Rể Quý Rể Hiền

Chương 1717



Chương 1717

Mấy tên vệ sĩ kia không dám nói thêm câu nào, bọn họ đi kiểm tra ở xung quanh.

Còn Cao Phong có thể cảm nhận được bây giờ cô gái nằm trên đùi anh đang run rẩy, hình như cô ta rất căng thẳng.

“San, nếu em không đi ra thì anh sẽ gọi tiếp!”

Đột nhiên cậu Lê kia cười lạnh một tiếng rồi hét to trong toa tàu.

“Thật phiền phức.” Cô gái lẩm bẩm nói một câu, đột nhiên cô, đứng dậy hét lớn: “Lê Tiểu Quyền, anh làm đủ chưa?”

Thấy Lâm Hướng San hét lên như vậy thì Lê Tiểu Quyền không tức giận, mà hai mắt anh ta sáng lên đi về phía Lâm Hướng San.

Trên tàu hỏa có mấy người ăn mặc sang trọng nên khi họ nghe được cái tên này thì hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

Sau khi nhìn thấy rõ mặt mũi của Lê Tiểu Quyền thì những người đó tự giác cúi đầu xuống.

Giống như Lê Tiểu Quyền rất có danh tiếng ở đây.

“San, làm sao em lại trốn anh vậy!” Lê Tiểu Quyền bước đến và nói với Lâm Hướng San.

Vốn dĩ Cao Phong muốn nhường lại chỗ này cho lâm Hướng San, nhưng khi anh thấy cảnh này thì anh lại do dự nên đi hay không.

“Anh đẹp trai ngồi đây đi, em ngồi bên ngoài cũng được.”

Lâm Hướng San không để ý đến Lê Tiểu Quyền, cô ta cầm ba lô trong tay, chuẩn bị để vào chỗ cất đồ trên tàu hỏa.

“Cám ơn.” Cao Phong lễ phép gật đầu một cái.

“San, để anh, để anh cất túi giúp em cho!”

Lê Tiểu Quyền nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng lên, vội vàng đi đến cầm lấy balo của Lâm Hướng San đặt lên chỗ cất đồ trên tàu.

Nhưng mà Lê Tiểu QUyền đánh giá sai về chiều cao của bản thân mình rồi.

Bay giờ anh ta kiễng chân lên thì anh ta cũng không cách nào đặt tay lên chỗ cất đồ.

Muốn để ba lô vào trong đó thì anh chỉ có thể ném ba lô vào, nhưng nó sẽ làm hỏng đồ đạc bên trong của Lâm Hướng San.

Cho nên bây giờ mặt của Lê Tiểu Quyền đã đỏ đến mang tai.

“Thôi để tôi tự làm.”

Lâm Hướng San hới nhíu mày, ánh mắt của cô ta nhìn Lê Tiểu Quyền giống như đang nhìn một con ruồi vậy.

“Không sao, anh có thể bước lên chỗ ngồi.” Lê Tiểu Quyền đắc ý nói, bây giờ anh ta đang bước lên ghế ngồi.

“Anh dẫm bẩn ghế ngồi thì người khác ngòi kiểu gì?”

Lâm Hướng San hơi nhíu mày, cô ta vươn tay nắm lấy ba lô sau đỏ chuẩn bị tự mình cất lên đó.

“Để tôi làm cho.”

Cao Phong muốn cảm ơn Lâm Hướng San lên anh đứng dậy cầm lấy ba lô rồi cất vào tủ đựng đồ.

Trước chiều cao chuẩn của Cao Phong thì khoảng cách này không thể nào làm khó anh được.

“Cám ơn anh.” Sau khi nói cám ơn thì Lâm Hướng San ngồi vào chỗ ngồi của mình.

Mà hành động này của Cao Phong đã làm Lê Tiểu Quyền ghi thù, anh ta lạnh lùng nhìn Cao Phong một cái.

“Anh, đổi chỗ ngồi cho tôi.”

Lê Tiểu Quyền chỉ tay vào mặt Cao Phong rồi mở giọng nói sai bảo người ta, giống như đang gia lệnh cho anh vậy.

Nhìn tư thế của anh ta thì biết ngay anh ta đã quen với việc ra lệnh cho người khác rồi.

Nhưng mà Cao Phong không để ý đến anh ta, anh chỉ lạnh nhạt liếc Lê Tiểu Quyền một cái rồi quay đầu về phía cửa sổ để nhìn khung cảnh đang chạy bên ngoài xe.

“Anh!” Vẻ mặt của Lê Tiểu Quân lập tức âm trầm, có người dám không nghe theo lệnh của anh ta?

“Tôi kêu anh đổi chỗ ngồi cho tôi, anh không nghe thấy à?” Giọng nói của Lê Tiểu Quyền dần trở lên lạnh lẽo, mà mấy vệ sĩ sau lưng anh ta bắt đầu đi lên nhìn chằm chằm vào Cao Phong.

Xem ra lần này nếu Cao Phong không đồng ý thì bọn họ sẽ đánh Cao Phong.

Nhưng không ai dám lo chuyện này cả.

Thậm chí cả nhân viên chăm sóc giữa các toa xe cũng không nhìn thấy ở đâu, tát nhiên là họ cũng không dám chọc vào Lê Tiểu Quyền.

“Lê Tiểu Quyền, anh làm đủ chưa? Chỗ ngồi của anh ở choox khác, anh đổi làm gì?” Lâm Hướng San nhíu mày, cô bảo vệ nói thay Cao Phong.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.