*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nghe thấy câu này của Cao Kình Thiên, trong lòng rất nhiều người đều đang nghĩ...
Anh không ăn thịt người thật... Nhưng bây giờ, anh so với dã thú ăn thịt người còn đáng sơ hơn. “Cậu Kình Thiên, cậu có gì cần căn dặn sao?” Trương Đại Hải hoàn toàn không hề do dự mà đi tới cạnh Cao Kinh Thiên. “Đập đi." Cao Kinh Thiên thản nhiên phun ra hai từ. “Đập đi?” Trương Đại Hải có hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại được Cao Kình Thiên có ý gì. “Anh em đâu, cầm đồ vật trong ta đập nát nơi này cho tôi!”
Trương Đại Hải vừa nói xong câu này thì anh ta đã dẫn theo mười mấy tên đàn em, bọn họ lập tức vác ông thép trên tay lên, chuẩn bị vọt vào đập phá.
Ý của Cao Kình Thiên, vậy mà lại là muốn phá hủy hơi này luôn sao? “Cao Kinh Thiên! Anh muốn làm gì?”
Anh Đại luống cuống, dù sao thì đây cũng chính là nơi anh ta ở đó!
Hơn nữa nếu đám người Trương Đại Hải muốn đập phá chỗ của anh ta thì căn bản không có người nào dám nói một chữ gì, càng đừng nói đến việc nhận tiền tổn thất. “Tính số đó"
Cao Phong buông thống tay, nói như lẽ đương nhiên.
Anh Đại cần chặt rằng nói. "Cậu đừng quên, nếu không phải chúng tôi cho cậu thuê phòng để các cậu có thể ở lại thì có thể hai người đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chết đói chết rét từ lâu rồi!” “Ngày đó Kim Tuyết Mai mang cậu tới đây, khi đó cậu còn đang sốt cao, bên ngoài thì lại mưa, nếu không phải có tôi thì bây giờ cậu đã chết từ tám đời rồi!”
Nghe tới đây, Cao Kinh Thiên nhất thời rơi vào im lặng.
Nhưng, hoàn toàn không phải bởi vì anh Đại, mà là vì Kim Tuyết Mai.
Đúng thế, đây đều những chuyện mà anh và Kim Tuyết
Mai cũng nhau trải qua trong ba tháng. Thấy Cao Kinh Thiên rơi vào im lặng, Trương Đại Hải cũng không dám có bất kì hành động nào, anh ta đứng im một chỗ chờ Cao Kình Thiên ra lệnh.
Một lát sau, Cao Kình Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên. “Tôi thuê phòng của anh, không thiếu anh một xu tiền thuế nào, đây chính là giao dịch” “Đồ vật gì đó của các người tự các người làm hư nhưng lại muốn tôi phải phải chịu trách nhiệm, còn muốn Kim Tuyết Mai bồi thường, đây là do mấy người sai.” “Các người nửa đêm nửa hôm tới gõ cửa nhà chúng tôi, mơ ước sắc đẹp của Kim Tuyết Mai, các người ỷ đông hiếp yếu, đây là táng tận lương tâm." “Các người đổi trắng thay đen, ăn không nói có, các người nói Kim Tuyết Mai trộm quần áo của Ngô Phương Hân, thậm chí còn muốn lột quần áo của Kim Tuyết Mai trước mặt bao nhiêu người, đây là tội nghiệt. “Các người làm cái gì không liên quan gì tới tôi cả, nhưng nếu việc các người làm có dính dáng tới chúng tôi, vậy thì đã trở thành liên quan rồi." “Vì thế, bây giờ tôi muốn tính sổ cùng các người, đó chính là lẽ đương nhiên, các người còn lời nào để nói nữa không?"
Cao Kình Thiên chap hai tay sau lưng, chất giọng trầm thấp nổi ra một tràng.
Đánh anh, chính là muốn làm cho anh phải tâm phục khẩu phục. Anh nói ra lời này, không có người nào tiếp lời. "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người đến mạng, đây chính là đạo lý hiển nhiên " “Đừng nói sao tôi lại đối xử với các người như thế, các người cứ nghĩ lại các người đối xử với chúng tôi như thế nào trước đi
Cao Kình Thiên nói xong câu này thì liền quát lên một tiếng thật to: "Trương Đại Hải “Cậu Kình Thiên, có tôi!” Trương Đại Hải vội vàng gật đầu đáp lời. “Anh còn chờ gì nữa, đập nát cho tôi!” ánh mắt Cao Kinh Thiên lạnh lẽo như một tảng băng. “Vâng!”
Trương Đại Hải không hề do dự một chút nào, anh ta dẫn thêm một đám thanh niên khí thế hùng hồn, trong nháy mắt đã xong về phía nơi ở của bọn anh Đại
Mười mấy hộ gia đình trong đó, không có một người nào gan dám ngăn cản. cả “Kinh Thiên, chúng ta... Kim Tuyết Mai có hơi do dự. “Không phải bọn họ thường xuyên lấy cớ anh làm hư đồ vật của bọn họ mà đi tìm em muốn em bồi thường sao?” “Vậy để hôm nay anh cho bọn họ nhìn xem anh phá hư đồ của bọn họ như thế nào. Cao Kình Thiên căn bản không cho Kim Tuyết Mai cơ hội để nói chuyện.
Bop!
Ram ram!
Trong khu nhà truyền ra từng trận từng trận âm thanh đồ vật bể nát.
Tất cả những có thể đập vỡ được toàn bộ đều đập cho “Đồ gì không thể đập được thì cũng đập hết cho Trương Đại Hải trực tiếp ra lệnh. Mười mấy người cầm ống thép trong tay, đập mạnh xuống bồn hoa, ao cá, thậm chí là xe điện, hoa bên trong rầm rầm rầm rầm
Ngoại trừ những thứ được xây dựng kiên như vách tường thì bất kì cái gì có thể đập được thì đều đập nát vụn, không thể đập nát thì cũng đập cho biến hình. “Cậu! Các cậu!” anh Đại trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi, dường như đôi mắt cũng sắp phun ra lửa tới nơi.
Nhưng mà, dù giận dữ thế nào thì cũng không làm được gì cả.
Đối diện với Cao Thiên của ngày hôm nay, bọn họ chỉ có thể chịu trừng phạt, bọn họ không có bất kì năng lực phản kháng nào.
Trả nợ
Cuối cùng cũng tới ngày bọn họ phải trả nợ rồi. Mỗi một câu mà Cao Thiên từng nói đều từ từ ứng nghiệm, từng chuyện từng chuyện đều biến thành sự thật.
Trong khu nhà không ngừng vang lên âm thanh đánh
Thậm chí có người còn xông lên lầu hai, ôm bình hoa đập. hay mấy thứ linh tinh gì đó, đột nhiên thả xuống vỡ tan tành. Vốn Kim Tuyết Mai cũng cảm thấy có phải Cao Kình Thiên làm như thể có hơi quá đáng rồi không
Nhưng giờ khắc này nhìn thấy tình cảnh như vậy, nếu bảo Kim Tuyết Mai nói lời thật lòng, thì đó chính là rất sảng Mặc dù lòng dạ cô lương thiện, nhưng cũng không có loại tình cảm dư thừa này.
Bị người khác bắt nạt cô cũng sẽ tức giận, cô cũng sẽ phần uất không thôi
Mà hôm nay, tất cả nhưng oan ức, châm chọc, lạnh lùng, trêu đùa... mà cô phải chịu đựng trong ba tháng qua... Toàn bộ đều thuận theo từng món đồ bị đập nát ở đây mà được gọi rửa sạch sẽ.
Rửa sạch mọi tủi hờn.
Cô biết, tất cả những gì Cao Kinh Thiên đã hứa hẹn, có thể sẽ hơi muộn một chút, nhưng anh sẽ không bao giờ gạt cô.
Lúc này, nghe thấy từng trận tiếng vang của đồ vật bị đập phá, Cao Kình Thiên vẫn chấp tay sau lưng, đứng lù lù bất động
Mà những hộ gia đình trong khu nhà, bao gồm cả nhà của Ngô Phương Hân đều giận mà không dám nói gì. Còn lại phần nhiều người là ngay cả giận cũng không dám giận, chỉ có thể im thin thít cúi đầu thật thấp, chịu đựng kết quả này.
Có nhân thì phải có quả
Nhân quả báo ứng, thiên đạo luân hồi.
Thử hỏi lưới trời sẽ bỏ qua cho ai?
Bây giờ, báo ứng của bọn họ đã đến rồi. Mười mấy hộ gia đình này, ngay cả lá gan để nhìn thẳng vào Cao Kinh Thiên một cái cũng không có.
Ánh mắt Cao Kinh Thiên quét một vòng qua đó, mấy người đó đều cấm như hến, cố gắng cúi đầu càng thấy càng tốt. “Cậu Kình Thiên, đã làm xong rồi! Cậu xem thử đi!”
Ngay tại lúc này âm thanh đập phá bên trong cũng dẫn dẫn nhỏ lại, Trương Đại Hải dẫn theo một đám người đi ra ngoài.
Cái đầu bóng lưỡng chói lọi kia, nhìn có vẻ vô cùng chói mắt, càng làm cho mấy hộ gia đình trong khu hoảng sợ không thỏi
Cao Kình Thiên gật gật đầu, anh nắng mặt nhìn vào bên trong khu nhà ở một vòng. “Dỡ cửa ra luôn đi, đừng cản trở tầm mắt của cậu Kinh Thiền." Trường Đại Hải cực kì có tầm mắt.
Mười mấy người thanh niên lại đi lên phía trước lần nữa, đi từng bước về phía cửa lớn.
Phanh: Phanh: Phanh!
Cửa sắt cao ba mét đang đứng sừng sững bị bọn họ đạp vài phát mà ngã ầm ầm.
Cửa lớn bị đạp ngã, chủ cho thuê nhà là anh Đại phần nội cắn chặt răng, anh ta chỉ nằm chặt năm đấm nhưng không nói chuyện. Thuận theo cánh cửa lớn bị đạp ngã, trước mắt cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, tình cảnh trong khu nhà ở cũng bày ra rõ ràng trước mắt mọi người, nhìn không sót chỗ nào.
Giờ phút này bên trong khu nhà đã là một mảnh hỗn loạn không chịu nổi, giống như vừa rồi đã có một trận gió lốc cuốn qua vậy.
Tất cả những thứ có thể đập vỡ toàn bộ đều bị đập tan tành đầy đất, còn có một ít quần áo bị đè lên ở phía dưới. Mười mấy hộ gia đình của khu nhà ở, không có nhà nào may mắn trốn thoát.
Bởi vì những người này không có một ai là ngoại lệ, bọn họ đều từng nhằm vào Cao Kinh Thiên và Kim Tuyết Mai. Cao Kình Thiên ra tay quyết đoán, làm cho trong lòng mọi người đều run rẩy.
Nhưng mà, đây vẫn chưa phải là kết thúc. “Người nửa đêm gõ cửa nhà tôi, đừng đợi tới lúc tôi chủ