Rể Quý Rể Hiền

Chương 1158



Chương 1158

Bây giờ Dương Tuấn Minh lại nhắc tới chuyện này, gợi lên sự hứng thú của tất cả những người có mặt tại đây.

“Đúng vậy, không phải cậu Cao Vũ kia đã giành về một chiếc bát sứ vô cùng bình thường sao?”

“Lúc đó tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là một cái bát sứ bình thường, nhưng mà bây giờ dựa vào trình độ của cậu cậu ấy thì xem ra chiếc bát sứ đó không hề tầm thường.”

“Đúng thế, biết bao nhiêu món đồ cổ giá trị như vậy mà chẳng có món nào lọt được vào con mắt của cậu ấy.

Xem ra chiếc bát sứ đó chắc chắn có giá trị vô cùng cao.”

Giờ đây tất cả mọi người đều tin tưởng tuyệt đối vào mắt nhìn đồ của Cao Vũ.

Cũng không biết từ khi nào mà mọi người đã thay đổi cách xưng hô với Cao Phong từ cái tên Cao Vũ thành cậu Vũ.

Điều đó cho thấy biểu hiện hôm nay của Cao Phong thực sự đã khiến không ít người phải nể phục.

Nghe thấy những lời bàn luận ở phía dưới khán đài, Trình Điểu Phong và hai chuyên gia giám định kia cũng hơi bất ngờ.

Lễ nào còn có món đồ cực kỳ có giá trị mà họ chưa giám định hay sao? Nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tên Cao Vũ kia, ba người bọn họ cảm thấy rất có hứng thú, liên quay trở lại chỗ ngồi.

“He he, những món đồ ở đây đều là thật, không có nghĩa chiếc bát sứ này cũng là thật.”

“Tôi dám lấy kiến thức về đồ cổ mà tôi đã học suốt ba năm qua ra để đảm bảo, chắc chắn chiếc bát sứ đó chỉ là một thứ đồ bỏ đi mà thôi!”

Dương Tuấn Minh nói, sau đó liên nở một nụ cười cười chế nhạo.

Nghe những lời này của Dương Tuấn Minh, rất nhiều người đều không nhịn được cười.

Kiến thức ba năm về đồ cổ ấy à? Anh ta dùng kiến thức ba năm về đồ cổ của mình để đổi lấy bảy món đồ giả sao? Nếu như thầy giáo dạy Dương Tuấn Minh nghe được những lời mà anh ta vừa nói chắc sẽ tức giận đến nỗi nôn ra ba lít máu mất.

Chỉ là nhất định không có ai dám nói câu này với Dương Tuấn Minh.

“Đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, không phải rác rưởi!”

Ông Tống giận dữ hét lên.

“Ông Tống này! Bây giờ bát sứ này đã không phải là đô của ông nữa rồi, cho nên ông đừng có nói nữa, nhé?”

“Tôi đang suy nghĩ là, không phải là ông lại bảo Cao Vũ đừng giám định nó nữa à? Dù sao thì nếu kết quả là đồ dởm thì ông chính là, cái này là người đưa ra đồ dởm ba lần liên tiếp”

“Ông sẽ không có tư cách tham dự ngày hội giám định và triển lãm đồ cố lần sau đâu, ha ha.”

Dương Tuấn Minh cười lạnh không thôi.

Trong giới đồ cổ có thật có giả, đây là chuyện cực kỳ bình thường.

Cho nên trong khi hai bên tự nguyện giao dịch mà xuất hiện một món đồ dởm thì điều đó cũng không đáng trách.

Nhưng nếu lần nào cũng đưa đồ dởm ra thì sẽ bị mất tư cách tham gia ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ.

Ba năm nay, cái ông già họ Tống này liên tục đưa đồ dởm ra để lừa gạt, những người khác đã sớm bất mãn rồi.

Lân trước có người mua một miếng ngọc như ý của ông ta, kết quả là đồ dởm, người ta lập tức ném miếng ngọc vào hồ nước ngay tại đó luôn.

Đôi mắt Trình Điểu Phong híp lại, vốn là nhìn Cao Phong, giờ lại nhìn ông Tống một chút.

Dĩ nhiên là anh ta biết rõ chuyện hai ba năm nay ông Tống liên tục bán đồ dởm.

Nếu đổi lại là người khác thì đến cả hứng thú giám định ông ta cũng không có nữa.

Nhưng biểu hiện của Cao Phong hôm nay lại khiến ông ta có một chút hứng thú, cho nên mới chịu giám định và triển lãm một phen.

Ông Tống bị Dương Tuấn Minh chọc giận đến mức toàn thân run rẩy, nắm đấm cũng hơi siết chặt.

Bảo vật gia truyền chính là tâm huyết của tổ tiên bọn họ, lại bị người ta xem như rác rưởi, cảm giác đó sẽ ra sao? “Ông à, không cần để ý đâu, hôm nay tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy rõ sự thật.”

Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng, vỗ vào mu bàn tay của ông Tống, sau đó đứng dậy, bước từng bước lên sân khấu.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Cao Phong.

Ai cũng xem xem rốt cuộc Cao Vũ liên tục nhặt được vài món đồ quý, chưa đoán sai bao giờ có thế chứng minh mắt nhìn của mình nữa hay không.

“Đổng Thái Minh, anh cảm thấy thế nào?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.