Cao Phong lúc này mới hiểu được, tại sao lúc trước Đường Ngọc Diệp lại ngồi ở trong xe, ấp úng xấu hổ không dám nói muốn anh giúp gì.
Bây giờ anh mới biết, Đường Ngọc Diệp lớn gan dám dùng Cao Phong làm lá chắn?
Đường Ngọc Diệp lúc này cũng có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng Cao Phong một cái, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cao Phong cảm thấy bất lực, nếu như anh biết trước loại chuyện này, anh sẽ không bao giờ tới.
Hắn có thể giải quyết những vấn đề to lớn ở thành phố Hà Nội, nhưng hắn thực sự không thể giúp được vấn đề này.
Dù gì thì anh cũng đã có gia đình rồi.
Làm thế nào anh lại có thể làm điều này, giả vờ là bạn trai của người khác như một lá chắn?
Nhưng hiện tại anh đã đứng ở chỗ này, nếu Cao Phong phủi tay bỏ đi thì Đường Ngọc Diệp thật sự xấu hổ rồi.
"Ngọc Diệp, đây là?" Bà Đường có chút sững sờ.
Phùng Vân và các cô thím của Đường Ngọc Diệp cũng nhìn chằm chằm Cao Phong từ trên xuống dưới.
"Bà, mẹ, đây là bạn của con, Cap Phong." Đường Ngọc Diệp nhìn thoáng qua Cao Phong, thấp giọng giới thiệu.
Bà Đường đã đi qua gần hết đời người, đọc sách không biết bao nhiêu sách gặp không biết bao nhiêu người, luyện được đôi mắt nhìn người rồi, nhìn biểu hiện của Đường Mạnh Dĩnh, làm sao có thể không đoán ra được?
Bà Đường lại nhìn Cao Phong.
"Ngọc Diệp, bà luôn cho rằng cháu kén chọn nên không tìm bạn trai. Bây giờ xem ra, ha ha, mắt chọn người này của cháu cũng không tốt lắm." Một người phụ nữ cười, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
"Thím hai, thím đang nói cái gì vậy?" Đường Ngọc Diệp khẽ cau mày.
Gia đình Đường Ngọc Diệp được ông Đường yêu thương, điều này khiến các thím các cô của cô có phần ghen ghét với gia đình Đường Ngọc Diệp.
Nhưng Cao Phong vô tội, Đường Ngọc Diệp khó chịu vì thái độ của họ với Cao Phong.
"Ngọc Diệp, cô cũng nghĩ thím hai của cháu nói đúng. Dù sao thì cháu cũng là cháu gái mà ông nội yêu thương nhất. Không thể lựa chọn tùy tiện được." Một người phụ nữ khác cũng vui vẻ chen vào.
Trong cả quá trình, Phùng Vân nhìn Cao Phong không nói gì, và bà Đường cũng im lặng không bày tỏ thái độ.
Tuy rằng Cao Phong này nhân cách có vẻ tốt, nhưng rốt cuộc lại không có phong thái của con nhà giàu.
Đặc biệt là cách ăn mặc xuề xòa của Cao Phong khiến bà Đường hơi nhắn mài.
Bà không xem thường Cao Phong, nhưng bà cảm thấy chồng của Ngọc Diệp không thể là một người bình thường như vậy.
"Có lẽ cháu có tiềm năng không lường trước được, nhưng trong xã hội này, mọi người chỉ coi trọng kết quả, thay vì lãng phí thời gian và chờ đợi tiềm năng của cháu phát triển."
“Cháu hiểu ý của ta chứ?” Bà Đường nheo mắt lại, lạnh nhạt nói với Cao Phong.
Cao Phong không muốn nói quá nhiều với bà Đường, nhưng anh cũng không tán thành những lời này.
"Những thứ bà Đường nói rất hợp với hiện thực của thế giới, nhưng còn một câu nữa. Không biết bà Đường đã nghe chưa?"
Cao Phong đối mặt với bà Đường, giọng điệu không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, cũng không có một chút căng thẳng.
Chỉ riêng điều này đã khiến Phùng Vân có chút ngưỡng mộ.
“Cháu muốn nói gì?" Trong mắt bà chủ của nhà họ Đường hiện lên một tia tán thưởng.
"Gian khổ nghèo khó em không có, giàu sang phú quý em là ai? Một người đàn ông sẽ chỉ trân trọng người phụ nữ đã cùng anh ta chịu đựng những tháng ngày gian khổ." Cao Phong vẻ mặt bình tĩnh.
Cũng giống như Cao Phong và Kim Tuyết Mai, ba năm này.
Nếu ngay từ đầu Kim Tuyết Mai bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, vẫn cố chấp ở bên Lục Phong, thì đã không có chủ tịch Kim Tuyết Mai của ngày hôm nay.
Bà Đường nheo mắt lại, nhìn Cao Phong, vỗ tay: "Rất tốt."
“Cảm ơn bà." Cao Phong nhẹ gật đầu.
Phùng Vân, cũng như những bà thím, và Đường Ngọc Diệp, đều vô cùng kinh ngạc.
Không có nhiều người có thể khiến bà Đường khen ngợi thành tiếng!
"Cũng đã dỗ dành được Ngọc Diệp, cái miệng này quả thực biết nói chuyện” Thím hai của Đường Ngọc Diệp khẽ cong môi.
"Lại đây, tới gặp một chút, bạn trai của chị Ngọc Diệp." Một người phụ nữ khác, hiển nhiên là sợ rắc rối chưa đủ to, gọi người nhà họ Đường ở đằng kia tới.
Các cô cậu nam thanh nữ tú hơi sửng sốt khi nghe những lời này, đều sang bên này.
Đường Ngọc Diệp có bạn trai rồi?
Vấn đề lớn!
Hơn một chục người cả nam lẫn nữ lập tức vây quanh, nhìn Cao Phong đang nói chuyện.
Tuy nhiên, trong mắt chủ yếu là sự khinh thường.
Với những hiểu biết của mình, họ có thể biết ngay một người có phải là con nhà giàu hay không từ tính cách, cách ăn nói và cách ăn mặc của một người.
Lúc này, bọn họ không nhìn thấy đặc trưng của một cậu ấm con nhà giàu trên người Cap Phong.
Cao Phong này càng giống một người qua đường tầm thường, nhìn cực kỳ bình thường, không có một chút nổi bật.
Mang lại cảm giác chìm nghỉm giữa đám đông.
Cao Phong khẽ nhíu mày, đám trẻ nhà họ Đường vây quanh Cao Phong như thể đang xem động vật trong vườn bách thú.
Đường Ngọc Diệp có chút khó chịu, cô chỉ yêu cầu Cao Phong đóng giả bạn trai cô, chỉ để đối phó với bà Đường.
Nhưng cô đã quên rằng các bà thím của cô và những đứa em họ, đều đang chờ xem những câu chuyện cười của mình.
"Có chuyện gì à? Không có thì mau tránh ra."
Đường Ngọc Diệp đứng bên cạnh Cao Phong vội vàng nói với cả đám trẻ nhà họ Đường.
"Chị Ngọc Diệp, ông nội cứ nói muốn tụi em lấy chị làm gương! Bây giờ chị đã tìm được bạn trai, còn không giới thiệu cho tụi em biết gia đình anh ấy ở đâu? Anh ấy làm nghề gì? Gia cảnh như thế nào?"