt chửng linh hồn, nhưng nếu lập giao ước thì khác. Hiện giờ những người trước mắt này đều là thức ăn mà nó sắp được nuốt! Nó đã gấp đến mức không chờ nổi!

Tất cả những người còn lại đã nhận ra rằng giao dịch với ma quỷ đâu thể có kết quả tốt, con quỷ này ném mồi nhử chỉ để làm bọn họ mắc câu.

Song việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể tìm đường sống trong tuyệt cảnh.

Người tiếp theo được điểm danh là một người đàn ông đề xuất thành lập một tổ chức khủng b0, toàn thân anh ta chỉ toàn đồ hiệu, khi còn sống ắt là kẻ có của nả.

Anh ta như gặp phải đại địch, đưa mắt đảo quanh, thoạt nhìn cũng đang nghĩ biện pháp phá màn.

Dưới thân anh ta lại mở ra một cái lỗ, cũng rớt vào, vẫn là căn phòng hoa lệ âm u trước kia, vẫn là sáu người nọ.

“Ai?!”

Người đàn ông giàu có đi xuống đã lập tức đứng vững và giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, anh ta mở lời: “Hãy bình tĩnh, chớ nóng nảy!”

Quả nhiên bọn họ không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác nhìn đau đáu người đột nhiên xuất hiện.

Giang Tinh Chước nhìn bảng dữ liệu của người đàn ông giàu có.

*Người chơi: Từ Cẩn

*Cấp bậc: Lv 0

*Điểm năng lượng: 45… 132… 190… (điểm năng lượng rất ít, hãy tạo thêm ác mộng càng sớm càng tốt!)

*Cấp bậc sáng tạo: Lv 0 (nhanh chóng tạo ra một cái gì đó để nâng cao khả năng trở thành một vị thần!)

*Người đi theo: 6 (chất lượng thấp)

Giang Tinh Chước chớp chớp mắt, nó giống như đúc số liệu của Hướng Cường, nói cách khác, người đi theo này chính là sáu người đây; điểm năng lượng phải là sự hoảng sợ mà họ tạo ra vào lúc này; chất lượng thấp, phỏng chừng là chỉ giá trị cảm xúc tiêu cực mà sáu người này tạo ra rất thấp, bởi vì bọn họ đều rất mạnh.

Khi Từ Cẩn đối mặt với sáu người, anh ta lại nhớ đến cảnh người đàn ông trung niên bị giết cách đây không lâu, bèn căng thẳng không thôi. Song cũng xem như anh ta thông minh khi cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi đến để tham gia với các anh!”

“Cái gì?”

“Kế hoạch của chúng ta đã bị lộ rồi!”

Người có tướng tá lớn nhất trong số sáu người đột nhiên đứng lên: “Giết gã!”

Cái gì?

Trong giây tiếp theo, một bóng người vụt qua với ánh kiếm chợt lóa. Người đó chỉ có một tay, cầm một thanh kiếm dài sắc bén đứng phía sau Từ Cẩn. Từ Cẩn đứng ngây người, giây tiếp theo máu phun ra từ trong thân thể, anh ta bị người đàn ông một tay chém đôi người.

Sau đó, một trong sáu người bước ra và nhặt đầu của Từ Cẩn để moi óc anh ta, thế nhưng trong tích tắc, linh hồn của Từ Cẩn đã trở lại khoảng không.

Từ Cẩn nào kịp kêu thảm thiết, anh ta đã bị ác quỷ nuốt vào trong bụng.

Người thứ ba học được bài học của hai người đầu tiên, vừa bước vào căn phòng đó, gã chẳng có một câu nói nhảm, đã lập tức vọt về phía cửa sổ.

Nhưng mà ngay trong nháy mắt khi gã vừa mới phá cửa sổ mà ra, một cái xúc tu mạnh mẽ từ phía sau duỗi ra kéo gã trở về, xúc tu không chút do dự xé nát thân thể gã.

Ác quỷ nuốt luôn linh hồn này.

Người thứ tư là nhà nghiên cứu khoa học, người đã đề xuất tạo ra một loại siêu virus để lây lan toàn thế giới.

“Tạm thời đừng nóng nảy, tôi tới để truyền lời.” Ông ta cười nói, có vẻ thong dong khôn cùng.

Ngắn ngủi ổn định được những người này, nhưng hiển nhiên họ đang bày mưu tính kế một âm mưu kinh thiên, cho nên cảnh giác dị thường. Đột nhiên xuất hiện người khả nghi, bọn họ tịnh sẽ không để cho ông ta rời khỏi căn phòng này. Người chơi hoàn toàn không biết gì về chuyện của bọn họ, hoàn toàn chẳng biết cách đối phó, thế nên bọn họ đã nhanh chóng mất kiên nhẫn.

Trong nháy mắt bọn họ ra tay, nhà nghiên cứu khoa học cũng di chuyển. Ông ta nhanh chóng tiêu hao năng lượng mới lấy được từ những người này nhằm tạo ra một tấm khiên, đồng thời xông về phía cửa sổ.

Ông ta phá cửa sổ đi ra với một tấm khiên phía sau chặn những xúc tu đuổi theo. Nhìn ánh dương bên ngoài cửa sổ, khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười thắng lợi. Ông đã nắm được bản chất của trò chơi Chúa Tể rồi.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của ông tắt ngúm trên khuôn mặt.

Ông ta treo lơ lửng trên không, những xúc tu đã xuyên qua tấm khiên mỏng manh, xỏ luôn cả cơ thể vào và lôi ông trở lại phòng.

Ác quỷ nuốt chửng linh hồn này.

Người thứ năm…

“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ xuất hiện ở đây vì tham gia vào trò chơi Chúa Tể của ác quỷ! Cầu xin các anh tha cho tôi…”

“Phụt!” Đầu bị bóp nát.

Người thứ sáu……

“Hu hu hu…Đừng giết tôi…”

“Phụt!”

Người thứ bảy……



Bất kể là dùng phương pháp nào, cho dù là quỳ xuống van xin, hay liều mạng kháng cự, đều không có cách nào thoát ra khỏi căn phòng chứa âm mưu.

Cuối cùng, trong không gian trống rỗng chỉ còn lại một mình Giang Tinh Chước.

Lúc này, con quỷ trước mắt không còn bộ dạng gầy gò và bẩn thỉu như thuở ban đầu. Nó vẫn gớm ghiếc và xấu xí, song hình dáng của nó trông cao lớn và khỏe gấp đôi, đôi cánh đầy đặn, ánh lên màu đen kịt. Tròng mắt màu vàng không còn đục ngầu dẫu vẻ gian ác vẫn còn đó.

Lúc này, nếu như linh hồn Giang Tinh Chước có một ít màu đen thì mặc cho không có giao ước, ác quỷ vẫn có thể nuốt chửng cô. Tiếc thay hồn phách của cô vẫn trắng tinh như vậy, giao ước lại trở thành áo giáp bảo vệ cho cô.

Nhưng không sao cả, rồi nó cũng có thể nuốt chửng cô ngay lập tức thôi.

Con quỷ bật ra một tràng cười khặc khặc kỳ lạ, ném hệ thống Chúa Tể vào Giang Tinh Chước: “Tới mi.”

Ánh sáng lọt vào cơ thể Giang Tinh Chước, dưới chân cô xuất hiện một lỗ hổng và cô cũng rơi vào căn phòng đó.

- -----oOo------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.