Rượu Gạo Pha Bưởi

Chương 27: U U, chờ anh



Từ địa điểm làm việc ngoại ô, Cố U cũng không biết mình muốn đi đâu.

Cố U tự về nhà, não bộ không ngừng ép buộc bản thân ngồi vững, sáng nay việc lái xe hai giờ liên tục đã bào mòn Cố U.

Cố U bước thẳng, không nhìn ngang nhìn dọc từ đầu đến cuối chỉ ầm một tiếng cửa đóng.

Căn nhà giữ nguyên hiện trạng từ tờ mờ sáng, giấy gói quà lặng như tờ trên bàn, dây thừng vải bố tuột xuống mặt đất, từng món từng món nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì.

Cố U tựa lưng vào tường, hai cánh tay bọc lấy cơ thể, đăm đăm lướt qua mớ hỗn độn rải rác khắp sàn nhà. Không gian lặng im kéo dài, trái tim Cố U tắt ngóm không một tia sáng.

Ngôi nhà quen thuộc cũng không cho cô một cơ hội bình yên hít thở.

Vô số áp lực không tên đè lên đầu Cố U, cô dần cạn kiệt không khí.

Chiếc vali trống rỗng im lìm từ lâu chưa rời khỏi góc tường, đơn độc tựa lưng vào bóng tối âm u.

Cố U bước đến đẩy chiếc vali ngã gục trên mặt đất, mở cửa vào phòng ngủ, quơ một đống quần áo lộn xộn mà không quan tâm mình cầm gì. Cố U nhét mớ hỗn độn vào, kéo khóa rồi xuống tầng.

Bánh xe lăn bước cộc cộc bỗng chốc thật êm dịu, Cố U đi rất nhanh như muốn trốn khỏi nơi này. Cô liếc nhìn cửa nhà Lâm Trạch Diễn đóng chặt phía đối diện lần cuối cùng, quyết tâm một đi không ngoảnh lại.

Rất đơn giản nếu muốn rời khỏi một nơi.

Cố U hiểu rõ nguyên tắc hơn ai hết, cô đặt vé chuyến gần nhất, gọi taxi ra ga.

Nhà cô ở ngay thành phố bên cạnh, một chuyến tàu cao tốc nửa tiếng là đến nhà, tổng thời gian tính thêm công đoạn chỉ tầm một tiếng nên lỡ có quên đồ thì cũng không sao.

Cố U dựa vào kính xe, phong cảnh bên ngoài trôi vùn vụt phía sau khiến cô muốn hạ kính nhìn thật hơn.

“Cô gái, tâm trạng không tốt sao?” – Tài xế hôm nay là một chú béo chân chất nhiệt tình, râu quai nón rậm rạp, nhìn dáng vẻ héo tàn của Cố U, tò mò hỏi. “Cãi nhau với bạn trai sao?”.

Cố U thoạt đầu không để ý điện thoại đang không ngừng đổ chuông ting ting tin, nào là Tiểu Trần, bạn gái cậu ấy, Mộc Mộc, Liễu Trừng Thấm và cả Lâm Trạch Diễn nữa.

Cố U tắt điện thoại, tầm mắt đưa về phía kính sau, giọng nhẹ bẫng: “Dạ, cháu không có bạn trai, cháu chỉ hơi buồn bực thôi.

Giữa hai câu có một khoảng dừng, chú tài xế là người hiểu lí lẽ, ông biết hỏi tiếp cũng không nên. Thế là ông đổi sang chủ đề khác: “Cháu đi giải khuây à?”.

“Cháu về nhà”.

“Về nhà là tốt, về nhà cho thoải mái, lâu rồi chú cũng chưa được về”.

“Dạ” – Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chú tài xế không hỏi han nữa, chỉ còn Cố U đơn độc ngồi ghế ngẩn người xem cảnh trí dần khuất dạng.

Hôm nay trời đẹp, thích hợp để trở thành sinh nhật của Lâm Trạch Diễn.

Chúc anh cả đời bình an.

Sinh nhật vui vẻ, Lâm Trạch Diễn.

Cố U hà hơi lên ô kính xe, vẽ một tô mì dễ thương và một chú chó phác họa đơn giản đứng cạnh, mỉm cười nhàn nhạt.

Hiện giờ Lâm Trạch Diễn đang làm gì, ở đâu? Anh đang chờ chụp hình hay phát hiện cô đã từng đến đó? Anh có vui vẻ không, anh ngạc nhiên hay mừng rỡ?.

Thành thật xin lỗi vì đã khiến cậu không vui lần này. Tha thứ cho mình, bây giờ mình không thể gặp cậu.

Xe chạy rất nhanh, Cố U vừa đặt chân xuống ga thì Lâm Trạch Diễn về đến nhà.

Lúc nào cũng có taxi về nhà, có điều tốn cả bộn tiền.

Xe dừng, Lâm Trạch Diễn vội vã tung cửa, đôi chân dài lao như điên vào chung cư mặc kệ lời tài xế nhắc nhở phía sau.

Không khí lạnh tràn ngạt khoang mũi không thể dập tắt trái tim nóng rẫy, anh mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng nhưng giá buốt không chạm được anh.

Lâm Trạch Diễn thở hổn hển trước nhà Cố U, trán bị phủ một lớp mồ hôi mỏng. Anh co tay, dùng sức nên lên cửa, dọc đường anh đã nhắn vô số tin, gọi vô số lần nhưng U U chưa từng hồi đáp.

Sốt ruột vài phút vẫn không có dấu hiệu mở cửa, Lâm Trạch Diễn cau mày định gõ thêm 2 lần nữa thì một bà lão dắt cháu đi ngang.

Giữa dòng người đến và đi ban trưa, bà cụ nhận ra người gõ cửa là Lâm Trạch Diễn hàng xóm của mình. Bà đến hỏi thăm: “Chàng trai có chuyện gì à? Không thể vào nhà sao?”.

“Bà ơi, bà có thấy cô gái nào bên trong không?” – Lâm Trạch Diễn cố tỏ ra không gì khác thường, thanh quản khô khốc khiến anh bất giác liếm môi, vội vã hỏi.

“À, cô bé ấy mới đi, kéo theo một cái thùng to lắm. Có chuyện gì vậy? Vợ chồng mới cưới cãi nhau à? Nói cậu nghe, còn trẻ thì đừng vội yêu, đàn ông nên học cách dỗ ngọt con gái nhà người ta đã. Hôm nay trông cô bé đó rất buồn bã” – Bà cụ hàng xóm gặp hai người xuất hiện cùng nhau kha khá lần, không ít người xung quanh đều cho rằng cả hai là một đôi.

Lâm Trạch Diễn thoáng nghe Cố U không vui, bàn tay cầm nắm cửa bóp chặt. Sự cuồng điên ban đầu biến thành lo lắng lẳng lặng tràn khắp cơ thể.

Biết rằng Cố U không ở đây, anh gật đầu cảm ơn rồi quay đi về hướng thang máy. Trước khi rời khỏi, Lâm Trạch Diễn cố ý xoay lại, quả quyết khẳng định: “Tụi cháu không cãi nhau, cô ấy vẫn sẽ là bạn gái cháu”.

Nhất định!

Lầm Trạch Diễn xuống tầng, khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất đánh lái đến ga xe lửa.

Tiểu Trần gọi điện thúc giục không thôi, nhân lúc đèn đỏ anh chỉ thị cậu ta hủy buổi chụp hình này, anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả chi phí bồi thường. Tắt bên Tiểu Trần lại bận tay gọi ba mẹ mình, giải thích đơn giản là Cố U về nhà, nhờ bọn họ để mắt một chút.

Cố U còn nơi nào để đi chứ? Lâm Trạch Diễn không cần nghĩ, anh chắn chắn cô chỉ về nhà.

Anh lái xe ga xe lửa để thử vận ma, chẳng sợ nếu dù là một chiếc bóng.

Trong trường hợp đó, Lâm Trạch Diễn tin tưởng bản thân đủ bản lĩnh giữ cô ở lại bằng mọi giá.

Dòng người rộn ràng náo nhiệt, hành trang mỗi người là một trái tim háo hức đi thật xa hoặc mệt mỏi khi về nhà, muôn vàn cảm xúc in dấu trên khuôn mặt.

Vóc dáng Lâm Trạch Diễn cao ráo đẹp trai hấp dẫn được không ít ánh mắt ngay khi xuất hiện. Anh đi đi lại lại trong sảnh chờ mấy lần nhưng hình bóng nho nhỏ kia vẫn mãi biệt tăm.

Cố Diễn giữ khư khư hộp nhẫn, bốn góc vuông vức chọc vào tay anh đau thốn.

Anh muốn đợi Cố U, muốn cô đưa anh tận tay, đích thân nghe Cố U nói cô thích anh.

Thời gian soát vé cho chuyến tàu tiếp theo đã kết thúc, Lâm Trạch Diễn quay phắt về đám đông dần tản khắp sảnh. Tay anh miết chiếc hộp, trái tim dậy sóng dần tĩnh lặng, Lâm Trạch Diễn từng bước rời đi.

Anh nên sớm nhận ra Cố U có tình cảm với mình.

Một khi đã như vậy, anh chẳng còn e ngại gì nữa.

Cả hai nhất định sẽ ở bên nhau, ngay lúc này, bất kể U U nói gì anh cũng sẽ không bao giờ rời xa.

U U, chờ anh.

Lâm Trạch Diễn lấy điện thoại nhắn Cố U một tin, lúc anh lái xe ra ngoài, ánh chiều tà đã dần loang khắp bầu trời.

Bóng dáng quen thuộc từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Cố U cụp mắt, kéo vali nhẹ hẫng đến sân ga.

Lâm Trạch Diễn sốt ruột bỗng trầm tĩnh, Cố U thu hết thảy vào mắt, rõ hơn ánh trăng ngày rằm.

Cố U biết Lâm Trạch Diễn và cô gái kia sẽ không bên nhau nhưng vẫn không nhịn được chua xót.

Cả hai xứng đôi vừa lứa về tất cả mọi phương diện, cô gái ấy chưa bao giờ tổn thương cõi lòng anh tan nát, hoàn toàn dủ tư cách đứng cạnh anh hơn cô.

Nếu không phải Melissa hôm nay, sau này sẽ là nhiều Melissa khác.

Cố U không phải kiểu người phiền não lo lắng những chuyện này, bây giờ chúng đang tăng cấp số nhân trong đầu cô.

Cố U tự tin ngày xưa đâu rồi?,

Tàu cao tốc từ từ vào ga, vững vàng dừng trước mặt Cố U. Cô kéo hành lí bước lên, những suy nghĩ mông lung bị bỏ rơi ngoài cửa, cô vẫn ngồi ở ghế cửa sổ mọi khi.

Trán Cố U kề sát cửa kính thủy tinh, tai nghe hát vang những khúc ca đưa cô đến thế giới riêng mình. Cố U nhắm mắt, bất chợt cảm thấy có lẽ Cố U tuổi trẻ đã quyết định đúng, không yêu đương là bình yên nhất.

Tàu cao tốc bắt đầu di chuyển ổn định. Khi gần đến nhà, Cố bật điện thoại, tin nhắn cuối cùng của Lâm Trạch Diễn chói mắt đến mức cô khó có thể bỏ qua.

Dòng tin nhắn kia làm đôi đồng tử Cố U cay xè chực trào nước mắt, cô hít vài hơi để trấn an bản thân. Cảm giác xa lạ đó vô cùng đáng sợ, không thể diễn đạt thành lời.

Ra khỏi ga xe lửa, Cố U nhận được tin nhắn ba dặn cô đến cửa số 1 đợi.

Cố U báo tin mình về nhà nhưng không giải thích rõ lí do, ba cưng chiều cô vô cùng, nếu ông biết vì Lâm Trạch Diễn mà cô như thế thì anh nhất định sẽ bị đánh một trận.

Ga xe lửa thân quen, Cố U nhìn quanh quất nhưng vẫn không thấy ba đâu, chỉ có mỗi ba mẹ Lâm Trạch Diễn một cao một thấp hạnh phúc đứng chờ.

Bọn họ cũng liếc mắt là nhận ra Cố U, tươi cười vẫy tay tay bảo cô lại gần.

Cố U vâng lời kéo hành lý đến, mỉm cười chào: “Chú, dì, lâu rồi không gặp ạ”.

“Ôi U U, trông con gầy thế? Lâm Trạch Diễn không chăm sóc con đàng hoàng sao? Con gái cô xanh xao thế này?” – Bà Lâm nắm tay cô xoay tới xoay lui, vẻ yêu thích toát từ tận đáy mắt, lời nói vô cùng xót xa. “Sao bỗng dưng con về nhà, có phải thằng cún con hôi hám kia bắt nạt con không? Nói cô nghe để cô xử nó”.

“Không có, con chỉ về nhà thư giãn thôi, gần đây không có cảm hứng làm việc”.

Cố U gần gũi với Lâm Trạch Diễn từ tấm bé, vì thế ba mẹ anh cũng như ba mẹ cô, bọn họ trong tiềm thức Cố U hết sức thân thuộc.

Ông Lâm không nói gì, cầm lấy vali, chỉ đi theo bà Lâm nói đôi ba câu. Hỏi thăm được chút đỉnh, bà nắm tay Cố U đi bên cạnh suốt quãng đường ra xe: “U U, hai ngày nay ba con hơi bận nên chú dì đến đón, ba con chưa nói đúng không?”.

“Dạ vẫn chưa, con hiểu mà” – Cố U gật đầu, “Phiền cô chú quá”.

“Phiền phức gì đâu, con cũng như con gái ruột của cô, nói mấy câu khách sáo như vậy làm chi? Hôm nay nghe cô, để cô lo liệu, về nhà cô nghỉ ngơi trước đã” – Bà Lâm hấp háy, dẫn cô ngồi vào trước.

Con trai, mẹ giúp con được đến đây thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.