Rể Quý Rể Hiền

Chương 1790



Chương 1790

Lâm Hướng San vội vàng nhanh chóng gật đầu, giống như con gà con mổ thóc vậy, thái độ nhìn rất là đàng hoàng.

“Khiêm tốn, không phải là tự ti, cũng không phải mềm yếu, càng không phải là không có bản lĩnh và lùi bước! Mà là một loại tỉnh táo trong sự thay đổi, sự cơ trí của người tài vẻ ngoài đần độn.”

“Khiêm tốn là một loại trí tuệ, giấu đầu mối, để lộ vụng về, lấy lùi làm tiến! Khiêm tốn là một loại bố cục lớn, không muốn mà lại có được, không quan tâm thiệt hơn.”

“Khiêm tốn là một loại triết học tạo thành việc lớn, là một loại đúng mực.”

Nói tới chỗ này, ông cụ nhà họ Lâm dừng lại một chút, uống ngụm trà sau đó tiếp tục nói: “Có câu thường nói, lúa chín thì cúi đầu.”

“Một người càng bộc lộ tài năng thì sẽ lại càng trở nên kiêu căng tự phụ, vênh váo hung hăng, coi trời bằng vung, dễ dàng mắc phải sai lầm trí mạng, cũng dễ dàng khiến cho người khác sinh ra cảnh giác, chán ghét và có ý nghĩ muốn “Phá hủy”, cho dù là sẽ có vinh dự nhất thời, cũng tất yếu sẽ khó mà lâu dài.”

“Cho nên, chỉ có khiêm tốn mà không mất đi nguyên tắc, mới là đạo lý làm người căn bản.” Ông cụ nhà họ Lâm nhẹ nhàng để ly trà xuống.

Lần này, Lâm Hướng San đã nghe hết vào tai, không sót một chữ nào trong lời nói của ông cụ nhà họ Lâm, nhớ kỹ ở trong lòng.

“Lúa chín thì cúi đầu…” Lâm Hướng San vừa suy ngẫm lời của ông cụ nhà họ Lâm, vừa lẩm bẩm lầu bầu.

Trong lòng, cũng dần dần hiểu ra.

Ông cụ nhà họ Lâm cũng không quấy rầy Lâm Hướng San, cứ vậy mà lẳng lặng thưởng thức trà ở một bên.

Hồi lâu sau, Lâm Hướng San rốt cục mới thở dài một tiếng, trong lòng hoàn toàn hiểu được lời mà ông cụ nhà họ Lâm đã nói.

“Ông nội, cháu hiểu rồi!” Lâm Hướng San nghiêm túc gật đầu nói: “Cao Vũ khiêm tốn, mới thật sự là có trí tuệ uyên bác.”

“Không tệ! Từ trí tuệ uyên bác này dùng tốt.” Ông cụ nhà họ Lâm vỗ tay nói: “Cháu nói, sau đó Giám đốc Quý Sơn vội vàng tới giải vây cho Cao Vũ, khi đó, cháu có chú ý tới vẻ mặt của đám người Lý Hiểu Khang không?”

Lâm Hướng San nhớ tới cái này, phì một tiếng bật cười.

Nói không khoa trương chút nào, vẻ mặt của đám người Lý Hiểu Khang lúc đó, giống như là ăn phải ruồi vậy, còn là một lần ăn phải hai con!

“Nhất định là rất ngoạn mục đúng không? Trước đó bọn họ làm nhục Cao Vũ ác độc biết bao, thì vẻ mặt lúc sau càng ngoạn mục đến đó.”

“Người khiêm tốn nhưng có thực lực chân chính, cực ít khi trổ tài miệng lưỡi, tranh đua cùng với người khác, chỉ biết dùng hành động thực tế, nói cho người ngoài biết thực lực của anh ta.”

“Đây cũng là, làm người khiêm tốn, làm việc phách lối.”

“Đây, chính là trí tuệ uyên bác của Cao Vũ.”

Ông cụ nhà họ Lâm thở dài một tiếng, trong lòng càng cảm thấy, Cao Phong không đơn giản như vậy.

“Cháu biết, cháu vẫn còn phải tiếp xúc với anh ấy.” Lâm Hướng San nghiêm túc gật đầu.

“Chẳng những phải tiếp xúc, còn phải thật tâm thành ý tiếp xúc, có những người bạn, có thể dùng trái tim để làm quen.” Ông cụ nhà họ Lâm chỉ điểm một câu.

“Vâng, ông nội.” Lâm Hướng San lần nữa gật đầu một cái.

Cùng lúc đó, bên trong chỗ ở của Cao Phong.

“Cậu Vũ, lần này coi như là đã để cho tôi tìm được đường đi rồi, chắc chắn có thể khiến cho cậu thuận lợi tiếp xúc được với người họ Phạm kia!”

Khổng Duệ Chí hấp tấp đi từ ngoài cửa vào, người còn chưa vào cửa thì một giọng nói đã truyền vào bên trong.

“Ông nói cho tôi biết chuyện này trước, rốt cuộc là Khối Tập đoàn Đế Phong có bao nhiêu thiểu thế lực rải rác ở Thủ đô?” Nhưng mà lúc này, Cao Phong lại đột nhiên dội một chậu nước lạnh xuống, khiến cho Khổng Duệ Chí có chút ngây ngẩn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.