Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 33: Chương 33



Cảnh chuyển tới hơn nửa tiếng sau, cuối cùng năm cô gái cũng xuất hiện ở camera ngoài nhà vệ sinh, nhưng trạng thái tinh thần của họ đã hoàn toàn khác so với lúc trước.

Năm cô gái đi thành hàng trong đại sảnh, đi trước là hai cô gái châu Á, phía sau là ba cô gái châu Âu. Năm người đi rất chậm, dáng vẻ ngờ nghệch, không hề để ý tới người đi lại bên cạnh. Sau đó có người bất cẩn va vào một trong năm người họ, cô gái đó chỉ run lên một cái, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.

Thư Trừng càng nhìn càng cảm thấy bất thường: “Phạm Thạc, năm người này…”

Nghĩ tới Quý Cẩn còn ở bên, vì không để cô ấy lo lắng, Thư Trừng không nói ra hết. 

Quý Phạm Thạc hiểu ý cô: “Đúng vậy, dáng vẻ của họ y như nhau.”

Quý Cẩn không hiểu gì: “Anh, chị dâu, hai người nói gì vậy? Gì mà y như nhau?”

Thấy năm cô gái đi ra khỏi đại sảnh, Quý Phạm Thạc lập tức nói: “Đổi sang camera bên ngoài sân bay.”

Người thanh niên vẫn làm theo, camera số 1 bên ngoài sân bay không quay được ảnh năm cô gái, camera số 2 cũng không có, số 3 và 4 đều như vậy, tới tận khi kiểm tra hết hai mươi lăm camera bên ngoài vẫn không có cái nào quay được cảnh năm người rời khỏi sân bay. 

Quý Cẩn thấy vậy lập tức vui vẻ hơn nhiều: “Anh, có phải điều này chứng tỏ họ vẫn chưa rời khỏi sân bay không?”

Quý Phạm Thạc không trả lời mà hỏi người thanh niên: “Có phải đường rời khỏi sân bay vẫn chưa lắp camera không?”

Người đàn ông nghĩ một lúc rồi nói một cách chắc nịch: “Có một đường, nhưng là đường hầm dưới lòng đất. Hai năm trước vì đề phòng mấy chuyện khủng bố nên con đường đó đã được tu sửa, không gặp phải chuyện đặc biệt thì con đường đó thường sẽ bị khóa lại.”

“Ai cầm chìa khóa?” Quý Phạm Thạc hỏi.

Người đàn ông thấy sắc mặt Quý Phạm Thạc không ổn lắm, lắp bắp nói: “Tôi, tôi cầm.”

“Bây giờ anh đưa chúng tôi tới đường đó ngay.”

Người đàn ông không nói nhiều, lấy một chùm chìa khóa trong tủ ra, đứng dậy, đi trước dẫn đường.

Đường hầm khẩn cấp nằm ở đầu một căn phòng kín trong sân bay, nơi đó nằm ở góc khuất nên bình thường rất ít người đi bên này, do vậy cũng khó bị phát hiện.

Người đàn ông lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa phòng, khoảnh khắc cắm chìa khóa vào ổ, anh ấy lại thấy cửa chỉ khép hờ. Anh ấy không khỏi lo lắng, lập tức chạy vào phòng kiểm tra tình hình, lúc đi vào, hai mắt anh ấy đã trố tròn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai cánh cửa sắt ở hầm khẩn cấp đã được mở tung, con đường trong hầm đen xì như lối đi tới thế giới khác.

Quý Phạm Thạc đi lên trước, sờ cánh cửa bên cạnh, kiểm tra qua tình hình: “Nó đã bị người ta dùng hàn điện phá khóa.” Anh quay sang nhìn người đàn ông: “Con đường này thông tới đâu?”

Người đàn ông nói: “Lối vào chỉ có một cái này, nhưng có tới tận tám lối ra.”

Quý Phạm Thạc lấy điện thoại ra: “Alo, Tiểu Đặng…” Anh mới nói được một nửa, người bên kia đã cắt ngang.

“Cảnh giám Quý, chúng tôi đã điều tra thông tin của hai nạn nhân rồi, nhưng…”

“Tôi biết, không tra ra được.” Lần này tới lượt Quý Phạm Thạc ngắt lời: “Tạm thời đừng quan tâm tới họ nữa, cậu đưa người của nhóm cậu tới sân bay Bách Hoa đi.”

Tiểu Đặng nghe ra sự lo lắng trong giọng nói Quý Phạm Thạc, cậu ấy không hỏi gì, quả quyết nói: “Rõ.”

Quý Phạm Thạc nói với người đàn ông: “Anh ra ngoài sân bay đợi nhóm cảnh sát sắp tới, sau đó đưa họ tới đây.”

Biết cảnh sát đang phá án, người đàn ông không dám chậm trễ, lập tức đáp lại rồi chạy đi ngay.

Quý Cẩn càng ngày càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, cô ấy vô cùng lo lắng, tới nỗi nước mắt suýt trào ra: “Anh, có phải họ xảy ra chuyện rồi không? Anh, có phải anh biết gì không?” Quý Cẩn lắc cánh tay Quý Phạm Thạc, Quý Phạm Thạc lại nhíu mày, mím môi, dường như không định nói gì.

Thư Trừng thấy vậy bèn kéo Quý Cẩn sang an ủi: “Quý Cẩn, em tin anh trai em đi, mất tích không thấy đâu chưa chắc sẽ gặp chuyện xấu, em đừng suy nghĩ linh tinh.” 

Quý Cẩn nghẹn ngào: “Chị dâu, cửa ở đây bị phá rồi, chắc chắn họ đã bị người ta bắt cóc.”

“Nếu là bắt cóc thật thì kiểu gì cũng có người gọi cho em rồi đưa ra yêu cầu, dù sao ở thành phố C em cũng là người bạn duy nhất của họ. Em ấy, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Thư Trừng cũng lo lắng không kém gì: “Nếu thật sự là bắt cóc thì tốt rồi, chỉ sợ…”

Trong lúc an ủi Quý Cẩn, Thư Trừng lặng lẽ nhìn Quý Phạm Thạc, vừa hay anh cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.

Một lúc sau, người đàn ông đưa mấy người Tiểu Đặng tới. Quý Phạm Thạc kể đại khái mọi chuyện cho họ rồi phân công nhiệm vụ: “Đường hầm này có tám lối ra, sáu thành viên cộng thêm Tiểu Đặng và tôi vừa hay đủ mỗi người phụ trách một lối, một khi phát hiện ra điều gì bất thường, phải lập tức báo lại để được hỗ trợ.” Vừa dứt lời, mỗi người đã cầm đèn pin đi vào đường hầm.

“Phạm Thạc.” Thấy Quý Phạm Thạc sắp đi vào đường hầm tối đen, Thư Trừng vội gọi anh lại, lo lắng nói: “Cẩn thận đấy.”

Quý Phạm Thạc mỉm cười: “Ở đây đợi anh là được.”

Thư Trừng gật đầu, Quý Phạm Thạc quay người đi vào trong.

Trong đường hầm rất âm u, tăm tối, mặc dù đường hầm này rất rộng nhưng độ cao lại khá giới hạn, khiến người ta có cảm giác bí bách, trong không khí nồng mùi ẩm mốc, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chít chít bên tường.

Đi được một lúc đã có người phát hiện ra một lối ra, người đó báo lại một tiếng rồi đi vào bên trong.

Càng đi xuống dưới, số người đi ra đường lối ra càng nhiều hơn, người trong đường hầm dần ít đi. Cuối cùng chỉ còn một mình Quý Phạm Thạc đi vào lối ra cuối cùng.

Lối ra hẹp bằng một nửa đường hầm, cho dù có đèn pin soi đường thì đầu lối ra vẫn tối đen, không biết thông ra đâu.

Quý Phạm Thạc đi được hơn mười phút, lúc đi vào một lối rẽ, đèn pin đột nhiên bị người ta đá bay, tiếng lộp cộp vang lên, đèn bay vào vách tường cách anh một mét, sau đó một cơn gió ùa tới.

Quý Phạm Thạc bất ngờ, cơ thể lùi về sau theo quán tính, nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của người trong bóng tối.

Không có đèn pin, Quý Phạm Thạc không nhìn rõ người tấn công anh trông như thế nào, nhưng ánh sáng do đèn nằm dưới đất chiếu lên đã giúp anh nhìn thấy giày thể thao của người đàn ông đó.

Vừa nhìn anh đã nhớ hãng giày thể thao, là giày của Reebok.

Chân phải người đó định giơ lên, Quý Phạm Thạc lập tức dùng tay phải chắn lại, khoảnh khắc tay chân va vào nhau, Quý Phạm Thạc cảm thấy xương của mình như vỡ ra tới nơi.

Có lẽ đoán được dáng vẻ đau khổ của Quý Phạm Thạc nên người trong bóng tối đã nở nụ cười âm hiểm.

Quý Phạm Thạc xoa cánh tay phải, mắt nhìn xuống đôi giày Reebok bên dưới, trong ống quần còn chưa buông xuống hết ở chân phải lóe lên một ánh sáng bạc, đó là một đôi chân giả làm bằng sắt thép.

Quý Phạm Thạc điều chỉnh lại tư thế: “Năm cô gái đó đâu?”

Người trong bóng tối không nói gì, giơ chân trái lên tấn công Quý Phạm Thạc lần hai. Bị thiệt một lần, lần này Quý Phạm Thạc không cố đấm ăn xôi nữa, anh chọn lùi về sau. Một đôi chân xoẹt qua chóp mũi anh, nắm đấu của đối phương liên tục ập tới.

Cho dù không nhìn rõ thế tấn công của đối phương nhưng dựa vào hướng gió khi người đó ra chiêu, Quý Phạm Thạc vẫn có thể phán đoán ra chính xác vị trí của đối phương.

Phòng thủ được một lúc, Quý Phạm Thạc bắt đầu tấn công. Nhưng người đó cũng là cao thủ, đối phương vẫn trụ được trước từng chiêu thức của anh. Hai người đánh với nhau hơn mười phút vẫn không phân được thắng bại.

Tại lối ra âm u, hơi thở nặng nề của hai người hòa vào nhau.

Điện thoại trong túi quần Quý Phạm Thạc rung lên. Anh nhìn túi quần, đoán được là Thư Trừng gọi tới, nhưng lúc này anh không thể nghe được.

Khi anh thất thần, đối phương đã tấn công lần nữa, Quý Phạm Thạc lùi về sau, người dính vào tường.

Trong bóng tối vang lên tiếng cười lạnh, một nắm đấm mạnh như vũ bão lao tới, Quý Phạm Thạc vội giơ chân đạp về phía bụng của tên đó, đối phương như biết anh sẽ làm vậy, cơ thể né tránh kịp lúc. Nhưng võ Judo của Quý Phạm Thạc không chỉ được cái danh, khi đối phương sắp né được, chân anh đã nhanh hơn đối phương mấy giây, đá mạnh vào eo hắn.

Người đàn ông lảo đảo mấy cái, hừ lạnh một tiếng, sau khi đứng vững lại, hắn lại ra chiêu tiếp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.