Rể Quý Rể Hiền

Chương 1647



Chương 1647

“Kình Thiên, con nghe mẹ giải thích…con nghe mẹ giải thích! Chuyện không phải như con nghĩ…Không phải như con nghĩ đâu. Con vốn không biết mẹ đã chịu đựng những gì.” Người phụ nữ cất bước tiến lên hai bước, bà ta hét lên với bóng lưng của Cao Phong.

“Dù cho bà bị gì thì sinh ra và nuôi nấng có liên quan đến nhau.Nếu như bà không thể nuôi tôi, tại sao lúc trước còn sinh ra tôi.”

Nét mặt Cao Phong lạnh nhạt, giọng điệu càng không có chút tình cảm nào.

Anh đã lớn như vậy đều là do ông cụ Cao tự mình nuôi lớn, không có chút liên quan nào đến người bên ngoài.

Hiện tại Cao Phong cũng không biết, anh nên lấy thái độ gì để đối mặt với mẹ đẻ của mình.

Đều nói cha mẹ mãi mãi không sai, nhưng Cao Phong thật sự không thể tuỳ tiện tha thứ.

Trước khi Cao Phong bị đuổi khỏi nhà họ Cao, bà ta không hề nói giúp mình một câu, thậm chí còn cảm thấy bị mất mặt.

Giữa hai người đã không có tình cảm gì từ lâu.

Còn sót lại một chút quan hệ, cũng chỉ vì bà ta đã sinh ra Cao Phong mà thôi.

Cho nên Cao Phong sẽ cho bà ta dưỡng già, cam đoan cuộc sống tuổi già của bà ta sẽ rất giàu có, nhưng anh không ở bên cạnh bà ta để tận hiếu.

Bà ta nuôi anh lúc nhỏ, anh mới có thể nuôi bà ta lúc về già!

Khi còn bé anh không được bà ta che chở, tại sao lúc bà ta về già thì anh phải ở bên cạnh chăm sóc cơ chứ?

Cao Phong rất cứng nhắc, có nhân tất có quả.

“Kình Thiên, con không hiểu, con không hiểu! Mẹ có nỗi khổ tâm!” Trong mắt người phụ nữ đầy hối hận.

“Không cần nói, tôi không cần phải hiểu, tôi cũng không muốn hiểu, cảm ơn.” Cao Phong nhíu mày khoát tay, sau đó anh cất bước đi thẳng lên đằng trước.

“Trước khi tôi đi ra khỏi đó, không cho phép ai rời khỏi nơi này.”

“Vâng, anh Phong yên tâm!”

Hiện tại đám người Long Tuấn Hạo đồng loạt đồng ý.

Cao Phong bước đi, dù cho anh đi đến đâu cũng không ai dám can đảm cản trở.

Nơi ông cụ Cao ở lúc còn sống là khu cấm, nhưng lệnh cấm này đối với Cao Phong là vô dụng.

Đợi sau khi Cao Phong đi rồi, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Đừng nói đám người nhà họ Cao, xem như những vị khách ở Thành phố Đà Nẵng cũng không dám đi khỏi.

Long Tuấn Hạo dẫn theo một đám người cầm trong tay vũ khí nóng nhìn chằm chằm bọn họ, bọn họ có ý định đi khỏi, nhưng cũng không có lá gan thực hiện!

“Cao Kình Thiên đi đến chỗ ở của ông cụ Cao lúc còn sống làm gì?” Đại trưởng lão hơi nghi ngờ lẩm bẩm.

Người khác của nhà họ Cao cũng rất nghi ngờ, coi như Cao Phong muốn đi thì cũng cần phải đến nhà thờ tổ của nhà họ Cao để quỳ lạy bài vị của ông cụ Cao chứ.

Anh đi đến sân sau ông cụ Cao đã ở lúc còn sống, chẳng lẽ là có chuyện gì khác?

“Có phải là khi ông cụ Cao còn sống đã để lại cho cậu Kình Thiên thứ gì không?” Có người suy đoán nói.

Mà nghe đến đó, có mấy người trong chi nhánh của nhà họ Cao liếc nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Nếu thật sự như vậy, có thể bọn họ sẽ gặp nguy hiểm!

Sắc mặt hai cha con Cao Anh Hạo trong số đó càng trắng bệch không còn chút máu.

Nhưng hiện tại bọn họ có cánh cũng khó thoát, vốn không có bất kỳ lựa chọn nào.

Bọn họ chỉ có thể thành thật chờ ở đây, chờ Cao Phong đi ra tuyên bố vận mệnh của bọn họ.

Mặc dù đã nhiều năm Cao Phong chưa từng đi đến sân sau của ông cụ Cao, nhưng lúc mở cửa lớn ra thì ký ức vẫn tràn ngập trong đầu.

Trong sân rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người đến quét dọn.

Diện tích sân không lớn, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, còn duy trì dáng vẻ khi ông cụ Cao còn sống.

Núi giả đình nghỉ mát, cầu nhỏ nước chảy, trưng bày các loại hoa cỏ.

Một chiếc xích đu thời xa xưa đập vào mắt lại gợi lên ký ức của Cao Phong.

Xích đu kia là ông cụ Cao tự tay bện, lúc Cao Phong còn bé đã chơi trên đó không biết bao nhiêu lần.

Lúc ấy những con cháu khác của nhà họ Cao không muốn chơi với Cao Phong và Cao Tử Hàn, Cao Phong dẫn Cao Tử Hàn chơi nhảy dây ở đây.

Mà ông cụ Cao giống như một ông cụ bình thường, pha một chén trà xanh, đốt một điếu thuốc, trên mặt hiền hòa nhìn hai người chơi đùa.

“Kình Thiên, đã đến giờ rồi, nhanh đi tập võ.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.