Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 31: Chương 31



Khi gần tới giờ ăn trưa, Thư Trừng vẫn chưa có ý rời khỏi phòng khám nghiệm, có khi chính cô cũng không nhận ra đã tới lúc ăn trưa.

Quý Phạm Thạc đứng bên ngoài nhìn, lo lắng không thôi, nhưng anh lại không nỡ đi vào làm phiền cô.

Vừa nãy Tử Khâm gọi điện tới, hỏi anh có cần cô ấy đặt hai suất cơm cho anh và Thư Trừng không. Một người mắc chứng sạch sẽ như Quý Phạm Thạc nghe tới đồ ăn nhanh là từ chối ngay, vậy nên bây giờ anh muốn kéo Thư Trừng ra ngoài ăn cơm, nhưng Thư Trừng lại không định dừng công việc lại.

Hết cách, Quý Phạm Thạc chỉ đành lặng lẽ đứng ngoài nhìn cô.

Thời gian dần trôi, Quý Phạm Thạc nghỉ ngơi trên sofa một lúc, khi tỉnh lại đã là bốn rưỡi chiều.

Anh nhìn vào trong phòng khám nghiệm, hai bộ thi thể của nạn nhân đã dần hiện lên trên bàn khám nghiệm, nhưng cơ thể họ vẫn còn thiếu một vài chỗ.

Quý Phạm Thạc nhìn đống xương đen trên bàn, đống xương đó đã vơi đi nhiều. Quý Phạm Thạc nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đợi Thư Trừng làm xong hết rồi kéo cô đi ăn cơm.

Hai tiếng sau, đống xương đã được xử lý xong hết, hai thi thể trên bàn khám nghiệm không thiếu tay thì thiếu chân. Thư Trừng quay lưng vào Quý Phạm Thạc như đang suy nghĩ gì đó.

Quý Phạm Thạc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối rồi, hôm nay Thư Trừng chỉ ăn mỗi bữa sáng, sau đó đã đứng cả ngày như vậy, một miếng nước cũng không uống, đi vệ sinh cũng không, nếu cứ như vậy cơ thể cô sẽ không trụ nổi.

Anh quả quyết đẩy cửa phòng khám nghiệm ra, cánh tay to lớn ôm lấy eo Thư Trừng từ phía sau, giọng nói quyến rũ vang lên bên tai cô: “Em cứ nghiên cứu xác chết mãi thế làm gì, anh không để ý việc em nghiên cứu anh đâu.”

Khóe môi Thư Trừng cong lên: “Ở đây bẩn lắm, anh mau ra ngoài đi.”

Quý Phạm Thạc không buông cô ra, một người đàn ông như anh lại đang làm nũng như một đứa trẻ: “Em ra ngoài ăn với anh thì anh đi.”

Thư Trừng nghĩ một lúc, chồng tương lai vẫn quan trọng hơn công việc, thế là cô quyết định tháo găng tay ra.

Quý Phạm Thạc chọn nhà hàng hải sản lần trước đã tới với Thư Trừng. Vừa ngồi vào bàn, anh đã bảo nhân viên cho một bát trứng gà hầm táo đỏ, những món khác đều là món Thư Trừng thích ăn.

Nhìn một bàn toàn món mình thích, Thư Trừng vô cùng cảm động: “Đây toàn là món em thích ăn, vậy anh ăn gì?”

Quý Phạm Thạc mỉm cười dịu dàng: “Ăn đồ em thích ăn.”

Thư Trừng cảm động rớm nước mắt, là một người phụ nữ, không gì quan trọng hơn sự quan tâm, săn sóc của người đàn ông dành cho mình. Có được người chồng như vậy, cô còn cầu mong gì nữa?

Quý Phạm Thạc thấy cô bật khóc, anh không khỏi lo lắng: “Thư Trừng, em sao thế?”

Thư Trừng cười lắc đầu: “Em không sao, chỉ là từ trước tới giờ ngoại trừ nhà cậu mợ ra, không ai đối xử với em tốt như vậy cả, em không biết nên báo đáp anh sao hết.”

Quý Phạm Thạc xoa đầu cô, hành động này như đã trở thành thói quen của anh. Cô cũng đã quen được anh xoa đầu, trong mắt toàn vẻ cưng chiều.

“Nếu thật sự muốn báo đáp anh thì sau khi vụ án này kết thúc, chúng ta kết hôn em nhé?”

Thư Trừng cười ngại ngùng: “Cố gắng phá án thôi.”

Từ trước tới giờ toàn bên nữ ép bên nam kết hôn, nếu là bảy năm trước, khi Quý Phạm Thạc vẫn còn là một chàng thiếu niên, số con gái yêu thầm anh xếp đầy một lớp, khi đó có đánh chết anh cũng không ngờ bảy năm sau mình lại đi giục một cô gái bé hơn mình bốn tuổi kết hôn.

Cách biệt bốn tuổi có nghĩa là khi Thư Trừng vừa cất tiếng khóc chào đời, Quý Phạm Thạc đã đeo balo, chải đầu tóc gọn gàng tới nhà trẻ được hai năm, cũng được coi như là đại ca mầm non rồi.

Ăn xong bữa tối, hai người quay về phòng khám nghiệm. Thư Trừng đã không trông mong tối nay có thể về nhà được nữa, cô gọi cho An Khả một cuộc rồi quay người vùi đầu vào phòng khám nghiệm.

Do Hiểu Đống không có ở đây, không ai giúp cô viết báo cáo khám nghiệm, Quý Phạm Thạc đã chủ động mặc đồ bảo hộ vào, cầm bút đứng ở một đầu bàn khám nghiệm, lặng lẽ viết báo cáo cho Thư Trừng.

Chín giờ tối, Thư Trừng viết xong báo cáo chi tiết, cô vừa đi ra khỏi phòng khám nghiệm thì thấy Quý Phạm Thạc đứng hút thuốc ở cửa.

Thảo nào vừa đưa báo cáo sơ bộ cho cô đã không thấy anh đâu, thì ra anh đang trốn ở ngoài hút thuốc.

Nhưng sao anh lại đột nhiên hút thuốc? Trong đầu Thư Trừng hiện lên suy nghĩ này, nhưng cô cũng không nói ra. 

Quý Phạm Thạc thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh chủ động nói: “Lần đầu tiên em thấy anh hút thuốc nhỉ?”

Thư Trừng gật đầu, hai người vừa nói chuyện vừa đi tới bãi đỗ xe.

“Anh cảm thấy vụ án này mới chỉ là khởi đầu, hung thủ đã chuẩn bị bữa tiệc lớn hơn đợi chúng ta.”

“Hung thủ này đang khiêu khích chúng ta sao?”

“Cũng có thể là vậy. Hắn chọn gây án vào ngày Quốc Khánh, lại còn dùng cách thức giết người ngông cuồng như vậy, ít nhiều hắn cũng có tâm lý phản xã hội.”

“Vậy rốt cuộc 105 có nghĩa là gì?”

“Tạm thời anh cũng chưa nghĩ ra.”

Đi được một lúc, Quý Phạm Thạc nắm lấy tay Thư Trừng: “Em sợ không?”

Thư Trừng cười rạng rỡ, mắt sáng như ánh sao, vẻ mặt kiên định: “Không sợ, anh từng nói mọi chuyện đều có anh rồi mà.”

Quý Phạm Thạc đột nhiên kéo cô vào lòng, giọng nói trầm thấp tựa như màn đêm tĩnh lặng: “Tối nay em tới chỗ anh được không?”

Thư Trừng khẽ gật đầu.

Tối đó, trong một căn phòng tại nhà cũ, mọi thứ trở nên quay cuồng.

Sáng hôm sau, Thư Trừng mặc áo sơ mi của Quý Phạm Thạc, cô dụi mắt, đi ra khỏi phòng khách thì thấy Quý Phạm Thạc đang vui vẻ đứng nấu trước kệ bếp.

Thấy Thư Trừng đi tới, Quý Phạm Thạc nhìn về phía cô, chiếc áo sơ mi rộng rãi khiến cô chợt quyến rũ tới lạ thường, cổ áo đã được mở hai cúc, vừa hay để lộ bầu ng.ực lấp ló.

Yết hầu Quý Phạm Thạc di chuyển lên xuống, có một cảm giác nóng rực đang dần bùng cháy trong anh.

Tối qua Thư Trừng bị Quý Phạm Thạc hành hạ tới nửa đêm, khiến một người vốn đã ngủ là ngủ tới quên trời quên đất như cô dậy được vào đúng bảy giờ sáng thì đúng là kỳ tích.

Cô đứng tại chỗ, dụi mắt một lúc, cuối cùng mới tỉnh táo đôi chút. Cô nghe thấy giọng nói mê hoặc của Quý Phạm Thạc: “Thư Trừng, sáng sớm em đã ăn mặc gợi cảm thế kia là do tối qua anh chưa khiến em no sao?”

Thư Trừng sững sờ, nhìn quần áo trên người mình, cô đột nhiên nhớ ra sau khi tắm rửa xong, Quý Phạm Thạc đã lấy áo này mặc cho cô, ngay cả cúc cũng do anh cài. Khi đó cô quá mệt, không bận tâm tới mấy chuyện này, giờ mới nhìn rõ được áo trên người là áo của anh.

Rõ ràng trong tủ có quần áo của Quý Cẩn, cũng có đồ cô để lại lúc trước, nhưng Quý Phạm Thạc lại lấy áo của anh, chắc chắn người này cố tình.

Bị Quý Phạm Thạc trêu chọc, Thư Trừng bỏ lại một câu “em đi thay quần áo” rồi vội chui vào phòng ngủ.

Quý Phạm Thạc mỉm cười nhìn cô đóng cửa lại.

Ăn xong bữa sáng, trên đường tới cục Công an, Thư Trừng gọi điện cho Hoàng Tử Khâm đang trực ở văn phòng, bảo cô ấy báo mọi người tới họp gấp trước 8h30.

Khi Quý Phạm Thạc và Thư Trừng tới nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ.

Thư Trừng đứng trước bảng trắng, công bố báo cáo khám nghiệm tử thi hôm qua: “Vì vết máu của nạn nhân ở hiện trường rất ít, da thịt lại bị cháy đen, máu lẫn trong số màu xanh và luminol không thể làm đối chiếu ADN được, tôi chỉ có thể khám nghiệm kỹ hơn với xương còn sót lại của người bị hại.”

“Người bị hại giới tính nữ có độ tuổi từ 30-35, cao khoảng một mét sáu, tay trái đã bị nổ tung, trên vai có tiền sử của các chứng bệnh như viêm hố chậu, bệnh phổi nghề nghiệp*, tính chất công việc có liên quan tới may vá trong xưởng quần áo.”

*Là các chứng bệnh phổi liên quan tới nghề nghiệp hoặc tính chất công việc.

“Nạn nhân nam khoảng 38-42 tuổi, cao một mét bảy, chân phải bị nổ tung, chân trái cong tới biến dạng, có tiền sử bệnh viêm đường tiết niệu, cũng có chứng bệnh phổi nghề nghiệp, tính chất công việc liên quan tới là ủi quần áo trong nhà xưởng. Hai người này có thể là vợ chồng, cũng có thể là đồng nghiệp.”

Tiểu Đặng tiếp lời: “Hôm qua khi chúng tôi kiểm tra camera không thấy bất kỳ nhân vật khả nghi nào, nhưng trong máy giám sát ở cửa sau tòa nhà Hoằng Nghị có bóng dáng của hai người bị hại.” Khi Tiểu Đặng nói, một nhân viên cùng nhóm đã chiếu ảnh hai người bị hại trong camera lên máy chiếu.

Trong camera, đồng tử của hai nạn nhân đều giãn ra, vẻ mặt ngờ nghệch, nhưng cổ họ lại không có bom.

Tiểu Đặng nói tiếp: “Thời gian camera quay được hai nạn nhân là 9h38 phút sáng, thời gian xảy ra vụ nổ là 9h45, tức là khi đó hung thủ đã trốn trong tòa nhà, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ đợi nạn nhân tới đeo bom lên, sau đó sai khiến họ quỳ trên sân thượng, cuối cùng là đợi chúng ta tới rồi cho bom nổ.”

Trần Hàn suy nghĩ rồi nói: “Nếu nói vậy thì hai nạn nhân này là người hung thủ giết cho chúng ta xem?”

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Cũng có thể là giết cho ai đó trong số chúng ta xem, nếu không con số màu xanh sẽ trở nên vô nghĩa.”

Nghe vậy mọi người quay sang nhìn nhau.

“Nhưng…” Quý Phạm Thạc bổ sung: “Nếu ai đó không hiểu được để đáp lại hung thủ, vậy chắc chắn hung thủ sẽ tiếp tục gây án.”

Văn phòng tĩnh lặng như tờ.

Bỗng nhiên Quý Phạm Thạc đứng dậy, phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này: “Tử Khâm, cô điều tra những người mất tích gần đây, xem có thông tin về hai nạn nhân này không. Tiểu Đặng, cậu đưa người đi điều tra tất cả các xưởng quần áo trong khu vực thuộc tòa nhà Hoằng Nghị, cầm theo ảnh của nạn nhân, đi tìm người phụ trách bộ phận nhân sự. Cát Vân, cả nhóm các cậu ở lại văn phòng đợi lệnh, rất có khả năng hung thủ sẽ tiến hành lần phạm tội thứ hai, chúng ta phải tới hiện trường kịp lúc.”

Sau khi phân công nhiệm vụ xong, văn phòng trống đi hơn nửa.

Thư Trừng lặng lẽ nhìn bàn làm việc của mình, trong lòng văng vẳng lại lời Quý Phạm Thạc từng nói: “Cũng có thể là giết cho ai đó trong số chúng ta xem, nếu không con số màu xanh sẽ trở nên vô nghĩa.”

Trong đầu cô chợt hiện lên vụ nổ 13 năm trước, cũng có bom dán trên cổ nạn nhân, cũng có chữ trên tường, liệu hai vụ án này có liên quan gì tới nhau không? Hung thủ của vụ án này có phải kẻ thù của cô không? 

Sắc mặt Thư Trừng trở nên khó coi, cô bực bội cầm bút vẽ linh tinh vào giấy, tốc độ tay ngày càng nhanh hơn.

“Em đừng nghĩ linh tinh.” Khi giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, một bàn tay cũng chạm vào đầu Thư Trừng.

Không cần nghĩ cũng biết là Quý Phạm Thạc, cũng chỉ có giọng anh mới có thể khiến cô yên tâm ngay lập tức.

Thư Trừng dừng lại, cô quay đầu, gắng gượng mỉm cười: “Anh tới phòng khám nghiệm với em một chuyến được không?”

Quý Phạm Thạc gật đầu, Thư Trừng bỏ bút ra, đứng dậy rời đi với Quý Phạm Thạc.

Cô và anh không hề phát giác ra, cô đã viết ba số 105 vào giấy, bên dưới đó là dòng chữ: Cogito ergo sum.

Sau khi hai người rời đi, cửa văn phòng Quý Phạm Thạc bị đẩy ra, Trần Hàn nhìn tờ giấy Thư Trừng vừa viết, khóe mắt ông giật liên tục, lập tức nhét tờ giấy đó vào túi quần, rồi rời đi như không có việc gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.