Rể Quý Rể Hiền

Chương 120



Trong tay Đại Hùng cầm một con dao găm quân đội, anh ta không nói hai lời, đột nhiên đi lên, đâm về phía bắp đùi của người đàn ông.

Phập phập!

Lưỡi dao đâm vào bên trong cơ thể, máu tươi bắn ra tung tóe.

“Á! Tôi nói, tôi nói, là Vũ Hoàng Minh, là Vũ Hoàng Minh!”

"Bọn họ đi đến một khu không người ở phía Thành Bắc, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng đâm nữa!"

Người đàn ông căn bản không chịu được một dao, trực tiếp gầm rú lên tiếng.

Cao Phong nghe thấy thế, anh không nói hai lời, trực tiếp lên xe.

70 - 80 người vệ sĩ mặc đồ đen đồng loạt lên xe, khởi động xe, đi thắng về phía Thành Bắc.

Một bên khác.

Trong một kho hàng rất lớn bị bỏ hoang Thành Bắc.

Mười mấy chiếc xe nhanh chóng lái đến đó, sau đó cửa kho hàng bị bỏ hoang được người mở ra, xe lái thẳng vào bên trong.

"Móa nó, đâm vào chân ông đây, tối nay ông đây sẽ đâm vào người phụ nữ của mày!”

Vũ Hoàng Minh hùng hổ từ trên xe đi xuống, anh ta khập khiễng mở cửa xe, túm lấy tóc của Kim Tuyết Mai.

“Ô ô ô!” Kim Tuyết Mai bị nhét khăn vào trong miệng, mở to mắt, trong mắt cô tràn đầy hoảng sợ.

Vũ Hoàng Minh không có chút ý định thương hương tiếc ngọc nào, anh ta trực tiếp túm Kim Tuyết Mai từ trên xe xuống, sau đó kéo khăn trong miệng Kim Tuyết Mai ra.

“Vũ Hoàng Minh, anh muốn làm gì? Vũ Hoàng Minh, Cao Phong sẽ không bỏ qua cho anh, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh!”

Kim Tuyết Mai vội vã kêu lên, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

"Ha ha ha! Kim Tuyết Mai, đồ gái điếm này, tôi nói cho cô biết, buổi tối hôm nay, tôi sẽ để cho cô và Cao Phong gặp mặt”

"Ở trước mặt ông đây, Cao Phong nhảy nhót lâu như thế, đã đến lúc tôi tìm anh ta tính sổ rồi!"

"Tôi nói rồi, tôi muốn ở ngay trước mặt Cao Phong chơi đồ gái điểm như cô, cô hiểu không?" Vũ Hoàng Minh liên tục cười lạnh, lôi kéo Kim Tuyết Mai đi vào trong kho hàng.

"Cao Phong, anh ấy có rất nhiều người, anh ấy sẽ đến cứu tôi!” Kim Tuyết Mai còn muốn dùng thân phận của Cao Phong để dọa Vũ Hoàng Minh.

Thế nhưng lúc này đây, Vũ Hoàng Minh đã mất đi lý trí, đâu nghe theo Kim Tuyết Mai?

"Ha ha ha, đám rác rưởi bên cạnh Cao Phong kia, cho cô tự tin lớn như vậy ư?”

Chẳng qua lúc nghe thấy những lời này của Kim Tuyết Mai, Vũ Hoàng Minh đột nhiên cười nghiền ngẫm, sau đó hướng về xung quanh gọi: “Anh Lâm!"

"Anh Vũ, chúng tôi ở đây, tối hôm nay, anh muốn chơi như thế nào cũng được, tôi trấn giữ cục diện cho anh.”

Một giọng nói thô lỗ truyền đến, Kim Tuyết Mai lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ xuất hiện.

Người đàn ông cao to vạm vỡ kia mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp trên người cuồn cuộn, khắp người đều là hình xăm, vừa nhìn là biết dân anh chị xã hội đen.

Bên trong kho hàng bị bỏ hoang này cũng bắt đầu không ngừng có người đi ra, 100, 200, 300 người.

Khoảng 300 người, toàn bộ đều là những người đàn ông có hình xăm, nhìn có phần dọa người.

Kim Tuyết Mai bị làm cho hoảng sợ, cô không nghĩ đến, Vũ Hoàng Minh thế mà làm ra trận thế lớn như vậy.

Vì đối phó với Cao Phong, anh ta quả thật đã dốc ra toàn lực rồi.

“Anh... Anh.” Kim Tuyết Mai nghẹn họng không nói được gì.

Bên người Cao Phong có khoảng 100 vệ sĩ mặc đồ đen, nhưng bên chỗ Vũ Hoàng Minh này, lại có khoảng hơn 300 người!

Đó là khái niệm gì? Chỉ cần Cao Phong dám đến, anh tuyệt đối không tránh khỏi việc bị Vũ Hoàng Minh mai phục.

Trước đó Kim Tuyết Mai còn nghĩ, Cao Phong sẽ đến cứu cô, anh nhất định sẽ đến.

Nhưng bây giờ, Kim Tuyết Mai đã thay đổi suy nghĩ của mình, bởi vì cho dù Cao Phong đến, anh cũng sẽ bị rơi vào trong mai phục của Vũ Hoàng Minh.

Đến khi đó, Cao Phong nhất định sẽ phải chịu nhục nhã như cô!

Cho nên Kim Tuyết Mai hy vọng Cao Phong không đến cứu cô.

"Cô cho rằng, tôi muốn đối phó với Cao Phong, nhưng lại không có chuẩn bị gì à?"

"Trước đó, trên đường đến đây, chẳng qua chỉ là một vài món khai vị mà thôi, buổi tối hôm nay, ông đây dùng 20 tỷ, tôi không tin không đập chết được cô và Cao Phong!”

Vũ Hoàng Minh cười lạnh, lôi kéo Kim Tuyết Mai đang ngơ ngác đi vào sâu bên trong kho hàng.

Kim Tuyết Mai khiếp sợ phát hiện, sâu bên trong kho hàng này, thế mà cũng có không ít người, ít nhất cũng phải có mấy chục người.

Cộng thêm số lượng người bên ngoài, con số phải lên đến khoảng 500 người!

Vũ Hoàng Minh này, anh ta nhất định đã tìm đến lão đại xã hội đen có thế lực lớn nhất ở đất Hà Nội này.

Kim Tuyết Mai nhanh chóng bị trói vào trên một chiếc ghế, cả người đều không thể nhúc nhích được gì.

"Khà khà khà, cô em xinh đẹp, cô thật đúng là vưu vật, hiện tại ông đây đã có chút không kịp chờ đợi rồi!”

"Chẳng qua vì muốn để cho Cao Phong nhìn thấy trò vui này, tôi vẫn sẽ quyết định, chờ sau khi Cao Phong đến, tôi mới bắt đầu chơi cô!"

Vũ Hoàng Minh lạnh lùng cười, trực tiếp lấy điện thoại ra.

Trên điện thoại di động của anh ta vẫn còn lưu số của Cao Phong, ngày đó ở trong nhà Hạ Vy, chính Cao Phong đã gọi điện thoại cho anh ta.

Chẳng qua khi đó, quyền chủ động nằm trong tay Cao Phong!

Nhưng hôm nay, tất cả quyền chủ động đều nằm chắc trong tay Vũ Hoàng Minh này!

Hiển nhiên, Cao Phong đã biến thành cá nằm trên thớt.

"Vũ Hoàng Minh, anh là đồ hèn! Anh muốn làm gì tôi thì làm, không liên quan đến Cao Phong!”

Lúc này, không biết Kim Tuyết Mai lấy dũng khí ở đâu ra, trực tiếp chửi ầm lên với Vũ Hoàng Minh.

Cô vừa nghĩ đến việc Cao Phong đến đây, rơi vào trong mai phục của Vũ Hoàng Minh, trong lòng cô đã cảm thấy rất lo lắng.

Nhưng trong lòng Kim Tuyết Mai lại có một phần chờ mong, liệu Cao Phong có đến cứu cô hay không?

Điện thoại đổ chuông, điện thoại nhanh chóng được kết nối với Cao Phong.

"Ô, anh Phong? Anh sốt ruột đến thế cơ à, tốc độ nghe máy nhanh thật đấy! Ha ha ha!" Vũ Hoàng Minh cười to một tiếng.

"Vũ Hoàng Minh, tin tao đi, nếu như mày dám động đến một sợi tóc của Kim Tuyết Mai, tao sẽ làm cho mày cảm thấy hối hận vì đã đi đến thế giới này!”

"Bao gồm tất cả nhà họ Vũ, tao chắc chắn sẽ nhổ tận gốc."

Giọng nói lạnh lẽo của Cao Phong từ trong điện thoại truyền ra.

Cho dù là cách điện thoại, Vũ Hoàng Minh vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh này, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là co rụt lại, sau đấy là vô cùng tức giận.

"Cao Phong! Con mẹ nó, đến lúc này rồi mà mày vẫn còn dám phách lối trước mặt ông đây à, mày có tin hay không, bây giờ ông đây lập tức chơi chết Kim Tuyết Mai!”

"Tốt nhất mày hãy nói chuyện khách sáo với tao một chút, đừng tưởng ở cái đất Hà Nội này, không ai có thể trị được mày.” Vũ Hoàng Minh tức giận mắng.

"Được rồi, mày có yêu cầu gì thì nói ra đi!"

Sau cùng, giọng điệu của Cao Phong hòa hoãn đi không ít, dù sao lúc này, Kim Tuyết Mai vẫn nằm trên tay Vũ Hoàng Minh.

Nếu như anh chọc đến Vũ Hoàng Minh, có lẽ anh ta sẽ thật sự làm ra chuyện điên rồ.

"Bây giờ tao muốn mày đi đến kho hàng bị bỏ hoang ở Thành Bắc, một lát nữa ông đây sẽ gửi định vị cho mày.”

"Chẳng phải đối với Kim Tuyết Mai, mày có tình cảm rất sâu đậm ư, chẳng phải mày muốn cứu Kim Tuyết Mai à, đừng nói là tao không cho mày cơ hội đấy nhé, có gan thì đến đây!”

"Đương nhiên, mày có thể dẫn theo mấy chục tên vệ sĩ ăn hại của mày theo, ha ha ha!"

Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh vô cùng phách lối, dáng vẻ trời đất bao la, ông đây là lớn nhất.

"Cao Phong, anh đừng đến đây! Vũ Hoàng Minh dẫn theo rất nhiều người, anh đừng đến đây!” Kim Tuyết Mai kêu to.

Tút tút tút!

Vũ Hoàng Minh vội vàng cúp máy, đi lên phía trước, một lần nữa nhét khăn vào trong miệng của Kim Tuyết Mai.

"Mẹ nó! Ai cho cho cô nói chuyện?” Hiện tại Vũ Hoàng Minh chỉ hận không thể giết chết Kim Tuyết Mai.

Vừa rồi tiếng kêu của cô, nhất định đã bị Cao Phong nghe thấy được.

Cao Phong không phải kẻ ngu, nhất định có thể suy đoán ra, bên chỗ Vũ Hoàng Minh, nhất định là có mai phục.

Hiện tại chỉ có thể nhìn xem, rốt cuộc Cao Phong sẽ đưa ra quyết định như thế nào.

"Khà khà, đồ gái điếm thối tha, có phải tình cảm của cô và Cao Phong rất tốt đúng không? Tôi muốn nhìn xem, hiện tại anh ta biết tôi mai phục anh ta ở đây, anh ta còn có gan đến đây hay không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.