Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 6: Hôn nồng nhiệt



Yên Hàm không ngờ Tịch Quyền sẽ đến nhanh như vậy, sau khi Yên Quân Minh ra ngoài cảm ơn Phương Hàm Sanh rồi rời đi, cô nằm trên giường nhìn chồng mình chằm chằm, nói: “Gần đây mối quan hệ của chúng ta tốt hẳn ra, chồng à, nửa tháng nay số lần chúng ta gặp nhau còn nhiều hơn một năm cộng lại nữa đó.”

Tịch Quyền: “…”

Tịch Quyền nhìn cô, ánh mắt lưu lại trên đôi môi nhợt nhạt không màu trong chốc lác, hỏi: “Sao lại bị viêm dạ dày?”

Yên Hàm: “Là vì tối hôm qua uống say đó… anh bỏ em một mình không ai đỡ rượu, em phải tự uống.”

Tịch Quyền im lặng một lúc, nói lời xin lỗi, sau đó rút tay về, ngồi xuống bên cạnh.

Yên Hàm nằm một lát, cả người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô lại nhìn sang cái vị tổng giám đốc Tịch kia, sau khi nói lời xin lỗi tượng trưng, anh dựa lưng vào sô pha đọc báo, không thèm nói chuyện với cô nữa. Cô cong môi nói: “Cho em mượn điện thoại đi, điện thoại em tắt nguồn rồi.”

Anh lấy điện thoại từ túi ra, định đứng dậy, trợ lý Tiêu Vận của anh ở ngoài lập tức tiến lên, lấy điện thoại đưa cho cô.

Yên Hàm liếc nhìn trợ lý đặc biệt của anh, còn nhìn một lúc lâu không rời mắt.

Đối phương cười đến cứng đờ, bị cô nhìn có chút sợ hãi, chỉ có thể chuyển qua nhìn Tịch Quyền, “Anh Tịch, tối nay anh ở lại bệnh viện sao?”

Yên Hàm cúi đầu nhìn điện thoại, vừa nhìn vừa vểnh tai nghe.

Tịch Quyền khẽ “ừm”.

Ngay sau đó, trợ lý của anh định ra ngoài, lúc này người luôn nhìn tờ báo lại nói: “Thưởng cuối năm của anh bị trừ.”

Tiêu Vận: “…” Tan nát cõi lòng. Cấp dưới của anh ấy thật sự đã báo cáo chuyện vợ của sếp một mình đi đến khu đó, không có ai đi cùng, ai mà biết được anh trai cô đã đến trước, đang chờ cô cùng đi bàn chuyện công việc đâu kia chứ.

Một sự nhầm lẫn lớn.

Yên Hàm không hiểu gì nhìn trợ lý, rồi nhìn Tịch Quyền, cuối cùng không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại.

Sau khi đăng nhập vào tài khoản WeChat của mình, cô đã bị sốc khi thấy hàng chục nhóm đã tag mình vào, cũng như một loạt tin nhắn riêng tư, tất cả đều bắt đầu bằng câu chúc mừng.

Chúc mừng cái gì? Cô đã kết hôn lâu rồi, còn có chuyện gì lớn nữa đâu mà rầm rộ như vậy…

Yên Hàm nhấp vào một hộp thoại, thấy người nọ nhắn: Chúc mừng cô đã mang thai.

Yên Hàm:?  ?  ?

Cô ngay lập tức vào một nhóm, quả nhiên, rất nhiều người đang hỏi cô có phải là có thai rồi không, rồi còn chúc mừng!!

Yên Hàm như bị sét đánh ngang tai, cô vội kéo lên đầu tin để nhìn xem, quả nhiên, hai tiếng trước, “Chị em ganh đua so sánh” Đàm Mẫn mà cô gặp ở bệnh viện sáng nay đã thông báo trong nhóm: [Hình như Hàm Hàm có thai rồi, vui quá, vui quá. Chúng tôi kết hôn trong cùng một tháng nhưng cô ấy vẫn không thấy động tĩnh gì, cuối cùng cũng có rồi!]

[Chồng cô ấy còn tặng cho cô ấy một chiếc xe làm phần thưởng nữa đó, Hàm Hàm sướng ghê.]

Đính kèm bên dưới là hai bức ảnh cô lái chiếc xe thể thao do ai đó chụp được: jpg.

Tiếp đó, nhóm chat bùng nổ, một loạt tiểu thư danh giá phản hồi bằng những lời chúc mừng và khen ngợi, diễn ra một màn tình chị em sâu sắc trong giới thượng lưu Bắc Kinh, còn khen chồng cô rất yêu thương cô.

Yêu cô… yêu cô… yêu…

Yên Hàm cảm thấy, có một số điều khiến cho người ta thật không còn mặt mũi. Ví dụ như, bạn và chồng bạn đang chiến tranh lạnh, hôm nay anh ấy tặng bạn một món quà để thể hiện thiện chí của mình. Ngoài mặt bạn làm ra vẻ là người lạnh lùng cao quý, không quá để ý đến nó, nhưng sau lưng thì lại vô cùng kích động, vui vẻ lái xe của anh về nhà. Để rồi sau đó toàn bộ quá trình đã được chụp lại và đăng tải lên mạng khiến cả thành phố đều biết.

Điều đáng xấu hổ hơn là… ai đó thậm chí đã bịa ra một kịch bản về câu chuyện tạo người thành công của vợ chồng họ và phần thưởng xa xỉ mà người chồng thành đạt dành cho người vợ yêu quý mình.

Cô thật sự chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như bây giờ.

Cô lén nhìn người đàn ông bên cạnh, môi mỏng của anh khẽ mấp máy, “Không thoải mái sao?”

“Không phải.” Yên Hàm khẽ ho một cái, mắt nhìn chằm chằm điện thoại, “Hôm nay anh có nghe thấy gì không?”

Tịch Quyền dời mắt khỏi tờ báo, nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, rồi lại bình tĩnh đưa ánh mắt nhìn cô, “Nghe gì?”

“Thì là… chuyện mà mọi người đang đồn.”

“Chuyện em có thai?”

“…” Thôi rồi, anh biết hết rồi, thậm chí còn biết trước cô nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Yên Hàm thật sự muốn ngất đi, cho xong chuyện.

Tịch Quyền thấy dáng vẻ không còn thiết sống nữa của cô, khẽ nhếch môi, “Sao lại đồn thành như vậy?”

Yên Hàm hít sâu một hơi, “Lúc sáng em đến bệnh viện, gặp được một người bạn, là cái người kết hôn cùng tháng với em đó. Cô ta đến khám thai, rồi hỏi em có phải cũng đến đó khám thai không. Đùa gì chứ? Lần cuối chúng ta…”

Người đàn ông nhìn cô.

Yên Hàm đỏ mặt nói: “Nhưng em đã nói là không phải rồi, ai biết đêm nay có người nhìn thấy em lái xe mới, kết hợp với chuyện kia nên mới dựng lên cái kịch bản này.”

Anh gật đầu.

Để phá tan sự ngượng ngùng, Yên Hàm dứt khoát hỏi: “Anh nói xem, làm sao để nói với nhóm chị em plastic của em rằng em không có thai đây? Chuyện này thật sự là không biết phải mở miệng như thế nào nữa.”

Tịch Quyền lật tờ báo, nhẹ giọng nói: “Kệ đi, thời gian lâu dài lời đồn sẽ tự động tan thôi.”

Yên Hàm nhướng mày, vậy cũng được sao?

Cô bỗng mỉm cười, “Vậy nếu, giữa chúng ta thật sự có con thì sao?”

Bàn tay đang lật báo của người đàn ông dừng lại.

Yên Hàm chăm chú dõi theo động tác ngưng trệ của anh, sau đó nâng mắt nhìn sang, chợt thấy đỏ mặt, “Sao vậy? Chuyện này có gì lạ sao?”

Người đàn ông khẽ nhếch môi, lắc đầu cụp mắt xuống, không nói gì.

Thấy vậy, Yên Hàm vuốt vuốt tóc, lẳng lặng quay đi.

Ý của người này là không muốn sinh con, mà cũng đúng, liên hôn mà, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đường ai nấy đi, ai lại muốn sinh con sớm như vậy làm gì kia chứ.

Nghĩ đến Phương Hàm Sanh, giờ thì cô đã hiểu, hóa ra trước đó anh ấy đổi ly sữa cho cô là vì tưởng cô mang thai.

Yên Hàm cong môi, thật không ngờ một công tử đào hoa như anh ấy lại tinh tế, đáng khen như vậy.

Một đêm này cô ngủ khá ngon, không hề mộng mị, ngày hôm sau thức dậy, Yên Hàm cảm thấy như sống lại.

Chỉ là bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm hai ngày, bởi vì tình trạng không nhẹ.

Cho nên hôm nay tạm thời chưa xuất viện.

Yên Hàm vừa dậy mới nhớ điện thoại mình vẫn còn tắt nguồn, trong lúc đi rửa mặt, cô nói với người đang ở phòng khách: “Tịch Quyền, trợ lý có ở đây không, nhờ anh ấy mua giúp em một cục sạc đi.”

Tịch Quyền gọi điện cho Tiêu Vận đang đi mua đồ ăn sáng.

Sau khi cúp máy, lại nghe thấy từ trong toilet truyền ra một câu: “Lấy dây cột tóc trong túi áo khoác giúp em với.”

Tịch Quyền bước vào phòng bệnh, cầm một cái dây cột tóc màu đỏ sậm lên, sau đó bước đến toilet, gõ cửa, bên trong đáp: “Vào đi.”

Yên Hàm đang đánh răng, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn như từng luồng sóng lớn chuyển động ở sau lưng, thỉnh thoảng rủ xuống có hơi vướng víu, cô liền hất ra sau.

Tịch Quyền thấy vậy, không nói gì, lặng lẽ giúp cô cột tóc lại. Nhưng… tổng giám đốc Tịch chưa từng làm việc tình cảm thế này, thao tác thật sự thiếu kinh nghiệm, tay vụng về, làm vợ mình nhíu mày.

Anh nhìn người trong gương, thả lỏng tay một chút, cuối cùng quấn lại mấy vòng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Chân tóc của Yên Hàm vẫn còn đang đau, cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ lẩm bẩm gì đó như là “Đúng là không có phúc được tổng giám đốc Tịch phục vụ”.

Tổng giám đốc Tịch, người chỉ làm ăn từ vài trăm tỷ trở lên, không để tâm, quay lưng đi ra.

Lúc anh bước đến cửa thì Yên Hàm cũng vừa vặn đánh răng xong, kịp thời dặn dò anh: “Giúp em sạc điện thoại với, cảm ơn tổng giám đốc Tịch nha.”

Năm phút sau, khi cô đang rửa mặt, Tịch Quyền lại bước vào với chiếc điện thoại di động được sạc vài phần trăm, là anh cô gọi đến.

Thấy tay cô dính đầy bọt, bồn rửa mặt lại ướt đẫm, anh buộc phải phục vụ đến cùng, nhận máy rồi đưa đến bên tai cô.

Yên Quân Minh nói qua điện thoại: [Chiếc xe mà chồng em thưởng vụ mang thai đó, Phương Hàm Sanh đã cho người lái đến địa chỉ của em rồi.]

Yên Hàm nhìn người đàn ông bên cạnh trong gương, thầm mắng anh mình, chắc là anh ấy đã xem tin tức tối hôm qua nên lúc này mới cố ý nói vậy.

Cô nói nhỏ: [Ừ, thay em nói cảm ơn người bạn của anh, đã làm phiền anh ấy rồi.]

[Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả.]

[Em cúp máy đây.]

[Mà này, Hàm Hàm, em không có thai thật sao?] Yên Quân Minh cười hỏi.

Yên Hàm im lặng, rửa mặt xong, tự mình cầm điện thoại, đáp: [Không có.]

Cúp điện thoại, cô bỏ điện thoại di động vào trong túi của Tịch Quyền, quay đầu gỡ dây cột tóc làm da đầu mình đau nhói xuống, cười trêu anh: “Nhất định là anh chưa từng làm chuyện này cho cô gái nào, đau quá đi.”

Lời vừa dứt, không biết vì sao, hai người nhìn nhau qua gương, Yên Hàm bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng, sau đó thấy anh Tịch cũng hiếm khi hiểu ý mà cười nhẹ, trong đầu rõ ràng cũng thoáng qua những hình ảnh không đứng đắn.

Cô bất ngờ quay người lại gần anh, ngẩng đầu, đôi môi chạm vào cằm anh, rồi từ từ hôn lên má, “Anh nghĩ gì thế hả anh Tịch, không đứng đắn.”

Anh mỉm cười, ôm eo cô, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô.

Yên Hàm không kịp đề phòng, khẽ “ưm” một tiếng.

Sáng sớm, tiếng rên nhẹ này khiến cơ thể người đàn ông nóng lên, anh ép cô vào tường phía sau, rồi tiến vào khám phá “thành trì”.

Không chỉ thế, tay anh cũng không nhàn rỗi, Yên Hàm suýt không chịu nổi, tranh thủ lúc anh tách ra để cô thở, nói: “Anh có trái tim không vậy đồ khốn, vợ anh đang nằm viện mà. Ở đây không có bao cao su, lỡ mang thai thì làm sao…”

Chưa nói hết câu, anh lại chặn miệng cô lại.

Yên Hàm bị hôn đến mụ mị, mơ hồ thầm thì: “Anh không muốn có con đấy chứ… Ừm, cũng không phải là không được.”

Tịch Quyền hôn xong, tách ra, giọng trầm khàn áp vào cô bên tường: “Có con gì chứ.” Anh chỉnh lại cổ áo cho cô, từng lời chậm rãi rất rõ ràng: “Sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ.”

Yên Hàm hơi ngạc nhiên, quả nhiên anh không muốn có con, hừ.

Cô nhướng mắt, “Thoả mãn xong rồi lại nói như vậy, Tịch Quyền, anh được lắm.”

Cô nhếch môi cười, mở cửa đẩy anh ra ngoài.

Đóng cửa lại, cô tựa vào tường để dịu bớt cơn nóng mà anh mang đến.

Đồ khốn, sau này trừ khi ly hôn để người phụ nữ khác sinh con cho anh, nếu không cả đời này, chắc chắn không có rồi.

Đi qua phòng khách, cô nói không có khẩu vị, không muốn ăn.

Vừa nằm xuống phòng bệnh, Tịch Quyền vô tâm không hiểu lý do gì lại bước vào.

Ngoài kia lại nghe thấy giọng trợ lý của anh: “Anh Tịch, tổng giám đốc Phương của Giải trí Bách Sanh đến thăm bệnh.”

Lời vừa dứt, trước cửa xuất hiện một người đàn ông cao ráo, tay cầm một bó hoa rực rỡ.

Anh ấy tiến lại gần, trao hoa cho Tiêu Vận, bắt tay với Tịch Quyền, “Tổng giám đốc Tịch, chào buổi sáng.” Sau đó quay đầu nhìn người trên giường, “Cô Yên, cô thấy thế nào rồi?”

Yên Hàm nhìn bó hoa Tiêu Vận định đặt xuống, đưa tay chặn lại, ôm lấy ngửi một chút, cười ngọt ngào, “Tốt hơn nhiều rồi, anh Phương thật có tâm, hôm nay anh là người đầu tiên tặng hoa cho tôi đó.”

Cô nhìn Tịch Quyền, “Đúng không chồng? Anh Phương là người đầu tiên tặng hoa cho em phải không?”

Tịch Quyền nhìn cô chăm chú.

Yên Hàm cười rạng rỡ, “Đưa điện thoại đây, em lưu số tổng giám đốc Phương, vài ngày nữa mời anh ấy đi ăn để cảm ơn.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.