Rể Quý Rể Hiền

Chương 1689



Chương 1689

“Đúng thế.” Cao Phong gật đầu một cái rồi nói: “Không đánh lại thì tất nhiên là phải rút quân về tránh nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Nếu biết không thể làm được thì đừng cố gắng lấy trứng chọi đá làm gì.”

“Lúc chi nhánh của chúng ta rút lui thì nhớ phân phối một số người ở lại đó, còn tất cả những người khác rút về Hà Nội. Ngoài kia có sóng to gió lớn thế nào thì thành phố Hà Nội này cũng có thể bảo vệ sự an toàn cho mọi người.” Cao Phong ra lệnh.

“Cậu Phong, có câu này không biết có nên nói hay không…” Tưởng Hưng Thịnh khẽ nhíu mày, muốn nói rồi lại thôi.

“Ông Thịnh cứ nói thẳng đi.” Cao Phong làm động tác mời.

“Nhà họ Cao có thể liên hợp lại để chèn ép cái chi nhánh ở thành phố của chúng ta, vậy mà họ lại không thể liên hợp để chèn ép thành phố Hà Nội hay sao? Tôi chỉ sợ đến lúc đó dù chúng ta đã rút hết về Hà Nội nhưng nhà họ Cao vẫn không chịu bỏ qua mà tiếp tục chèn ép Hà Nội. Đến khi ấy thì khắp cả Việt Nam này cũng sẽ không còn chốn cho chúng ta dung thân nữa.” Tưởng Hưng Thịnh nói mà giọng tràn đầy lo âu, chân mày ông ta nhíu chặt lại.

Cao Phong do dự tầm hai giây, sau đó trầm giọng mà nói: “Hà Nội là cơ sở nền móng và cũng là chốn thiên đường cuối cùng của chúng ta! Tất cả thành viên cốt lõi của chúng ta đều ở đây, người nhà của tôi cũng ở đây nên đó là lí do mà không một kẻ nào được bước chân vào chỗ này.”

“Nhớ kĩ câu này, tôi nói là bất kể là kẻ nào cũng không được phép, cũng không thể chia cắt một phân nào của Hà Nội!” Cao Phong híp con mắt, nơi đáy mắt thoảng qua vẻ nghiêm túc mà vô cùng lạnh lùng.

Vẻ nghiêm túc, lạnh lùng ấy lóe lên khiến đám người Tưởng Hưng Thịnh không khỏi rét run trong lòng. Họ đều cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh.

“Ý của cậu Phong là, nếu như giới cấp cao bên trên liên kết với nhà họ Cao tấn công Hà Nội thì…” Long Chí Minh trợn to hai mắt rồi hỏi lại vì có vẻ ông ta vẫn chưa hiểu rõ.

“Vậy thì đánh! Đánh một trận long trời lở đất! Đánh một trận máu chảy thành sông luôn!”

“Tôi có thể nhịn nhưng không phải lúc nào cũng nhịn được, cái gì cũng có giới hạn của nó. Nếu như thật sự người chống lưng cho nhà họ Cao muốn làm như vậy thì cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Tôi cũng muốn nhìn thử xem đối phương có gánh chịu được hậu quả hay không.” Cao Phong hừ lạnh một cái rồi nói.

Trong lòng những người có mặt ở đó đều rung lên từng đợt rồi trịnh trọng gật đầu. Nếu đã công nhận Cao Phong thì bây giờ họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Bây giờ họ đều đang ngồi chung trên một cái thuyền, có thể nói là sống chết có nhau. Nếu thật sự Cao Phong muốn đánh một trận thì họ chẳng có lí do gì mà lùi bước cả.

Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Trước khi Cao Phong tìm được người viện trợ ở thủ đô thì Khối Tập đoàn Đế Phong đành phải chịu oan ức một khoảng thời gian vậy.

“Mọi người cứ tin tôi. Sau khi trận phong ba bão táp này đi qua, chắc chắn tôi sẽ đem về một áng cầu vồng rực rỡ, đẹp đẽ và tráng lệ cho mọi người.” Cao Phong mở lời trấn an mọi người thêm lần nữa.

Xế chiều.

Cao Phong gọi điện cho Vũ Hoàng Lê rồi đến đón Lý Anh Quân và đám người Trần Thiên.

Mục đích của anh là đến thủ đô, nhưng trước khi đến thủ đô thì anh cũng phải giải quyết sạch sẽ chuyện ở bên này trước đã.

Đây cũng là đề nghị của Lâm Vạn Quân, ông ta nói nếu muốn tiến ra bên ngoài thì phải dẹp loạn bên trong trước.

Lý Anh Quân và Trần Thiên, những thành viên của Kế hoạch Galaxy, cũng vừa vội vã trở về từ Thành phố Đà Nẵng.

Không ngoài dự đoán, họ cũng bị bên kia chèn ép. Mà Thành phố Đà Nẵng lại còn là sân nhà của nhà họ Cao, nên đám người Lý Anh Quân càng bị họ chèn ép quyết liệt hơn.

Nhưng vì họ đã sớm dự đoán được điều này và thu gom vốn từ sớm nên không bị tổn thất nhiều lắm.

Sau khi đón hết người, Cao Phong cho Cao Quang Minh sắp xếp nơi ở cho những người đó, còn anh thì dẫn theo Vũ Hoàng Lê, Lý Anh Quân và Trần Thiên đến hội quán mở một phòng để bàn chuyện.

Cao Phong chưa từng hỏi Lý Anh Quân về chuyện liên quan tới Vũ Hoàng Minh nhưng anh định hỏi chuyện trước mặt Vũ Hoàng Lê để cho ông ta một câu trả lời chính xác.

Đã có vài người ngồi trong hội quán nên Cao Phong cũng giới thiệu đơn giản một vòng. Nhưng anh lại không nói rõ rằng Vũ Hoàng Lê chính là cha của Vũ Hoàng Minh.

Vì chuyện này mà trong lòng Vũ Hoàng Lê cảm thấy vô cùng xúc động, ông ta còn tưởng Cao Phong đã quên mất chuyện này rồi, nhưng ông ta lại không dám hỏi nhiều. Bây giờ Cao Phong đến đây giải quyết việc này giúp ông ta nên ông ta cảm thấy mình cũng có một vị trí nhất định trong lòng anh.

Nhưng thật sự thì Vũ Hoàng Lê cực kỳ xấu hổ.

Đám người Long Chí Minh đi theo và luôn ở bên cạnh Cao Phong, ngay cả khi anh gặp nạn thì họ cũng không rời đi, nên tất nhiên là lòng trung thành của họ không có vấn đề gì cả.

Nhưng Vũ Hoàng Lê chỉ mới làm việc cho Cao Phong thời gian gần đây thôi, hơn nữa trước đây giữa ông ta và Cao Phong còn từng xảy ra tranh chấp rất lớn. Thế nên Vũ Hoàng Lê sợ sau khi trở về Thành phố Hà Nội thì anh sẽ tìm ông ta để tính sổ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.