Rể Quý Rể Hiền

Chương 2160



Chương 2160

“Tôi không quan tâm trước đây là như thế nào, bắt đầu từ hôm nay, phải dẹp bỏ hết tất cả những thói gian tà bất chính đó ngay cho tôi.”

“Có thể làm tốt thì làm, không thể làm tốt thì mau cút xéo đi hết cho tôi.” Cao Phong cau mày lên tiếng trách móc.

“Tốt!”

“Tốt! Nói rất hay!”

“Cuối cùng cũng có một ông chủ tốt! Ông chủ lớn này không tệ!”

Trong nháy mắt, tất cả người thuê cửa hàng xung quanh đều vỗ tay khen ngợi.

Phút chốc, trong lòng của mọi người cùng hướng về một nơi.

“Đúng, đúng, Ngài Phong, ngài muốn giải quyết bọn họ thế nào?” Dương Đông Huy lau trán hỏi.

“Bộ phận quản lý thị trường, bắt đầu từ Trương Bác Viễn cho tôi một phương án giải quyết cùng.” Cao Phong quyết đoán nói.

“Dạ, dạ, dạ!” Dương Đông Huy không dám từ chối.

Có thể giữ được vị trí của mình đã quá tuyệt rồi, bọn họ làm sao dám đòi hỏi thêm?

Trương Bác Viễn và những người khác vô cùng xấu hổ nhưng cũng không dám phản kháng, từng người một ngồi sụp xuống đất.

Cuộc sống làm mưa làm gió ngày xưa của bọn họ đã không còn nữa.

Nhân viên đứng xung quanh và cả quần chúng vây xem đều phấn khởi tinh thần.

Ông chủ mới trẻ tuổi này thực sự làm cho mọi người sáng mắt.

Ngọn lửa đầu tiên đã xóa bỏ tác phong không đứng đắn của bộ phận quản lý thị trường, giải tỏa được sự căm giận của mọi người!

“Cô mua hoa hết bao nhiêu?” Cao Phong dừng lại, sau đó quay sang hỏi Trần Ngọc Tâm.

“Tổng cộng là tám triệu hai trăm sáu mươi ngàn VNĐ.” Trần Ngọc Tâm hơi sửng sốt, đàng hoàng trả lời.

“Ồ, vậy thì làm tròn thành mười triệu năm trăm ngàn đồng.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Khục, ngài Cao Phong, làm tròn nên là bảy triệu…” Thương Hồng Thành thấp giọng nhắc nhở.

“Tôi nói mười triệu năm trăm là mươi triệu năm trăm VNĐ.” Giọng điệu của Cao Phong mạnh mẽ

Bây giờ, không ai dám nói thêm.

“Tôi vừa rồi có nói các anh phá bao nhiêu hoa sẽ phải bồi thường gấp mười lần, còn nhớ không?” Cao Phong nhìn thanh niên đầu trọc.

Sau đó không đợi bọn họ nói, anh liền mở miệng: “Mười triệu năm trăm VNĐ, bồi thường gấp mười lần hẳn là một trăm linh triệu VNĐ.”

“Không cần nhiều như vậy, không cần nhiều như vậy…” Trần Ngọc Tâm vội vàng xua tay.

“Nghe tôi.” Cao Phong bình tĩnh nói, giọng nói cứng rắn khiến người khác không thể từ chối.

Trần Ngọc Tâm giật mình mấy giây, sau đó gật đầu không nói gì nữa.

“Một trăm linh năm triệu VNĐ, bây giờ lấy ra đi.” Cao Phong nhìn thanh niên đầu trọc.

“Tổng giám đốc Cao Phong, tôi…” Thanh niên đầu trọc có hơi không cam lòng và không nỡ.

Bọn họ biết đào đâu cho ra số tiền lớn như thế?

“Hai mươi lần, hai trăm mười triệu VNĐ.” Cao Phong bình tĩnh nói.

Thanh niên đầu trọc thấp thỏm lo sợ, cười run rẩy: “Không phải, ông chủ Cao Phong, tôi nguyện ý đưa một trăm hai mươi hai tỉ năm trăm triệu VNĐ, ngài nghĩ vậy có được không?”

“Ba mươi lần, ba trăm mười lăm triệu VNĐ.”

“Ngài Phong ngài…”

“Năm mươi lần, năm trăm hai mươi lăm ngàn VNĐ.”

“Được! Tôi sẽ trả!”

Cao Phong kiên quyết nói: “Đưa ngay bây giờ!”

Thanh niên đầu trọc không dám nói nhảm nữa, ngay tại chỗ lấy ra năm hai triệu năm trăm ngàn đồng đưa cho Trần Ngọc Tâm.

Trần Ngọc Tâm chưa từng thấy số tiền lớn như thế trong đời, cô sợ hãi đến mức không dám nhận.

“Cầm đi.” Cao Phong nói xong, Trần Ngọc Tâm mới dám cầm lấy số tiền đó.

Ánh mắt hung dữ của thanh niên đầu trọc iếc nhìn Trần Ngọc Tâm.

“Cô ấy là bạn của tôi.” Cao Phong liếc nhìn thanh niên đầu trọc.

Câu này đủ để cảnh cáo bọn họ, đừng động tâm.

“Ngài Phong, chúng ta đến tòa nhà trung tâm quản lý đi. Tôi sẽ giới thiệu với ngài tình hình hiện tại của khu thương mại Kiên Thành.” Nhìn thấy Cao Phong đã xử lý xong mọi chuyện, Dương Đông Huy mới dám đề xuất

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.