Rể Quý Rể Hiền

Chương 566: Coi thường cả Hà Nội



Lúc này, nếu có mối quan hệ thì sẽ có tiếng nói. “Ái chà Hồng Vũ à, anh đừng nói như vậy. Nói gì đi nữa thì năm nay nhà bác hai cũng có vài người đến, đây quả là một sự tiến bộ!” “Nếu đây là khi chúng ta còn đi học, cho dù bị đứng cuối lớp, chỉ cần phát huy một chút thoát khỏi vị trí đứng cuối lớp thì chắc sẽ được ban cho một giải khuyến khích đó, ha ha!” Kim Ngọc Dung cười trêu chọc.

Khuôn mặt Kim Tuyết Mai lạnh lùng, ngay cả sắc mặt của chị Dương và những người khác cũng có vẻ khó coi.

Dù sao với tư cách là đối tác của Kim Tuyết Mai, họ cũng hi vọng rằng Kim Tuyết Mai có nhiều tiếng nói hơn trong gia đình nhà họ Kim cũng như có ảnh hưởng ở thủ đô Hà Nội.

Chỉ bằng cách này, họ mới có thể hợp tác thuận lợi hơn!

Bây giờ khi nhìn thấy Kim Tuyết Mai mất hết quyền hành trong gia đình, họ cũng phải đắn đo thật nhiều. “Ừm, chuyện là, chủ tịch Kim, tôi đột nhiên nhớ ra rằng tôi còn có việc phải làm, vì vậy tôi xin phép đi trước.

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh đứng dậy chào Kim Tuyết Mai, sau đó xoay người rời khỏi nhà họ Kim. “Này, tổng giám đốc Ngô, ăn xong rồi hằng đi!” Kiều Thu Vân vội vàng hét lớn.

Nhưng người đàn ông trung niên xua tay không quay đầu lại, nhanh chân rời khỏi nơi đó.

Có vẻ như ông ta không thể chịu được không khí chế giễu ở đó. Khi Kim Hồng Vũ và những người khác cười nhạo Kim Tuyết Mai, tất nhiên ngay cả họ cũng bị chung số phận, như thể những người như họ hợp tác làm ăn với Kim Tuyết Mai đều là kẻ ngốc. “Ái chà, còn lại bốn người, phụt..” Kim Hồng Vũ cười phá lên.

Mọi người trong nhà họ Kim và cả những vị khách giàu có kết giao làm ăn cũng cười phá lên theo.

Duy chỉ có Cao Phong cảm thấy nực cười và thương hại thay cho họ.

Họ không nhận ra Cao Phong, điều đó chứng tỏ ở cái đất thủ đô Hà Nội này bọn họ chả phải ông to bà lớn gì cả. Ngay cả top một trăm người đứng đầu cũng không vào được, cho nên bọn họ không có tư cách biết Cao

Phong!

Nhưng nhóm chị Dương đều không biết, lúc này bốn người đều giống như ngồi trên ngọn nến, dường như có chút không chịu nổi. “À, chị Tuyết Mai này, em còn có việc, em phải đi rồi.” Một người phụ nữ bên trái chị Dương đứng dậy, nói với Kim Tuyết Mai có chuyện riêng, rồi đứng dậy rời đi. “Ồ, còn ba người!” Kim Ngọc Dung chế nhạo.

Đến rồi lại rời đi, điều này hẳn khiến Kim Tuyết Mai càng thêm mất mặt, chi bằng ngay từ đầu đừng đến thì hơn.

Kim Hồng Vũ, Kim Nhạc Sơn, Kim Phúc Khang, cũng như những vị khách giàu có kết bạn với họ, lúc này tất cả đều nhìn về phía này không nói một lời, sắc mặt lộ vẻ chế cười.

Hai người phụ nữ còn lại do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này mà cũng rời đi.

Kim Tuyết Mai cảm thấy khó chịu tột cùng, cảm giác bị mọi người quay lưng.

Chị Dương khẽ thở dài nói: “Tuyết Mai, chị sẽ không đi đầu. Chúng ta không chỉ là quan hệ hợp tác, mà còn là chị em tốt. Hôm nay chị sẽ sát cánh bên em” Kim Tuyết Mai nghe xong rất cảm động, ngẩng đầu nhìn chị Dương, thành thật nói: “Cảm ơn chị Dương!”

Chị Dương khẽ xua tay, lại thở dài nói: “Chỉ sợ một mình chị cũng không giúp được gì!” “Chị Dương à, không sao cả, chị ở lại là em đã rất vui rồi.” Kim Tuyết Mai gật đầu kiên định. “Không cần bận tâm! Cứ để bọn họ đắc ý trước, ở cái đất thủ đô Hà Nội này không có việc gì mà Cao Phong tôi không chống đỡ được cả.” “Còn có cả chị Dương nữa, đúng không? Vì tình nghĩa của chị đối với Kim Tuyết Mai. Tôi sẽ cho chị... Một cơ hội để tập đoàn Vượng Thành phát triển lên gấp mười lần. Cao Phong nói với giọng rất tự tin.

Cả Kim Tuyết Mai và chị Dương đều sửng sốt, họ không hiểu ý của Cao Phong.

Cao Phong lúc này không giải thích, mà chuyển sự quan tâm vào tình nghĩa giữa Kim Tuyết Mai và chị Dương, nếu khối tập đoàn Vingroup tuyển thêm một thành viên nữa thì sao? “Dương à, đừng để ý đến nó, hôm nay nó uống nhầm thuốc đấy” Kiều Thu Vân trợn mắt, trút hết cơn tức giận mà hôm nay bà ta phải kìm nén lên người Cao Phong. “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Kim Tuyết Mai hơi cau mày “Sao vậy? Tôi nói sai ư? Nếu như Cao Phong có bản lĩnh một chút thì hôm nay chúng ta sẽ không xấu hổ như vậy!” “Cứ to mồm nói, chỗ chúng ta đây không đủ chỗ ngồi? Thế nào, Cao Phong anh to lớn cỡ nào mà tám cái bàn cũng không đủ cho một mình anh ngồi sao?” Kiều Thu Vân cười lạnh. “Mẹ đừng nói nữa!” Kim Tuyết Mai thực sự không muốn tranh cãi với Kiều Thu Vân, vì vậy cô quay đầu sang một bên.

Chị Dương có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Kim Tuyết Mai. “Đã nói ngồi không đủ thì không đủ” Một tia giễu cợt lướt qua khóe miệng Cao Phong, anh lướt xuống nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã đến lúc rồi! “Được rồi! Nếu cậu có bản lĩnh thì kêu bà con họ hàng người quen qua đây ngồi kín hết chỗ này đi!” “Vậy thì tôi, Kiều Thu Vân nhất định sẽ giúp cậu nói giúp một tiếng với bà cụ để cậu và Kim Tuyết Mai không phải ly hôn, hừ!” Kiều Thu Vân đảo mắt.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu không giải thích gì thêm. Nói ít làm nhiều mới phù hợp với tính cách của Cao

Phong. “Ồ, còn lại một người? Thật tuyệt!” “Chị họ Tuyết Mai làm chủ tịch công ty lâu như vậy đổ bao nhiêu là tâm huyết, cuối cùng chỉ đổi lại được một quan hệ này thôi sao, hahaha!” Kim Hồng Vũ tùy ý cười sang sảng như kẻ say rượu.

Bà cụ Kim trông có vẻ thờ ơ, mọi người trong gia đình họ Kim phun ra toàn những lời chế giễu châm biếm, còn tất cả những vị khách giàu có thì hùa vào cười theo.

Kim Tuyết Mai, chị Dương, vợ chồng Kiều Thu Vân tất cả khuôn mặt đều khó coi không nói lời nào.

Lúc này, sự thật đã ở trước mắt, cho dù muốn phản bác cũng không tìm được lời nào để phản bác Kim Hồng Vũ. Nhưng vào lúc này, Cao Phong liếc nhìn Kim Hồng Vũ rồi từ từ mở miệng nói chuyện. “Quan hệ? Anh biết cái gì gọi là quan hệ không?” Cao Phong hờ hững hỏi.

Kim Hồng Vũ ngây ra, sau đó cười nói: “Tôi không hiểu! Không hiểu chúng tôi những vị khách ngồi kín một bàn nơi đây, có ai không thuộc diện đại gia giàu có bật nhất không?” “Cao Phong, còn anh thì hiểu được chắc, người của anh đâu? Năm người đến thì về hết bốn, duy chỉ còn một người lại là quen biết với chị Tuyết Mai đúng không? Haha!” Kim Hồng Vũ cười, không hề giấu giếm sự khinh bỉ của mình đối với Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, ôn nhu nói: “Cái gọi là quan hệ của anh, trong mắt Cao Phong tôi, thậm chí không bằng một cọng lông của tôi. “Một mình tôi có thể đứng vững ở thủ đô Hà Nội.

Dứt lời, mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Sau đó, Kim Nhạc Sơn đập bàn đứng dậy, tức giận chỉ vào Cao Phong mà quát: “Tên khốn!”

Bà cụ Kim sắc mặt lạnh lùng mắng: "Cao Phong, ăn nói xằng bậy!”

Trước mặt khách khứa giàu có mà Kim Nhạc Sơn đã kết giao được, Cao Phong bất ngờ nói rằng những mối quan hệ đó, tất cả cộng lại với nhau, không bằng một cọng lông của Cao Phong.

Sao kiêu ngạo điên cuồng thế này?

Đúng là ngông cuồng đến tận trời cao!

Nhưng kiêu ngạo thì cũng gói gọn trong gia đình biết thôi, đằng này trước mặt bao nhiêu khách mời, anh nói như vậy, chẳng phải là đang muốn khiến nhà họ Kim phải mất mặt sao?

Câu này nói này đã đắc tội với tất cả những vị khách có mặt hôm nay!

Đến lúc đó đừng nói là kết giao mối quan hệ tốt đẹp, chỉ mong bọn họ không quay lại đối phó nhà họ Kim là phước đức lắm rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.