Lúc Lâm Thuật Ngôn về thì đã khuya rồi. Mới đầu, Minh Sanh nghĩ là anh nói chuyện với Tân Duyệt không quá thuận buồm xuôi gió, không ngờ sau khi trở về lại nói cho cô biết chờ sau khi đi Nam Nính về thì có thể qua ký hợp đồng.
Minh Sanh không ngờ lại thuận lợi như vậy, có chút lo lắng đối phương lừa Lâm Thuật Ngôn nhảy xuống hố.
Đương nhiên là Lâm Thuật Ngôn biết rõ trong đầu cô nghĩ gì, hiểu sự lo lắng của cô: “Trước khi đi, thầy của anh đã chào hỏi với người bạn kia rồi, em yên tâm đi.”
“Hơn nữa, cứ xem là em lo lắng với anh, nhưng đối với tác phẩm của Yểu Yểu em còn có thể không có lòng tin sao?”
Đương nhiên là Minh Sanh tin, nếu có thể hợp tác thuận lợi thì cô còn vui vẻ hơn bất cứ ai.
Về những tiếc nuối còn dang dở, cuối cùng cũng bắt đầu có chút dấu vết tự lành lại.
Mà cuộc sống của cô cũng không còn là một màn sương mù mơ hồ, bởi vì đã có một vầng hào quang soi sáng cho cô.
Vé quay về thị trấn Nam Ninh đã được mua vào sáng thứ Hai.
Bởi vì không có máy bay đến thẳng đó nên chỉ có thể trước đến thành phố Nam, sau đó lại bắt xe buýt đến thị trấn Nam Nính.
Từ sau lần nói rõ ràng với Thẩm Triều Uyên, cuộc sống của Minh Sanh không còn sự xuất hiện của anh, bọn họ tựa như đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, không gặp nhau nữa.
Vốn tưởng rằng sẽ cứ tiếp tục như vậy, chỉ là không ngờ mới qua có vài ngày, trên máy bay quay về thị trấn Nam Nính lại gặp bạn của anh – Triệu Tiết.
Triệu Tiết cũng không ngờ lại gặp được chị dâu cũ ở chỗ này, từ sau khi bọn họ chia tay, gần đây Thẩm Triều Uyên vẫn luôn ở trong trạng thái rất kỳ lạ.
Anh ta cũng không biết nói như thế nào, nếu phải nói thì bây giờ anh ấy giống như một vật lúc nào cũng có thể nổ tung.
Dù sao cũng là người quen cũ, Triệu Tiết cảm thấy trực tiếp làm lơ cũng không tốt lắm, hơn nữa vị trí của anh ta với Minh Sanh chỉ cách một lối đi nhỏ, dọc đường không thể cứ giả bộ như không biết như vậy.
“Chị dâ… Chị Minh Sanh, thật trùng hợp.” Triệu Tiết đưa tay lên chào, gọi chị dâu theo thói quen, bọn họ đột nhiên chia tay khiến cho anh ta có chút không thói quen, trực tiếp gọi tên, hình như quái quái chỗ nào, cuối cùng Triệu Tiết thêm chữ “chị” trước tên mới có được cảm giác bình thường.
“Hai người quen nhau à?” Minh Sanh còn chưa mở miệng, Lâm Thuật Ngôn ngồi ở bên cạnh cô đã nói ra sự ngờ vực trước.
Lúc này, Triệu Tiết đặt hết chú ý lên người Minh Sanh mới phát hiện bên cạnh chị dâu lại có một người đàn ông.
Khuôn mặt của anh ta rất đẹp trai, đôi mắt sạch sẽ, hoàn toàn khác với phong cách của Thẩm Triều Uyên.
Bọn họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng Triệu Tiết nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc lâu lại cảm thấy anh ta có chút giống Thẩm Triều Uyên.
Kinh nghiệm của Triệu Tiết nói cho anh ta biết, ở trong lòng Minh Sanh, người đàn ông này nhất định là một sự tồn tại khác biệt.
Minh Sanh ngoái đầu nhìn lại, trả lời Lâm Thuật Ngôn: “Ừm, một người quen.”
Nói xong, cô nhìn Triệu Tiết ở bên kia lối đi nhỏ, đáp lại lời chào hỏi của anh ta: “Anh đi công tác ở thành phố Nam à?”
Triệu Tiết sờ tóc, anh ta không ngờ chị dâu vẫn còn để ý đến anh ta, dù sao mấy cô bạn gái trước kia từ sau khi chia tay với anh ta thì đều là cả đời không qua lại với anh ta và mấy anh em của anh ta.
Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Minh Sanh cũng sẽ như vậy, vì vậy lời chào hỏi kia, hơn nữa còn là thăm dò.
“Xem như là thế đi, tới đây nói chuyện hợp tác.”
Minh Sanh lễ phép cười nói: “Vậy chúc anh hợp tác thuận lợi.”
“Cái kia chị Minh Sanh, hai người đây là…?” Triệu Tiết chỉ chỉ hai người.
Tuy Minh Sanh và Thẩm Triều Uyên đã chia tay, hơn nữa còn là Thẩm Triều Uyên bị đá, nhưng trong mắt Triệu Tiết, Minh Sanh chính là chị dâu của anh ta, không có người nào thích hợp với anh ấy hơn Minh Sanh.
Anh ta biết rõ, nếu như không có Minh Sanh, Thẩm Triều Uyên cũng sẽ không có người khác.
Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, thứ mà anh ấy cần không phải bạn gái, mà là Minh Sanh.
“Bọn tôi về thành phố Nam thăm một người bạn.” Minh Sanh đáp.
Triệu Tiết ồ một tiếng, sau đó gật gật đầu.
Vốn dĩ là anh ta muốn xem quan hệ của hai người là như thế nào, nhưng lấy trí tuệ của chị dâu thì chắc chắn, chỉ cần anh ta mới mở miệng thì sẽ bị nhìn thấu.
Triệu Tiết dừng lại cái tâm tư kia, bây giờ anh ta đang hối hận sau khi lên máy bay mới gặp được, nếu như gặp trước khi lên thì anh ta còn có thể báo tin cho Thẩm Triều Uyên.
Minh Sanh tạm biệt Triệu Tiết ở sân bay thành phố Nam, cô và Lâm Thuật Ngôn tiếp tục đi về phía Nam, mà Triệu Tiết đi ngược với hướng của bọn họ.
Tài xế tới đón Triệu Tiết đã đến, Triệu Tiết nói với Minh Sanh: “Chị Minh Sanh, có cần em đưa hai người đi một đoạn không?”
Vừa vặn anh ta có thể tìm hiểu sâu hơn người đàn ông làm cho người ta rất có cảm giác nguy cơ bên cạnh chị dâu.
“Không cần, không tiện đường đâu, Triệu Tiết, làm phiền anh rồi.” Minh Sanh từ chối ý tốt của anh ta.
Triệu Tiết cũng không miễn cưỡng, sau khi nói gặp nhau ở thành phố Thanh với cô thì lập tức lên xe.
Chuyến xe buýt đến thị trấn Nam Nính lát nữa mới xuất phát, vì vậy Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn cũng không vội lên xe.
“Sanh Sanh, sao em biết cậu ta vậy?” Lâm Thuật Ngôn nhìn chiếc xe con màu đen đã rời đi, mở miệng hỏi.
Nghe giọng điệu này của anh thì hẳn là anh biết Triệu Tiết, Minh Sanh có chút kinh ngạc: “Anh biết anh ta à?”
Lâm Thuật Ngôn bật cười: “Sản nghiệp của nhà họ Triệu liên quan đến ngành giải trí rất nhiều, những năm anh ở nước ngoài cũng tìm hiểu không ít các công ty điện ảnh và truyền hình giải trí trong nước.”
Anh vừa nói như vậy, Minh Sanh cũng cảm thấy vừa rồi mình hỏi hơi thừa.
“Em biết Triệu Tiết là vì lúc học đại học anh ta là bạn của bạn trai em, gián tiếp quen biết.” Minh Sanh dừng giọng điệu rất bình thường nói chuyện này cho anh.
Đối với sự tồn tại của Thẩm Triều Uyên, Minh Sanh không định giấu giếm Lâm Thuật Ngôn, có bạn trai ở đại học là một chuyện rất bình thường, Thẩm Triều Uyên xuất hiện, lấp đi một chút khoảng trống tiếc nuối trong lòng cô.
Thế nhưng trong mắt người ngoài, hai người là một quan hệ yêu đương bình thường đến không thể bình thường hơn, vì vậy không có gì phải giấu giếm.
Hơn nữa ở trong lòng Minh Sanh, phần tình cảm với Lâm Thuật Ngôn phải dùng quá khứ với Thẩm Triều Uyên để che lấp.
“Bạn trai?” Ánh mắt Lâm Thuật Ngôn cứng lại, giống như không nghĩ tới sẽ là đáp án này.
Sau hồi lâu, anh mới tiếp tục: “Khó trách vừa rồi Triệu Tiết gọi em là chị, rõ ràng anh ta lớn hơn em vài tuổi, thì ra hai người lại còn có quan hệ như vậy.”
“Đều là chuyện đã qua, khoảng thời gian trước bọn em chia tay rồi.” Minh Sanh không định nói rõ lý do, chỉ giải thích ngắn gọn một câu.
“Sao lại chia tay?” Lâm Thuật Ngôn vừa hỏi xong thì phát hiện tâm trạng cô thay đổi, cho rằng cô đau lòng vì tình cảm kia, anh đưa tay sờ lên đầu Minh Sanh, động viên cô giống như trước: “Sau này em sẽ gặp được người tốt hơn.”
Minh Sanh rũ mắt không trả lời, bởi vì cô biết sẽ không gặp, không gặp được người tốt hơn.
Bởi vì đã gặp rồi.
Ngay trước mắt cô.
Chuyến xe buýt quay về thị trấn sắp xuất phát, hai người tìm hai chỗ ngồi gần cửa sổ.
Minh Sanh ngồi ở bên trong, cửa sổ thủy tinh trong suốt mở ra, cô hơi say xe, vì vậy cả quãng đường vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn ngắm những phong cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ để giảm bớt cảm giác không khỏe.
Tài xế hẳn là một người lão luyện, lái xe rất vững vàng, hầu như không có cảm giác xóc nảy, điều này làm cho Minh Sanh có thêm vài phần cảm giác an toàn.
Chuyến xe buýt này tốn gần hai giờ mới đến bến xe của thị trấn Nam Nính.
Xuống xe buýt, Minh Sanh khẽ mím môi dưới, bờ môi hơi khô, lúc này trước mặt đột nhiên xuất hiện một chai nước.
Cô ngước mắt, là Lâm Thuật Ngôn đưa.
Anh nói: “Uống đi, sẽ thoải mái hơn một chút.”
Minh Sanh nhận lấy, uống hai ngụm mới thấy đỡ hơn.
Ra khỏi bến xe, Minh Sanh nhìn thị trấn nhỏ quen thuộc, mũi bỗng nhiên có chút chua.
Cô đã hơn một năm chưa trở về nơi đây, con đường trong thị trấn nhỏ vẫn là thứ cô quen thuộc.
Ngoại trừ một lần trong bốn năm năm kia ra, đây là lần thứ hai Lâm Thuật Ngôn đến đây.
Đường đi ướt sũng, có lẽ là vừa đón một trận mưa, thị trấn nhỏ nằm ở phía Nam, dù cho đã đến đầu hạ nhưng vẫn có dấu hiệu mưa liên tục.
Bức tường gạch ngói xám tro, mưa dai dẳng trên mái hiên, thuận theo khe rãnh của mái ngói, một giọt lại một giọt rơi xuống bậc thang lát đá cuội.
Sơ Yểu được sinh ra ở thị trấn nhỏ này, từ một tuổi cho đến sáu tuổi, sau này bởi vì công việc của bố mẹ nên mới chuyển đến thành phố Thanh.
Mười năm sau đó, tất cả kí ức còn trẻ của cô ấy đều được giữ lại ở thành phố Thanh, nơi đó có người bạn cô ấy yêu, có chàng trai mà cô ấy thầm thương trộm nhớ.
Mà hết thảy sự tốt đẹp ấy, đều kết thúc tại mùa xuân năm mười bảy tuổi đó, sau này, cô ấy quay lại đây cùng với bố mẹ.
Mộ của Sơ Yểu được đặt ở biển hoa sau thị trấn này.
Bố Sơ sợ một mình con gái cô đơn nên đã trồng đủ loại hoa quanh mộ, đảm bảo xuân hạ thu đông, chỗ đó đều có màu sắc.
Cô gái trên bia mộ tươi cười sáng lạn, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ.
Minh Sanh đứng ở trước bia, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Gió thổi chầm chậm, hương hoa vờn quanh hơi thở, là mùi hương quen thuộc.
Bố mẹ Sơ đứng ở đằng xa nhìn hai người trước bia mộ con gái, kìm lòng không được mà lau khóe mắt, con gái của bọn họ, là bất hạnh, nhưng đồng thời cũng rất may mắn.
Mười bảy năm cảnh xuân tươi đẹp ngắn ngủi, con gái của bọn họ gặp được hai người quan trọng nhất, cũng coi như không uổng.
Lúc trở về chỉ có một mình Minh Sanh.
Ánh mắt mẹ Sơ dò xét phía sau cô, nhìn một cái là hiểu: “Thuật Ngôn vẫn còn ở đó à?”
Minh Sanh gật đầu: “Vâng, nhiều năm như vậy anh ấy cũng không đến, có lẽ là có rất nhiều lời muốn nói với Yểu Yểu.”
Cho nên cô cố ý về trước, chính là vì cho bọn họ thời gian.
Mẹ Sơ nói đến Lâm Thuật Ngôn, khẽ thở dài một cái, bà cầm chặt tay Minh Sanh: “Sanh Sanh a, con rảnh rỗi thì giúp mẹ và bố nuôi khuyên nhủ Thuật Ngôn, Yểu Yểu đã đi rồi, con bảo nó đừng chìm vào trong mấy lời hứa hẹn ở quá khứ nữa.”
Lông mi Minh Sanh run rẩy trong thoáng chốc, im lặng thở dài, mang theo nỗi buồn khó phát hiện: “Mẹ nuôi, có đôi khi, tình cảm không phải nói cắt đứt là cắt đứt như vậy đâu.”
Loại chuyện này, cô quá rõ rồi.
Sao mà mẹ Sơ lại không biết được chứ, bà nhắc đến chuyện này vẫn là vì đứa bé trước mặt này.
Bà và chồng đã mất đi Yểu Yểu, không thể nhìn con bé lớn lên, trưởng thành rồi kết hôn sinh con.
Vì vậy bọn họ càng thêm hy vọng Minh Sanh có thể hạnh phúc.
Mẹ Sơ nắm chặt Minh Sanh tay, trong lời nói cất giấu ẩn ý: “Sanh Sanh à, có đôi khi đừng bận tâm quá nhiều, nếu như thích thì tranh thủ đi.”
Hình như Minh Sanh hiểu được, liếc mẹ Sơ một cái, mãi đến bây giờ, cô mới phát hiện, bản thân cố gắng che giấu tình cảm kia nhiều năm như vậy, cũng không phải không có kẽ hở.
———
Triệu Tiết vừa lên xe đã không thể chờ được nữa, gọi ngay cho Thẩm Triều Uyên.
Định nói tất cả thông tin mình thu hoạch được trên máy bay cho Thẩm Triều Uyên biết.
Điện thoại gọi hai lần mới được kết nối, hiển nhiên Thẩm Triều Uyên không có bao nhiêu vui mừng với cuộc điện thoại của Triệu Tiết, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Triệu Tiết cũng không để ý Thẩm Triều Uyên tỏ thái độ gì, nói thẳng: “Anh, không phải là em đến thành phố Nam à, anh đoán xem em đã gặp ai trên máy bay?”
Thẩm Triều Uyên không có kiên nhẫn nghe anh ta kể chuyện xưa, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi trở về từ khu nhà Hương Sơn, Thẩm Triều Uyên vùi đầu vào công việc, nhìn biểu hiện không còn khác thường nữa.
Giống như đối với anh, việc chia tay với Minh Sanh cùng với việc uống ít đi một cốc cà phê không khác nhau là bao.
Triệu Tiết bị cúp điện thoại, vẻ mặt mờ mịt, không phải là anh ta chỉ tạo chút kích thích thôi sao, từ lúc nào anh ấy lại không có kiên nhẫn như vậy.
Vì vậy anh ta lại gọi tiếp.
Sau khi suy nghĩ hai lần, Thẩm Triều Uyên mới nhận cuộc gọi.
Lúc này, giọng anh đầy giận dữ: “Triệu Tiết, tôi không có kiên nhẫn nghe cậu kể chuyện xưa đâu.”
Triệu Tiết nghe giọng nói nổi giận ở đầu bên kia điện thoại, cơ thể bất giác run rẩy, anh ta không dám quanh co, nói thẳng cho anh biết: “Em gặp chị dâu trên máy bay đó!”
Xưng hô thế này, trong chốc lát Triệu Tiết vẫn không đổi được, nhưng ở trước mặt Thẩm Triều Uyên, anh ta cũng không cần để ý nhiều.
Sau hơn mười giây im lặng không nói gì, Thẩm Triều Uyên mới nhàn nhạt mở miệng: “Thì…?”
Giọng anh hết sức bình thường, một chút cũng không bị ảnh hưởng, dường như người mà Triệu Tiết nhắc đến chính là một người xa lạ không quen biết.
Triệu Tiết không ở cùng chỗ với Thẩm Triều Uyên, anh ta không nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thẩm Triều Uyên, chỉ dựa vào một chữ ngắn ngủn này của anh, anh ta hơi không hiểu sờ lên mũi, lần nữa thăm dò: “Anh, anh thực sự không thèm để ý sao?”
Đôi mắt của Thẩm Triều Uyên tĩnh mịch, nếu bây giờ Triệu Tiết đứng ở trước mặt anh, cũng không thể đọc được rốt cuộc bây giờ thái độ của anh là gì.
Bởi vì đến chính anh cũng không biết.
“Nói xong chưa?” Thẩm Triều Uyên dường như vô tình tránh đi vấn đề của anh ta: “Đàm phán hợp tác xong ở thành phố Nam rồi?”
Triệu Tiết kêu rên: “Anh, em đây vừa mới xuống máy bay đã không xong rồi! Em thấy chị dâu ở bên cạnh một người đàn ông, vì vậy vừa xuống máy bay lập tức báo cho anh, kết quả một chút anh cũng không thèm để ý đến, sớm biết như vậy thì em đã giả vờ không biết chị dâu trên máy bay rồi!”
“Một người đàn ông?” Một câu của Triệu Tiết dài như vậy, Thẩm Triều Uyên lại chỉ nghe rõ mấy chữ này.
Triệu Tiết thấy đã đạt được mục đích, lập tức lại giả bộ: “Đúng vậy, một người đàn ông vô cùng xuất sắc, rất tuấn tú, ngang với anh đó, trọng điểm là chị dâu và anh ta rất ăn ý, giống như… giống như quen biết rất nhiều năm rồi.”
Những lời này, một chút Triệu Tiết cũng không nói quá, nếu như không phải anh ta ở xa Thẩm Triều Uyên, anh ta sớm đã nói người đàn ông kia lên tận trời.
Thẩm Triều Uyên trầm mặc, câu tả người kia của Triệu Tiết, bỗng nhiên làm cho anh nhớ tới câu nói của cô trong lần cuối cùng hai người gặp nhau.
“Đúng, tôi yêu người khác.”
“Bọn tôi quen nhau hơn mười năm rồi.”
Mãi lâu sau, Thẩm Triều Uyên im lặng cong khóe miệng, giống như chế giễu, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, không có gợn sóng nào.
“Cúp đây.” Anh lạnh lùng trả lời Triệu Tiết, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Điện thoại bị ném mạnh xuống, phát ra âm thanh chói tai, nhưng Thẩm Triều Uyên lại không quan tâm.
Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn ở lại thị trấn Nam Nính tổng cộng sáu ngày, sáng ngày mai bay về thành phố Thanh.
Cả ngày thứ bảy, trời mưa liên miên không dứt, nhưng người ở thị trấn cũng đã quen rồi.
Mẹ Sơ vừa nghe ngày mai hai người bay, hôm nay ra sức tìm đặc sản trong nhà, muốn cho bọn họ mang hết về.
Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn từ chối rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng lúc này, bọn họ cũng nói cho hai vị trưởng bối một tin tức tốt.
Minh Sanh nói cho hai người biết, chậm nhất là năm sau, ba tác phẩm của Yểu Yểu sẽ được quay thành phim điện ảnh và truyền hình, giấc mơ còn dang dở của Yểu Yểu, cô và Lâm Thuật Ngôn sẽ từng bước giúp cô ấy thực hiện.
Mẹ Sơ định mua một ít nấm khô từ một cửa hàng bán đồ miền núi trong thị trấn, dùng để nấu canh gà.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại mưa to liên tục, mặt đường trơn ướt, mấy ngày trước, sau cơn mưa, rêu xanh càng dài thêm, vì vậy Minh Sanh quyết định đi thay bà.
Mẹ Sơ tranh chấp trong chốc lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp, bà còn gọi cả Lâm Thuật Ngôn đang nói chuyện với chồng trong thư phòng, bảo anh đưa cô đi.
Lâm Thuật Ngôn nhận lấy cái ô màu vàng bằng gỗ mà mẹ Sơ đưa cho, cái ô rất lớn, hơn nữa còn rất nặng.
Không giống với cái ô gấp có hoa văn mà Minh Sanh mang từ thành phố Thanh tới.
Nhưng nó lại cực kỳ xứng đôi với thị trấn nhỏ mưa bụi này.
Mưa bụi lất phất bị ngăn cản bởi chiếc ô xưa cũ, đi dạo với người yêu sâu đậm trên con đường nhỏ lát đá xanh.
Minh Sanh liếc bóng hình bên cạnh mình, giờ khắc này, cô bỗng nhiên hiểu rõ dụng ý của mẹ Sơ.
“Tuy địa hình thị trấn Nam Nính thấp, nhưng phong cảnh nơi đây được đánh giá là đẹp số một số hai, hai năm gần đây, người tới đây du lịch nối liền không dứt, mặt tiền vẫn còn giữ lại được gạch xanh ngói đen, mái đình và hành lang dài, hàng năm đều có nhiều người nổi tiếng tới đây check in, cho nên nơi này hot lên, người tới cũng rất nhiều. Vì vậy anh Thẩm, chúng tôi đảm bảo lần đầu tư này chắc chắn sẽ có thu được rất nhiều lợi nhuận.” Người nói chuyện chính là Tổng Giám đốc của một công ty du lịch ở thị trấn Nam Nính.
Mấy năm nay, anh ta cố gắng phát triển du lịch ở thị trấn Nam Nính, không ngờ một ngày lại có thể đi cùng một đường với Tổng Giám đốc Tập đoàn Thẩm thị nổi danh trên thương trường.
Thẩm thị coi trọng sự phát triển của nơi đây, muốn đầu tư, thì tự nhiên anh ta sẽ tích cực giới thiệu sự tốt đẹp của thị trấn.
Chỉ là sau khi Lý Thế thao thao bất tuyệt nói một đoạn văn rất dài, ngẩng đầu lên thì phát hiện vị họ Thẩm kia căn bản không hề chú ý đến những gì anh ta vừa giới thiệu.
Mà ánh mắt anh liếc về phía xa, ánh mắt đen tối, như là nhìn thấy hình ảnh gì đó làm cho người không thoải mái.
Lý Thế nhìn theo ánh mắt của vị họ Thẩm này thì phát hiện ở chỗ rất xa phía trước có hai người che ô, đi trong thị trấn.
Một nam một nữ, bóng lưng mảnh khảnh, nhìn rất xứng đôi, Lý Thế xem hai người kia như một đôi tình nhân.
Mà thuận theo nội dung đang nói chuyện, anh ta bèn thêm mắm dặm muối cho đôi tình nhân ấy.
“Anh Thẩm, anh nhìn cặp đôi phía trước xem, nhìn rất lạ mắt, có lẽ là đến thị trấn du lịch, mặc dù bây giờ không phải mùa du lịch, nhưng những nhà khách và homestay của người dân cũng rất ít có phòng trống.” Vì tuyên truyền, thật sự là một chút khoa trương Lý Thế cũng không buông tha.
Ai ngờ sau khi Thẩm Triều Uyên nghe một chuỗi lời nói dài, khuôn mặt đột nhiên lạnh xuống: “Sao anh lại chắc chắn hai người là một cặp? Anh quen à?”
Dọc theo con đường này, không biết miệng Lý Thế đã nói cạn bao nhiêu lần, cùng lắm chỉ đổi lại mấy chữ “Ừ”, “Được” của Thẩm Triều Uyên.
Những thứ khác đều là vị trợ lý thay anh nói chuyện.
Thẩm Triều Uyên đột nhiên nghiêm nghị như vậy, Lý Thế có chút tâm thần bất định, anh ta không biết lời nói vừa rồi có vấn đề.
Anh ta không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, hai người phía trước vừa lúc là người mà Thẩm Triều Uyên quen?
Đương nhiên là Lý Thế cảm thấy loại trùng hợp này không tồn tại, chỉ là đến lúc mở miệng lần nữa cùng không hùng hồn như trước nữa, chậm rãi nói: “Anh Thẩm, tôi chỉ đoán thế thôi, bởi vì những năm qua, phần lớn khách tới đây du lịch đều là người yêu của nhau, nhìn bóng lưng của hai người vừa rồi không khác là bao với sao với mấy cặp đôi trước đây, hẳn là tám chín phần rồi.”
Ánh mắt Thẩm Triều Uyên rời đi, lạnh lùng liếc người đàn ông bên cạnh, giọng điệu khó hiểu: “Thế cho nên cứ một nam một nữ đi cùng nhau thì chắc chắn bọn họ là người yêu hả?”
Lý Thế nghĩ sau khi giải thích xong thì sẽ bỏ qua, không ngờ đối phương lại có thể níu lấy cái này, thậm chí cũng không tha chút sai lầm nhỏ nhặt.
Đây là huyền thoại trên thương trường, thủ đoạn dứt khoát sao?
Lý Thế không khỏi nghi ngờ sâu sắc tin tức mà mình nghe ngóng được.
Cuối cùng, dưới cái nhìn lành lạnh chăm chú của Thẩm Triều Uyên, Lý Thế chà xát lòng bàn tay hơi ướt, thấp thỏm đáp lại: “Vậy anh Thẩm cảm thấy như thế nào?”
“Tôi cảm thấy bọn họ không quen nhau.” Thẩm Triều Uyên lặng yên, mở miệng.
Lý Thế đợi nửa ngày: “...?”
Anh ta ngẩng đầu lần nữa, nhìn thoáng qua hai người sắp rẽ xa xa, dù cho phong cảnh mơ hồ, anh ta cũng có thể nhìn ra thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện, tuy không nghe được là bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn thế này, cũng không giống như trạng thái mà hai người xa lạ nên có.
Lý Thế vắt óc một lúc lâu bỗng nhiên có một suy nghĩ táo bạo: “Anh Thẩm, anh... có phải biết hai người phía trước không?”
Giống như trừ đáp án này ra, anh ta thật sự không thể tưởng tượng ra những thứ khác.
“Không biết, tôi chỉ đang nói một sự thật hợp lý thôi.” Gương mặt Thẩm Triều Uyên vẫn lạnh lùng, chỉ là lúc ánh mắt đang nhìn về phía trước, đáy mắt hiện lên chút khác thường.
Lý Thế đối mặt với một Thẩm Triều Uyên như vậy, trong đầu nghĩ tới một câu để hình dung: Vịt chết còn mạnh miệng.