Cách ngày chấm báo tường chỉ còn hai ngày vì một sơ suất nhỏ mà bao công sức đều như công cốc. Lúc này bạn học giữ báo đang bối rối sợ hãi giọng run run:
Mình.. mình xin lỗi. Hôm qua mình không đem về nhưng đã khoá cửa lớp rất cẩn thận rồi. Sáng nay đến thì đã như này ...
Trên tờ báo tươi sáng là một vết mực đen ngòm. Chắc là phải đổ cả lọ mực lên. Trên nền đất vẫn còn vết mực chảy dài. Bọn họ vốn dĩ chỉ còn thiếu một chút nội dung đang định hôm nay sẽ bổ sung nốt nhưng nhìn tình hình này chắc là không cần làm nữa rồi. Minh Khuê ngồi thụp xuống bàn khóc thút thít. Vì lớp cô nàng đã thực sự bỏ ra không ít công sức bây giờ nhìn thấy mọi thứ sụp đổ... Lúc này cậu vừa mới đến chưa hiểu chuyện gì đã bị một bạn học kéo vào :
Mạnh Trường ngó qua thấy một đám con gái đang an ủi lớp phó văn nghệ, bối rối nói:
Tôi không biết dỗ con gái.
Không cần! Đen cái mặt cậu lại đó là được.
...
Lớp phó văn nghệ nghe thế cũng không nhịn được mà bật cười. Vũ Thanh Hà đi đến xoa xoa đầu rồi ôm lấy vỗ vỗ lưng cô nàng:
Không thích trai đẹp thế chị gái ngầu ngầu như tớ đến dỗ cậu có được không?
Cô cũng không nể mặt ôm lấy eo Vũ Thanh Hà, lau hết nước mắt nước mũi vào người cô. Thanh Hà kêu oai oái:
Tôi bảo cho cậu ôm chứ có tình nguyện làm giẻ lau của cậu đâu!!
Bây giờ chuyện quan trọng là xử lý tờ báo tường này thế nào? Vẽ lại chắc chắn không kịp. Sửa lại cũng không thể. Hư hỏng quá nặng nề. Nhìn khuôn mặt ảo não của mọi người Hữu Giang hiếm lắm mới mở miệng nói chuyện:
Báo tường chắc chắn không thể giành giải rồi. Chúng ta tập trung cho hai cái còn lại không thể để thua. Cái này rõ ràng là có người cố ý phá hỏng.
Lớp học có trang bị camera nhưng đã bị hỏng tuần trước vẫn chưa sửa. Trần Mạnh Trường khụ một tiếng:
Thật ra camera của lớp mình chỉ bị hỏng hộp lưu trữ thôi. Sự việc này mới sảy ra tối qua chắc hẳn camera vẫn lưu được gì đó. Tôi nhờ người đi lấy cuộn băng ở phòng bảo vệ chiều chúng ta xem rốt cuộc là kẻ nào dám phá đổ công sức của tập thể chúng ta.
Buổi học kết thúc không mấy vui vẻ, ra về nét mặt ai cũng rầu rầu có người còn tức giận chửi đổng.
12 giờ chưa trong nhóm chat xuất hiện một tin nhắn:
Trần Mạnh Trường: Đã lấy được cuộn băng. Bác bảo vệ nói đã để trong lớp cho bọn mình rồi. Chiều nay không có tiết đúng 3 giờ mọi người tập trung tại lớp nhé.
Hữu Giang:
Thanh Hà: Đã biết.
Minh Khuê: Tôi nhất định phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc là tên điên lớp nào dám đạp đổ công sức của thầy trò lớp mình.
* * *
Giữa trưa nóng nực một bóng người gầy còm, nhỏ thó vội vàng mở cửa lớp hốt hoảng đến nỗi làm rơi ổ khoá. Cậu ta toan cầm cuộn băng đi xoay người lại bỗng chốc giật mình:
Ha ha. Các cậu tới .. tới sớm vậy không phải nói 3 giờ mới tới sao?
Vũ Thanh Hà sa sầm:
Câu đó phải hỏi cậu. Cậu ở đây làm gì?
Tôi.. tôi chỉ là muốn nhìn thấy kẻ phá hoại sớm hơn một ch...
Không phải chính là cậu sao? - Hữu Giang khinh khỉnh nhìn tên thỏ đế trước mặt.
Có cho bọn họ cả trăm lần bọn họ cũng không đoán được kẻ phản bội lại chính là thành viên lớp mình.
Cậu không nhận cũng không sao. Mở băng ghi hình lên. Chúng ta cùng xem - Hữu Giang cực kỳ bình tĩnh lên tiếng.
Tên kia biết không thể bao biện được nữa liền chuyển chiêu van nài:
Là bọn lớp A3. Bọn nó đe doạ tớ nếu không làm sẽ ..
Đủ rồi! - Vũ Thanh Hà hét lên.
Chỉ vì thế mà mày lại làm ra chuyện không thể chấp nhận được như này? Mày có biết nó không chỉ là thành quả cố gắng của lớp này, công sức của bao nhiêu người mà còn là tâm huyết của thầy không? Mày định ăn nói với mọi người thế nào?
Cô toan xông lên nhưng bị Trần Mạnh Trường ngăn lại. Có lẽ lần trước theo cậu đánh người đã thành nghiện luôn rồi. Lớp phó văn nghệ phải vừa ôm vừa kéo cô lại để cô bình tĩnh lại.
Xin .. xin lỗi. Bọn họ cho tôi 2 triệu tôi lỡ nhận cũng tiêu mất quá nửa rồi .. nên ..nên..
Không ai nghe nổi nữa lần lượt bỏ ra ngoài. Hai triệu đối với một học sinh cấp 3 hẳn là một số tiền không nhỏ nhỉ? Vì tiền con người sẵn sàng phản bội lại nhau ?
Cái này có cần xem nữa không? - một cậu bạn nhẹ giọng, chỉ chỉ cuộn phim.
Hữu Giang ngáp một cái:
Cuộn băng trống đấy làm gì có gì đâu mà xem.
Mọi người: ???
- Phải dùng chút mưu kế mới dụ cậu ta ra được chứ. Camera hỏng thì quay được cái gì?
- Nhưng sao cậu biết nhất định là người trong lớp?
- Không phải cậu nói đã khoá cửa cẩn thận à?
- Anh Giang! Quá đỉnh!
Cậu xoa xoa cánh mũi:
- Không phải ý tưởng của tôi đâu. Là đại ca Trường nghĩ ra đấy. Tôi chỉ là tay sai của cậu ấy thôi.
Có người cười cười hỏi đùa:
- Trường! Có phải hai người có gì đó mờ ám không? Sao cậu tin tưởng anh Giang thế? Nhỡ đâu Hữu Giang mới là " gian tế " thì sao?
- Cậu ấy luôn ở cùng tôi. Tôi muốn nghi ngờ cũng khó. Chẳng lẽ cậu ta nửa đêm chờ tôi ngủ say lẻn ra ngoài à ? - Cậu thản nhiên đáp
Mọi người có chút sững ra. Hai người này hình... hình như đang ở chung. Cậu không trả lời thì nó mãi mãi chỉ là câu nói đùa nhưng trả lời thản nhiên như vậy thật không khỏi khiến người ta có suy nghĩ khác.
Vũ Thanh Hà đứng một bên bấm bụng: Mình đòi đến ở chung với Minh Khuê tưởng chỉ là suy nghĩ viển vông. Không ngờ vậy mà có người làm được rồi? Hai người bọn họ còn là A O. Mình với Minh Khuê A B thì có gì không ổn chứ??? Sau này phải cố gắng hơn mới được.
Ngay ngày hôm đó Thanh Hà trở về liền tìm Facebook Hữu Giang: Alo Giang đại thần! Xin hãy cho bí kíp dọn sang nhà crush mà không bị ăn tát!