Rể Quý Rể Hiền

Chương 490: Vòng tay thủy tinh



Thực lực của Bất động sản Phong Mai không có ai nghi ngờ được.

Nói không chừng hai mươi tỷ trong mắt người ta cũng chỉ là hai nghìn mà thôi.

Có vài người thông minh, nhìn thanh kiếm lấp lánh, rồi lại nhìn vẻ mặt không gợn sóng của Lâm Vạn Quân, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Xem ra, thành phố Hà Nội sắp tới sẽ không được bình yên nữa rồi.

Một núi không thể có hai hồ, mà ai sẽ nắm được phần thắng, bọn họ vẫn chưa biết được.

"Giám đốc Quân đã ra giá táo bạo như vậy, hai mươi tỷ, còn ông chủ nào ra giá nữa không?" Tô Ngọc Khê cũng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Vạn Quân ra giải đến tận hai mươi tỷ

Hai mươi tỷ để mua một thanh kiểm, e rằng dây sẽlà chủ đề nói chuyện phiếm của rất nhiều người đây.

Tô Ngọc Khê hỏi câu này xong, mọi người đều yên

lặng.

Đang đùa sao, ai thừa tiền mà lại bỏ ra hai mươi tỷ để mua một thanh kiểm chứ.

Hơn nữa, cho dù có người muốn mua thì cũng phải

có thực lực đưa ra hai mươi tỷ đã "Được, chủ của thanh kiểm Thu Phong này chính là Giám đốc Quân, Lâm Vạn Quân. Chúng ta hãy cùng

chúc mừng Giám đốc Quân." Tô Ngọc Khê cười nói.

Tất cả mọi người đều vỗ tay rầm rộ, thế nhưng rất ít người có thể nhìn ra, Tô Ngọc Khê đang cố ý chế nhạo.

Trong đầu Cao Phong lóe lên một suy nghĩ, con đường phía trước của thành phố Hà Nội đã định sẵn là một con đường đầy máu, đối thủ lần này tuyệt đối không dễ đối phó như Tập đoàn Vũ Vương.

Sau khi đấu giá thanh kiếm Thu Phong này, các vật phẩm khác lần lượt được đưa lên bục.

Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng từ bỏ rồi, đi luôn ra bên ngoài nghỉ ngơi.

Khi Kim Tuyết Mai vừa đi, Cao Phong và Lâm Vạn Quân bắt đầu nói chuyện."Cậu Phong, cậu có đề nghị nào tốt không?" Lâm Vạn Quân nhìn thấy Cao Phong giữ khoảng cách với hai người Liễu Tông Trạch thì nhỏ giọng hỏi.

Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy một màn này liền đi ra ngoài tìm một chỗ để nghỉ ngơi, rời xa hai người Cao Phong.

Bọn họ không dám đi nghe trộm Cao Phong và Lâm Vạn Quân nói chuyện.

"Cậu Phong, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Nhìn thấy hai người đã rời đi, Lâm Vạn Quân lập tức cung kính hỏi.

"Thương trường như là chiến trường, nếu như Hội làm ăn Hà Nội đã gửi thư thách đấu rồi, vậy thì tiếp theo chúng ta nhất định phải đấu một trận rồi." Cao

Phong hơi nhíu mày.

Cao Phong thật sự không ngờ tới, anh còn chưa ra tay với Hội làm ăn Hà Nội, Hội làm ăn Hà Nội đã chủ động ra tay trước rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ gióng trống khua chiêng của họ như vậy, rõ ràng bọn họ đang rất tự tin với thực lực của chính mình.

"Hội làm ăn Hà Nội ẩn nấp quá kỹ rồi, bình thường không tiếp xúc với người ngoài, từ trước đến giờ bạnhọ chưa hề nhắc tới việc này, vậy nên tôi cũng sơ sót không nghĩ đến họ." Lâm Vạn Quân hơi xấu hổ.

"Không sao, cho dù có biết hay không thì cũng phải đối mặt. Một núi không thể có hai hồ, Hội làm ăn Hà Nội muốn bảo vệ vị trí của mình ở thành phố Hà Nội thì nhất định đánh bại Bất động sản Phong Mai lớn mạnh." Cao Phong suy nghĩ rất thấu đáo.

Như đạo lý cây to đón gió, vậy nên trước kia khi tích lũy sức mạnh, Cao Phong vẫn luôn giữ một trình độ phát triển chậm rãi và ổn định.

Tay Cao Phong đã cầm kiểm mười năm rồi, cứ tích lũy sức mạnh mà không ai biết đến mới có thể trách được nguy cơ bị người ta đánh bại.

"Vậy chúng ta phải đối phó như thế nào?" Lâm Vạn Quân dừng lại một chút rồi hỏi.

"Địch không hành động thì ta không hành động. Ra tay trước để giành lợi thế cũng không phải phủ hợp với tất cả mọi chuyện. Có những lúc chủ động ra tay sẽ đánh mất cơ hội."

"Vậy nên trước tiên bí mật điều tra tất cả các thành viên của Hội làm ăn Hà Nội trước, còn có sự phân bố sản nghiệp của Tập đoàn Thiên Long ở thành phố Hà Nội và tình hình thế lực của bọn họ Cao Phong hơi nheo mắt lại nhìn Tô Ngọc Khê đang đứngtrên bục . Đam Mỹ Sắc

"Được, câu Phong, tôi hiểu rồi." Lâm Vạn Quân vội

và trả lời.

"Không cần phải căng thẳng, phải có biện pháp linh hoạt theo từng tình hình cụ thể. Nếu thật sự phải chiến đấu, ta cũng chẳng sợ Hội làm ăn Hà Nội bạn ho."

"Bọn họ muốn chém Bất động sản Phong Mai chúng ta, vậy thì cháu sẽ xem xem, rốt cuộc là chúng ta bị chém hay là bẻ gãy kiếm của bọn họ." Cao Phong lạnh lùng nói.

Nhìn thấy Kim Tuyết Mai đi về phía này, hai người Cao Phong lập tức ngừng nói chuyện, không nhắc đến chuyện này nữa.

"Đây là sản phẩm cuối cùng rồi, thế nhưng đây cũng là tin vui cho những người phụ nữ ở đây." Tô Ngọc Khê nói với mọi người.

Nghe thấy câu này, mấy bà chủ đang mệt mỏi buồn ngủ ở đó lập tức tỉnh lại.

Lúc trước đều là bình hoa cổ, bọn họ không hề có hứng thú với những vật đó, bây giờ cuối cùng cũng có một đồ vật thuộc về phụ nữ, bọn họ có thể không vui về sao?"Cô Khê, là cái gì vậy?" Có người vui vẻ hỏi.

Tô Ngọc Khê mim cưới, cho nhân viên bệ đổ vật

lên một lần nữa.

Rất nhiều người phụ nữ ở đó, bao gồm cả Kim Tuyết Mai, có cả Hạ Vy và Từ Thanh Hương đều duỗi dài cổ ra, nhìn lên trên sân khấu.

Bọn họ cũng muốn xem thử xem tin vui đối với phụ nữ mà Tô Ngọc Khê nói rốt cuộc là thứ gì.

Đồ vật mà Hội làm ăn Hà Nội đưa ra đương nhiên sẽ không rẻ.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên sân khẩu, Tô Ngọc Khê chậm rãi mở tấm vải đỏ che ở phía trên khay gỗ ra.

"Soat!"

Một luồng ánh sáng chói mắt bừng lên từ chiếc

khay gỗ.

Chiếc khay gỗ như một đèn pin, tòa ra ánh sáng làm người ta phải nheo mắt lại.

Chi nhìn thấy trên chiếc khay vuông bằng gỗ có lót một lớp vải nhung mềm mại.

Mà ở trên lớp vài nhưng là một chuỗi vòng tay thạch anh đang nằm im.

Chuỗi vòng tay lấp lánh ánh sáng đã quy lạicòn có những viên thạch anh xanh nhạt đối xứng, nhìn vô cùng đắt tiền.

Ảnh đèn trên sân khấu sáng rực, chiếu lên chuỗi vòng tay bằng thạch anh, làm nó phản chiếu căng nhiều ánh sáng chói mắt.

Vô cùng lộng lẫy, chói lại, trong phút chốc thu hút ảnh nhìn của bao nhiêu người.

"Trời ạ, đẹp quá." Một người phụ nữ kinh ngạc hỗ

lên.

"Chiếc vòng hơn một tỷ hai trên tay tôi đúng là không thể nào so sánh với nó được."

"Đúng vậy, bên trên còn có thạch anh màu xanh

nữa kìa."

Bao nhiêu người phụ nữ kích động, bao gồm cả Hạ Vy và Từ Thanh Hương, bọn họ đều phấn khích nhìn chiếc vòng thạch anh.

Vốn dĩ phụ nữ không thể kháng cự lại những thứ sáng lấp lánh như đá quý, hơn nữa chiếc vòng thạch anh được làm rất tinh xảo, làm mọi người không thể rời mát.

"Đúng thật rất đẹp." Kim Tuyết Mai cũng nhìn lên sân khấu không rời mắt.

Nhưng sau đó, cô lại buồn bà củi đầu xuống. Tuyrằng đó là đồ tốt, nhưng lại không thuộc về cô.

Ngay cả những bình hoa trước đó cô cũng không tranh được với người khác, huống hồ là chiếc vòng tay thạch anh được rất nhiều người yêu thích.

Nhìn dáng vẻ nhất định phải có được chiếc vòng tay của những người phụ nữ khác, Kim Tuyết Mai đành phải bỏ cuộc.

"Nếu như em thích bất kỳ đồ vật gì trên thế giới này, anh nhất định sẽ tặng em." Cao Phong chú ý đến

biểu cảm của Kim Tuyết Mai, khẽ cười nói.

Kim Tuyết Mai bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cao Phong, sau đó ánh mắt lại trở nên mờ mịt, cô nói: "Hay là thôi đi, không cần phải lãng phí tiền như vậy

"Không sao đâu, cho dù anh không có tiền thi cũng có thể vay Giám đốc Quân."

"Điều quan trọng nhất chính là, nếu như là tiêu tiền cho em, cho dù có tổn bao nhiêu cũng không phải là lãng phí." Vẻ mặt Cao Phong vô cùng nghiêm túc, anh nói.

Kim Tuyết Mai cảm thấy hạnh phúc ở trong lòng, lắc đầu không nói gì nữa.

"Chẳng à, em muốn cái đó" Hạ Vy vô cùng kích động, giơ tay ra kéo cánh tay của Ngô Mình An, khôngngừng làm nũng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.