Rể Quý Rể Hiền

Chương 146



"Đúng thế, các anh đừng nói như vậy nữa, làm sao Cao Phong có thể làm được như vậy chứ?”

"Không nói đến việc Cao Phong có thể uống được rượu hay không, cho dù anh ta thật sự uống được, chẳng lẽ Cao Phong sẽ cam lòng ném đi số tiền đó ư?" Vẻ mặt Từ Thanh Nga chân thành nói.

"Ha ha ha! Câu này của cô nói rất đúng, dù sao điều kiện của Cao Phong như thế, sao anh ta có thể chế tiền được?”

"Nói đúng lắm, Cao Phong nhất định sẽ nói, tôi không thiếu gì, chỉ thiếu tiền mà thôi!

Cho nên tôi có thể uống rượu, số tiền kia tôi cũng nhất định phải lấy đi, ha ha ha!” Mọi người giống như đang nói đùa với Cao Phong, không hề cố kỵ gì.

Trên thực tế, trong lòng bọn họ đều biết, đây căn bản không phải trò cười gì, mà chính là lời thật lòng.

Hiện tại bọn họ, bao gồm cả Kim Tuyết Ngọc, tất cả đều rất xem thường Cao Phong.

Cao Phong này, biểu hiện cam chịu kia của anh càng khiến cho bọn họ cảm thấy, một người hèn yếu như thế, làm sao có thể xứng với chị của Kim Tuyết Ngọc?

"Nếu như anh ta có thể được một phần mười của ngàn chén không say kia, chị gái tôi cũng không phải chịu ấm ức.” Kim Tuyết Ngọc cười mỉa một tiếng.

Mọi người lại một lần nữa cười ha ha, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Đều nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng ở trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cô ta căn bản không coi Cao Phong là người nhà họ Kim, vì thế đây không phải là chuyện xấu của nhà họ Kim.

Cô ta chỉ muốn tất cả mọi người trên thế giới này đều chế giễu Cao Phong, tốt nhất là để cho Cao Phong bị chê cười đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cả đời này đừng đi ra ngoài nữa.

"Ha ha ha! Buổi tối hôm nay thật vui vẻ, nhân viên phục vụ đâu, tiếp tục mang rượu lên đi!" Lâm Thiên Hùng cười to thành tiếng.

"Hả?" Lê Trọng Việt hơi nhíu mày.

Trong nháy mắt, người Lâm Thiên Hùng chấn động, sau đó anh ta vội vàng cười nói: “Anh Lê, anh Lê đến gọi đi!"

Lúc này phía sau lưng Lâm Thiên Hùng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Nói đùa, Lê Trọng Việt này có thân phận gì, anh ta có thể so sánh với Lê Trọng Việt ư?

Vừa rồi quả thật bản thân anh ta có phần quá đắc ý, quên mất mình là ai, vậy mà lại dám thể hiện mình trước mặt Lê Trọng Việt, đây không phải muốn tìm đường chết thì là gì?

Lúc này, Lê Trọng Việt mới hài lòng, khẽ gật đầu, nói: “Nhân viên phục vụ đâu?"

"Chào anh, xin hỏi anh cần gì?" Nhân viên phục vụ lập tức đi đến, lễ phép nói.

"Cậu mang thêm một phần rượu giống như trên bàn đến đây!" Lê Trọng Việt suy nghĩ một lúc, trực tiếp vung tay, hào phóng nói.

Tuy nói làm như thế sẽ tốn không ít tiền, nhưng ở trước mặt Kim Tuyết Ngọc, Lê Trọng Việt không muốn để cho những người khác xem nhẹ chính mình.

"Mang thêm một phần nữa ư?" Nhân viên phục vụ sững sờ, có hơi không hiểu lời nói của Lê Trọng Việt.

"Ý tứ của anh Lê chính là, dựa theo những loại rượu mà trước đó chúng tôi đã gọi, bây giờ cậu lại mang thêm một phần khác lên đây, lúc này đã hiểu chưa?”

Lâm Thiên Hùng chính là một con chó đi theo Lê Trọng Việt, lúc này anh ta vội vàng giải thích lại lời của Lê Trọng Việt.

Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu, trong lòng anh ta lại có phần ngạc nhiên, gọi nhiều như thế, các anh có thể uống hết được ư?

Vì thế trước khi rời đi, nhân viên phục vụ nhìn lướt qua bàn của Lê Trọng Việt.

Chỉ một giây sau, anh ta đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Cao Phong.

"Ngàn... Ngàn chén không say..” Nhân viên phục vụ quá khiếp sợ, anh ta nhìn thấy ai, anh ta thế mà nhìn thấy được người được mệnh danh là ngàn chén không say.

Chính là người ngày đó đã cùng Vũ Hoàng Minh thi uống rượu, trực tiếp làm cho Vũ Hoàng Minh say bí tỉ!

Lúc đó, chính người nhân viên phục vụ này là người đã đưa rượu cho Cao Phong, cho nên sao anh ta có thể không biết Cao Phong?

Chỉ là không nghĩ đến, anh ta thế mà lại một lần nữa nhìn thấy Cao Phong, đây thật đúng là việc khiến cho người ta ngoài ý muốn.

Vì thế nhân viên phục vụ há to miệng muốn gọi, nhưng Cao Phong lại khẽ lắc đầu với anh ta, sau đó không để ý nữa, nghiêng đầu sang một bên.

Nhân viên phục vụ sững sờ, sau đó anh ta lập tức hiểu được ý của Cao Phong.

Dù sao làm một nhân viên phục vụ, muốn lấy được tiền boa của khách hàng, cần phải học được cách nhìn mặt mà nói chuyện.

Vì thế Cao Phong vừa ra hiệu như vậy, anh ta đã lập tức hiểu rõ, xem ra Cao Phong không muốn thể hiện mình

"Cái gì mà ngàn chén không say chứ? Cậu đang nói gì thế?" Lê Trọng Việt hơi nhíu mày.

"À, xin lỗi anh, vừa rồi tôi đang muốn nói, rượu sẽ được nhanh chóng mang lên!”

Nhân viên phục vụ kịp thời phản ứng, sau đó cung kính cúi người, càng thêm khách khí nói với Lê Trọng Việt.

Tất cả mọi người ngạc nhiên phát hiện, trong nháy mắt, dường như thái độ của nhân viên phục vụ đã thay đổi rất nhiều.

Trước đó tuy anh ta cũng rất khách khí, nhưng đó là do nghề nghiệp, ngay cả nụ cười cũng là do huấn luyện ra.

Nhưng lúc này lại không giống thế, dường như sự khách khí của anh ta đối với người bàn này là hoàn toàn xuất phát từ thật lòng.

Mọi người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Phía sau quán bar.

"Giám đốc, giám đốc, ngàn chén không say đến đây!” Nhân viên phục vụ vội vàng gọi giám đốc.

"Ngàn chén không say gì chứ, cậu đang nói chuyện quái nào vậy, đợi lát nữa... Cậu đang nói đến người có thể uống rất nhiều rượu sao?”

Trước đó giám đốc ngây người không hiểu, sau đấy vội vàng hỏi lại.

"Đúng thế, chính là anh ấy, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, bây giờ anh ấy đang ngồi trong quán bar của chúng ta đó.”

Giọng điệu của nhân viên phục vụ rất chắc chắn.

"Ôi, đây chính là cây rụng tiền của quán bar chúng ta đấy, cậu có chào hỏi anh ấy không?”

Sau khi nói xong, giám đốc muốn đi ra bên ngoài.

Không chút nào khoa trương khi nói rằng, từ sau khi có truyền thuyết về nhân vật ngàn chén không say kia, việc làm ăn kinh doanh của quán bar Long Phi tăng lên gấp đôi.

Hôm nay Cao Phong lại đến đây, nếu như anh ta lại tuyên bố cho toàn trường biết, chẳng phải trong nháy mắt sẽ khiến bầu không khí của nơi này sôi trào ư?

Đến lúc đó, dưới bầu không khí sôi động đấy, nhất định sẽ bán được rất nhiều rượu.

Giám đốc càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, vội vã muốn đi ra ngoài.

"Giám đốc, khoan đã, hình như người đàn ông kia không muốn quá rêu rao.”

"Vốn dĩ tôi muốn đến chào hỏi anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ liếc mắt ra hiệu cho tôi, đừng quá rêu rao.”

Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích.

"Thật à?"

Giám đốc sững sờ, động tác dưới chân cũng theo đó dừng lại.

Tuy nói chuyện ngàn chén không say lại có mặt ở quán bar Long Phi, nhất định sẽ làm bầu không khí của toàn trường trở nên sôi trào, nhưng nếu như Cao Phong không muốn, bọn họ cũng không dám tùy tiện làm liều!

Ngộ nhỡ đến lúc đó chọc tới Cao Phong, anh lại nói rượu của quán bar Long Phi đều là giả, uống không có cảm giác gì, cho nên uống mười mấy bình mà không say, đến khi đó, quán bar Long Phi có thể trực tiếp đóng cửa rồi.

"Nhưng ngàn chén không say đến đây, chúng ta cũng không thể xem như không biết được!”

"Như thế này đi, cậu đến hầm rượu, lấy một chai rượu ngon nhất, một lát nữa tôi sẽ tự mình đưa đến cho ngàn chén không say, thuận tiện dò xét ý tứ của anh ấy.”

Giám đốc phân phó cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vội vàng đi đến hầm rượu.

Giám đốc cảm thấy, Cao Phong là người thông minh, anh ta đưa rượu đến đó để biểu đạt lòng cảm ơn, Cao Phong đương nhiên có thể hiểu được ý tứ của anh ta.

Các loại rượu nhanh chóng được mang lên, một chai lại một chai, gần như kín hết một mặt bàn.

"Nào mọi người, buổi tối hôm nay, mọi người cứ thoải mái uống đi, tôi mời khách, mọi người cứ tự nhiên” Lê Trọng Việt vung tay lên, cao giọng nói.

"Anh Lê thật hào phóng, ly rượu này em kính anh Lê!” Một người thanh niên cầm ly rượu lên.

"Ha ha ha, xem như thằng nhóc này có lương tâm, biết cảm ơn người khác, đừng học một số người.”

“Anh Lê mời anh ta uống rượu, anh ta lại còn chế, cho rằng mình là người đàn ông bá đạo như ngàn chén không say chắc?” Lâm Thiên Hùng cười to, sau đó cũng bưng ly rượu lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.