Rể Quý Rể Hiền

Chương 536: Một đấm, cậu chắc chắn thua!



“Cậu muốn khiêu chiến với tôi?” Ánh mắt của Cao Phong vẫn tràn ngập vẻ dửng dưng.

Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm vào Cao Phong, sâu xa cười, nói: “Cậu dám một mình vào ở trong tầng cao nhất của tòa Biệt thự này, không phải chính là vì có ý này hay sao?” “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ phải năm mươi tên Vệ sĩ ở bên trong căn Biệt thự của các cậu đến đây để vây bắt tôi cơ đấy” Khóe miệng của Cao Phong thoảng qua một tia hài hước.

Long Tuấn Hạo nghe xong lời này của Cao Phong thì đột nhiên rơi vào sửng sốt, ánh mắt của anh ta khi nhìn về phía anh cũng đã có nhiều thêm mấy phần nghiêm túc.

Quả nhiên là Cao Phong cũng có được một chút bản lĩnh, cũng đã có chuẩn bị trước rồi mới đến.

Ngay cả số lượng Vệ sĩ chính xác ở bên trong Biệt thự của Nhà họ Long cũng có thể điều tra được rõ ràng đến như vậy? Vẫn còn may mà mình không có nghe theo lời nói của

Vu Đường Bân, bằng không rất có thể là ngay lúc này bản thân đã trúng phải quỷ kế của Cao Phong.

Không đơn giản!

Lần đầu tiên Long Tuấn Hạo dùng đến ánh mắt nghiêm túc để mà quan sát từ trên xuống dưới dáng vẻ của Cao Phong một phen.

Nhưng mà, cho dù là không đơn giản thì lại có thể như thế nào. Muốn đánh bại được Long Tuấn Hạo anh ta, mà chỉ dựa vào đầu óc linh hoạt thì không thể được. “Loại thủ đoạn đê hèn giống như vậy, Long Tuấn Hạo tôi đây nghĩ đến thôi còn thấy khinh thường! Nếu không, chỉ trong vòng một đêm, tôi có thể chém đầu toàn bộ Công ty Bất động sản Phong Mai của các người, bao gồm cả cậu ở bên trong đó!” Giọng điệu của Long Tuấn Hạo vô cùng tự tin.

Cao Phong không trả lời, mặc dù anh cảm thấy có chút buồn cười trước sự tự tin của Long Tuấn Hạo, nhưng mà ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt vẫn thoáng qua một tia tán thưởng đối với anh ta.

Long Tuấn Hạo này là một trong số không nhiều người trong đám con em đời thứ hai của các dòng họ ở Thành phố Hà Nội có thể khiến cho Cao Phong nhìn vào trong mắt. “Đàn ông, không chỉ phải ôm trong lòng mưu lược của thiên hạ, lòng can đảm và sự hiểu biết hơn người, mà còn cần phải có được thân thể và khí phách mạnh mẽ cùng với năng lực chiến đấu không tầm thường!" “Chỉ có như vậy thì mới có thể được coi là một người đàn ông chân chính. Hai mắt của Long Tuấn Hạo híp lại, như ánh mắt của chim diều hậu mà nhìn chằm chằm vào Cao Phong, nói.

Cao Phong cũng không trả lời, vẫn chỉ bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ, nhưng mà ý tứ tản ra ở bên trong ánh mắt lại đã hết sức rõ ràng.

Hai người cách nhau khoảng năm mét, trong khoảng cách năm mét này, dường như có một luồng khí áp vô hình đang cách khoảng không mà chậm rãi bay lên.

Luồng khí áp này, được gọi là ý chí chiến đấu!

Ý chí chiến đấu cuồn cuộn mãnh liệt, đồng thời bay lên từ trên người của Cao Phong và Long Tuấn Hạo. “Thua rồi! Thì rời khỏi Kim Tuyết Mai!” Bên trong hai con mắt của Long Tuấn Hạo mang theo sự rét buốt, trợn mắt lên nhìn mà Cao Phong rồi quát khẽ một tiếng.

Ánh mắt của Cao Phong vẫn tràn đầy bình tĩnh, hờ hững nói: “Cậu sai rồi, Tuyết Mai cô ấy, không phải là tiền đặt cược.

Long Tuấn Hạo nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cắn răng nói: “Tôi thấy là do cậu sợ rồi có phải hay không!”

Tiếng nói vừa mới rơi xuống, chân phải của Long Tuấn Hạo đã đột nhiên đạp lên trên mặt đất, chỉ trong một giây sau đã bất ngờ tung đòn về phía Cao Phong.

Tốc độ kia cực nhanh, thân hình khỏe mạnh, tư thế dứt khoát giống như một con bảo hoang đang săn mồi vậy, dáng người không ngừng lao đến cuốn theo vô số sức gió, nhìn qua chỉ thấy đáng sợ đến mức không gì sánh được.

Cơ bắp bên trên cánh tay trần của Long Tuấn Hạo nhô lên thật cao, bàn tay phải đột nhiên siết chặt lại, tạo thành một nắm đấm lớn như bao cát.

Quả đấm này tựa như là đã nắm chặt cả trời đất vào bên trong lòng bàn tay vậy, mang theo thanh thể có lực lượng lớn kinh người, thậm chí còn tạo ra cả một tiếng xé gió vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ là một năm đấm thẳng vô cùng đơn giản, nhưng mà lại có thể đánh ra được uy lực đáng sợ giống như viên đại bác được bắn ra từ trong nòng súng thần công vậy.

Thực lực của Long Tuấn Hạo này, vậy mà lại mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy.

Hai mắt của Cao Phong híp lại, những lời mà Long Tuấn Hạo đã nói ở trong buổi đấu giả kia, quả nhiên không phải là khoác lác.

Dựa vào thực lực mà Long Tuấn Hạo đang bày ra ngay lúc này, cứ coi như là Quyền Vương, Triệu Thiết Quyền của Thành phố Hà Nội tự mình lên sàn thì sợ rằng cũng khó có thể đỡ được ba chiêu ở dưới tay của anh ta.

Phương thức chiến đấu của Long Tuấn Hạo đi thẳng về thẳng, trực tiếp không hề vòng vo, hơi thở sát phạt tràn đầy, những thứ này đều đã được luyện ra từ trên chiến trường, dựa vào sự khốc liệt của chiến tranh mà kích thích ra được tiềm năng và phương thức chiến đấu bản năng trong cơ thể mỗi con người.

Mỗi một lần tấn công, đều nhắm đến mục đích đánh bại đối phương chỉ trong một cái nháy mắt. “Chỉ cần một đấm, cậu nhất định sẽ thua!”

Long Tuấn Hạo dốc một lực lượng lớn vào tay để mà vung ra nắm đấm, khóe miệng mang theo vẻ dữ tợn, một nắm đấm mang theo nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, đột nhiên lao thẳng tới mặt của Cao Phong.

Long Tuấn Hạo rất tự tin, chỉ cần một nắm đấm này của anh ta mà đập trúng thì dù cho là Cao Phong có mạnh hơn đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải chịu chấn động não nhẹ.

Cao Phong híp hai mắt lại, nhưng mà anh vẫn như cũ chấp hai tay sau lưng và đứng nguyên tại chỗ, giống như là đã bị dọa cho sợ đến mức choáng váng vậy.

Con người sâu không thấy đáy kia lại đang không ngừng chăm chú vào củ đẩm có tốc độ cực nhanh và sức mạnh cực kỳ to lớn trước mặt của Long Tuấn Hạo.

Một giây kế tiếp, Cao Phong hơi hơi nghiêng người, một cú đấm như trời giáng này của Long Tuấn Hạo, cuối cùng lại giống như luồng gió xoáy gào thét rồi sượt qua bên tại của Cao Phong rồi bay đi mất. “Vút!” Một tiếng va chạm của đòn đánh lướt vào trong không khí, xé qua không gian mà vang lên.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh hiện giờ ở tầng cao nhất của Biệt thự này, lại càng có thể nghe thấy được tiếng vang kia một cách cực kỳ rõ ràng.

Cảm nhận của Cao Phong lại càng chuẩn xác, dường như mới có một vật gì đó phát nổ lên ở bên tại của chính mình vậy.

Ánh mắt của Long Tuấn Hạo thoáng chút co rút lại, tốc độ của Cao Phong, có chút mạnh!

Không còn kịp suy tư quá nhiều thêm nữa, cú đấm đầu tiên của Long Tuấn Hạo không trúng, nhưng chỉ trong nháy mắt anh ta đã thu tay lại rồi rút lui, không cho Cao Phong có cơ hội trả đòn ngược trở lại với bản thân mình.

Nhưng mà, Cao Phong cũng không hề có ý sẽ ra tay, chỉ hờ hững nói: “Tốc độ của cậu bị chậm rồi." "Hừ! Lúc này chẳng qua cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi.”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, sau khi lui về phía sau mấy bước thì bỗng nhiên, anh ta gập thân hình lại, nhanh chóng và mạnh mẽ vọt về hướng Cao Phong thêm một lần nữa.

Thời khắc này, khí thế quanh toàn thân của Long Tuấn Hạo tăng vọt, giống như là một chiếc xe hơi bị mất khống chế vậy, xông ngang đánh thắng, đấu đá lung tung mà lao về phía Cao Phong. “Đi chết đi!”

Long Tuấn Hạo sải hai bước lớn, thu hẹp khoảng cách tiến đến trước mặt của Cao Phong, đầu gối hơi cong một chút, phần hông cùng với cơ bắp trên đùi đồng thời dùng sức, trong nháy mắt bật nảy lên trên.

Đùi phải của Long Tuấn Hạo bỗng nhiên nhô ra, thân thể khống chế lực chân lực, mạnh mẽ xoay tròn.

Mượn nguồn lực xoay tròn cực mạnh ở trên đùi, một chiếc roi bằng chân này của Long Tuấn Hạo tàn nhẫn mà quăng về phía gò má của Cao Phong, ý định muốn hung hãng quất xuống. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nhìn thấy Cao Phong sắp bị cái roi bằng chân của chính mình quất trúng, khóe miệng của Long Tuấn Hạo thoáng qua một tia hài hước.

Mới vừa rồi, một cú đấm kia của chính mình đã bị Cao Phong nghiêng đầu tránh thoát, nhưng mà chiếc roi chân lần này của Long Tuấn Hạo anh ta, lại càn quét từ bên trái qua đến bên phải, để xem Cao Phong làm sao mà tránh được?

Cao Phong chắc chắn là sẽ không có thời gian lùi về sau để tránh né, phương thức né tránh duy nhất, chính là cúi đầu.

Cúi đầu trước Long Tuấn Hạo anh ta, mới có thể tránh thoát được cái roi chân này.

Không phải là Cao Phong cậu sẽ tránh né hay sao?

Tôi thật sự rất muốn nhìn một chút, xem lần này cậu làm sao có thể tránh thoát được! “Ha ha, Cao Phong, củi đầu đi!” Sức mạnh trên toàn thân của Long Tuấn Hạo cũng đã được vận chuyển hết lên trên đùi phải, chiếc roi chân mang theo luồng gió thét gào, tung ra một cú đá bất ngờ về phía Cao Phong. “Cao Phong tôi, chỉ khi nào châm một điều thuốc thì mới cúi đầu.

Cao Phong dửng dưng đáp trả một tiếng, sau đó đột nhiên kh người, ghim lên thành dáng vẻ trung bình tấn, cánh tay trái giơ lên, đâm thẳng vào giữa không trung, giống như là một cây gậy được tạo thành từ sắt thép, bền chắc đến mức không thể nào đánh gãy được, trong nháy mắt ngắn ở phía bên trái thân thể của chính mình. "Bich!"

Gần như là chỉ trong một cái nháy mắt khi cánh tay trái của Cao Phong vừa mới vừa giơ thẳng lên thì đùi phải của Long Tuấn Hạo cũng đã vắt ngang qua mà đập tới, hai người va đụng vào nhau tạo thành một tiếng vang nặng nề.

Thân thể của Cao Phong chấn động những vẫn giữ nguyên được tư thế không thay đổi, còn đùi phải của Long Tuấn Hạo sau khi bị ngăn cản thì sức mạnh cũng dường như đã bị tháo xuống chỉ trong nháy mắt, sau đó cũng thu chân lại mà đứng tại chỗ.

Không đợi cho Cao Phong có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, Long Tuấn Hạo lại ngay lập tức tung ra nằm đấm một cách bất ngờ, lại là một cú đấm thẳng, hung hăng lao về phía của Cao Phong.

Phong cách của Long Tuấn Hạo trước sau như một, chỉ có một loại, chính là kiểu bụng dạ thẳng thắn, xông ngang đánh thẳng. “Tốc độ không nhanh, sức mạnh không đủ, vậy mà cậu cũng có can đảm đến khiêu chiến với tôi?” “Đủ rồi!”

Long Tuấn Hạo bỗng nhiên quát lớn lên một tiếng, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nụ cười trên mặt của anh ta đã được thu hồi lại, biến mất không thấy dấu vết, mà thay vào đó lại là một khuôn mặt rét lạnh. “Vút!”

Cao Phong thu tay lại rồi đứng thẳng dậy, một giây kế tiếp lại hăng hái ra tay, nháy mắt đã bắt được cổ tay của Long Tuấn Hạo, buộc nắm đấm chứa đầy sức mạnh khủng khiếp của Long Tuấn Hạo phải dừng lại.

Trong một cái chớp mắt, hai con mắt của Long Tuấn Hạo trợn to lên, anh ta chỉ cảm thấy, dường như là cổ tay của chính mình đang bị một con hổ lớn kìm kẹp chặt lại, khiến cho anh ta không thể tự do hoạt động được.

Cái loại cảm giác không thể đó không thể phát huy được sức mạnh này, nếu như không tự mình trải qua thì cũng không có cách nào dùng ngôn ngữ để mà miêu tả được.

Long Tuấn Hạo ngay lập tức ngẩn người ra chỉ trong nháy mắt, một cú đấm kia của Cao Phong đột nhiên đánh vào bên trên xương sườn của Long Tuấn Hạo. "Ối!” Long Tuấn Hạo bị sự chấn động từ cơn đau đớn trên xương sườn lúc này khiến cho anh ta có một loại cảm giác đau hai bên sườn khi thở dốc sau một đường chạy dài không khởi động kỹ.

Tay trái của Cao Phong vẫn kẹp chặt ở trên cổ tay của Long Tuấn Hạo, tay phải thu lại nắm đấm, sau đó đưa ngón tay ra biến thành tay đao, cuối cùng là đột nhiên nhắm thẳng vào một bên thắt lưng của Long Tuấn Hạo mà bổ tới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.