Hơn nữa buổi họp lớp hôm nay vốn là do cậu Phan khởi xướng, sao họ không thể tôn kính cậu Phan cho được?
Mọi người không hề chần chờ đứng dậy, nhìn về phía cửa với vẻ mặt mong chờ. Thậm chí Lâm Thiên Hùng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ vỗ tay. Ngay cả Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng cũng đứng dậy. Thậm chí là Đường Ngọc Diệp, chần chừ một lát rồi không thể không đứng dậy.
Mấy chục người trong đại sảnh đều đồng loạt đứng dậy chờ cậu Phan bước vào phòng, cảnh tượng giống như bề tôi nghênh đón hoàng đế vào triều.
Chỉ có mình Cao Phong vẫn vững vàng ngồi trên ghế, lẳng lặng uống trà.
"Cao Phong, đứng lên đi.” Kim Tuyết Ngọc thúc giục.
Song Cao Phong lại làm như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
"Cao Phong, anh có ý gì thế hả? Chúng tôi đều đứng dậy nghênh đón cậu Phan, thế mà anh còn dám ngồi ở đó à?" Lâm Thiên Hùng trợn mắt, lạnh lùng nhìn Cao Phong. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Mọi người thấy Cao Phong vẫn dám ngồi yên trên ghế không nhúc nhích thì đều kinh ngạc. Cao Phong thật sự cho rằng mình là nhân vật có máu mặt hay sao vậy? Anh ta cho rằng có Đường Ngọc Diệp bảo kê thì anh ta có thể muốn làm gì thì làm chắc? Ngay cả Đường Ngọc Diệp cũng phải đứng dậy nghênh đón cậu Phan, Cao Phong tưởng mình ai?
"Tôi bị tê chân, không đứng dậy được." Cao Phong thản nhiên đáp, nhưng trong lòng lại cười lạnh, nhìn chung cả Hà Nội này, ai dám để Cao Phong đứng dậy nghênh đón? Ai có tư cách bắt Cao Phong phải đứng dậy chào mình?
“Được rồi, bây giờ tôi không rảnh bận tâm đến anh, chờ lát nữa lại tìm anh tính sổ, để cậu Phan đích thân tìm anh tính sổ."
“Cậu Phan không dễ tính như anh Lê đâu." Lâm Thiên Hùng chỉ vào Cao Phong, khinh thường cười lạnh.
Người khác cũng đều gật đầu. Ai chẳng biết cậu Phan là một kẻ ngang ngược, làm việc cực kỳ kiêu ngạo chứ. Trước kia thời còn đi học, chỉ vì có một học sinh trùng anh ta mà đã bị anh ta dồn ép đến mức phải thôi học.
Cậu Phan vô cùng ngông cuồng, nhưng người ta có vốn liếng để ngông cuồng, hơn nữa còn hết sức sĩ diện. Bây giờ tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón anh ta, chỉ có mình Cao Phong không đứng dậy, vậy thì cậu Phan chắc chắn sẽ không để yên đâu.
Mọi người nghĩ, có lẽ không lâu sau sẽ có trò hay để xem.
Lê Trọng Việt kiêng kỵ Đường Ngọc Diệp không dám ra tay đối phó Cao Phong, nhưng cậu Phan lại không cần bận tâm tới Đường Ngọc Diệp.
Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên ngoài đại sảnh, hai vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm đi đằng trước mở đường, đằng sau là một thanh niên mặc bộ suit màu xanh lam được đặt may riêng, không phải cậu Phan thì là ai?
“Ôi chao, cậu Phan đã đến rồi! Chào mừng chào mừng!” Lê Trọng Việt vội kêu lên, sau đó ra sức vỗ tay.
“Chào mừng cậu Phan, cuối cùng cậu Phan cũng đã đến rồi!"
“Trông cậu Phan đẹp trai hơn trước kia nhiều!”
“Cậu Phan bận trăm công nghìn việc mà còn tranh thủ thời gian đến gặp mặt bọn em, đây là mới người trọng tình trọng nghĩa!"
Thoáng chốc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào mừng đã vang vọng khắp đại sảnh, thậm chí còn to hơn cả lúc Cao Phong ca hát.
"Chào các bạn học.” Cậu Phan mặc bộ suit màu xanh lam được đặt may riêng, mái tóc được chải chuốt bóng loáng, mỉm cười nói với mọi người.
Mọi người đều hơi bất ngờ. Cậu Phan trở nên khách sáo như vậy từ khi nào? Trong ấn tượng của họ, cậu Phan là người vô cùng kiêu ngạo, cho dù thấy người khác chào hỏi thì cũng rất lạnh lùng. Hôm nay nhìn cậu Phan cứ như là biến thành một người khác, chắc tâm trạng không tồi đâu nhỉ?
Lê Trọng Việt trực tiếp tiến lên mấy bước, nói: “Cuối cùng anh Huy cũng tới rồi. Bọn em đã chờ anh rất lâu, vừa nãy bọn em còn nhắc tới anh nữa cơ."
Giờ đây, Lê Trọng Việt đã bị chó săn nhập vào người, trông còn nịnh bợ hơn cả Lâm Thiên Hùng, đối mặt với cậu Phan chỉ toàn là nở nụ cười a dua, thậm chí còn cong lưng.
Cao Phong liếc nhìn cậu Phan, đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó khẽ cong khóe môi, nở nụ cười nghiền ngẫm. Thì ra anh ta chính là cậu Phan. Không biết anh ta còn nhớ mình hay không?
"Cậu Phan, em đã để lại ghế đầu cho anh rồi đấy!" Lê Trọng Việt nói với Phan Thanh Huy bằng giọng tranh công, vừa nói vừa vươn tay dẫn đường, biểu cảm và động tác đều hết sức cung kính.
"Ừ." Cậu Phan cười khẽ.
Lê Trọng Việt đi đằng trước dẫn đường, lúc đi ngang qua chỗ Cao Phong. Lâm Thiên Hùng cũng cười lạnh, còn cười lạnh liếc nhìn Cao Phong bởi vì chúng biết, Cao Phong sẽ bị đuổi ra khỏi đại sảnh nhanh thôi.
Chẳng qua lúc này cậu Phan không thấy có người đang ngồi, chứ nếu thấy thì chắc chắn sẽ nổi giận ngay lập tức, đến lúc đó Cao Phong sẽ mất hết mặt mũi cho xem!
Đúng là cậu Phan không thấy Cao Phong. Anh ta nhanh chóng đi đến ghế đầu của bàn tròn dưới sự dẫn dắt của Lê Trọng Việt.
Mọi người không có bất cứ ý kiến gì. Dù sao cậu Phan cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, đúng là nên ngồi trên ghế đầu.
Sau đó mọi người thấy cậu Phan ngẩng cao đầu bước đi đến trước ghế đầu, tư thế như hoàng đế.
Cậu Phan cười khẽ, đỡ bàn đang định ngồi xuống, đồng thời tùy ý nhìn lướt qua mọi người. Nhưng ngay sau đó, cậu Phan bỗng ngây người, đồng thời cả người khựng lại, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Người kia... Người kia...
Không ai biết trong lòng cậu Phan kinh hãi cỡ nào. Anh ta vừa thấy ai?
Nhìn thấy người mà cả đời này anh ta không bao giờ muốn nhìn thấy!
“Cậu Phan, mời anh ngồi." Lê Trọng Việt lại nói.
Thấy vẻ mặt của cậu Phan hơi khác thường, những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của cậu Phan, đúng lúc thấy Cao Phong đang lẳng lặng ngồi trên ghế uống trà. Mời đọc truyện trên truyen88 .net
Mọi người thoáng ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại. Xem ra Cao Phong ngồi yên trên ghế, không chịu đứng dậy nghênh đón cậu Phan đã khiến cậu Phan bất mãn. Người khác đều đứng dậy, chờ cậu Phan ngồi xuống rồi mới ngồi vào ghế, thế mà Cao Phong cũng dám ngồi trên ghế trước cậu Phan, chẳng phải muốn chết thì là gì?
Lúc này, đôi mắt cậu Phan mở to, trong lòng tràn đầy kinh hãi, thậm chí thân thể còn khẽ run rấy.
Người khác không biết Cao Phong là ai, chẳng lẽ anh ta không biết hay sao?
Lúc trước, khi anh ta còn đang lêu lổng với Vũ Hoàng Minh, đã từng được tiếp xúc với Cao Phong mấy lần. Kể cả lần cuối cùng Vũ Hoàng Minh đi đối phó với Cao Phong, cậu Phan cũng biết chuyện đó.
Khi ấy, Vũ Hoàng Minh còn thầm oán đám cậu Phan, nói đám cậu Phan chỉ là bọn vô tích sự, hoàn toàn không có tác dụng gì. Cho nên Vũ Hoàng Minh đã đi thuê bang Lâm Hổ làm chuyện đó.
Chẳng qua... Chỉ trong một đêm, Vũ Hoàng Minh đã biến mất không còn bóng dáng, bang Lâm Hổ suýt nữa bị tiêu diệt, cổ phiếu của tập đoàn Vũ Vương hoàn toàn sập đổ, cuối cùng không thể không rời khỏi thành phố Hà Nội...
Những vụ việc đó, nếu nói không liên quan gì tới Cao Phong thì cậu Phan sẽ không bao giờ tin đâu.
Cậu Phan càng nghĩ càng hoảng sợ, càng nghĩ càng run lẩy bấy, ngay sau đó đôi chân bỗng mềm nhũn, ngã lăn quay trên sàn nhà.
"Gì vậy?" Đám người đều trợn tròn mắt. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu Phan đã sắp ngồi xuống rồi mà bây giờ lại bị ngã?
Cao Phong cười nghiền ngẫm. Xem ra cậu Phan này còn chưa quên mình.
Cậu Phan được mọi người tôn kính này chính là Phan Thanh Huy, cậu công tử nhà giàu trước kia từng đi theo Vũ Hoàng Minh