Rể Quý Rể Hiền

Chương 112



Trước đó Cao Phong đã từng đến đây rất nhiều lần, một người cô đơn, ngay cá ông chủ của quán mì cũng cảm thấy chua xót.

Hiện tại Cao Phong và cô gái kia đã quay lại với nhau, trong lòng ông ta vui thay cho bọn họ.

"Cảm ơn ông chủ, số tiền này, ông nhận lấy đi” Cao Phong nói.

"Được rồi, được rồi, vốn dĩ hôm nay tôi cũng không chuẩn bị nhiều hàng.” Ông chủ tiệm mì xua tay từ chối, sau đó đi vào trong nhà để chuẩn bị mì.

"Khoan đã, hôm nay, tôi sẽ tự mình làm mì cho cô ấy ăn” Cao Phong đứng lên.

"Chuyện này... Được rồi! Cậu tự mình làm, vậy tôi không bận rộn nữa.” Ông chủ quán mì hơi dừng lại, sau đó trực tiếp đồng ý.

Người thanh niên đứng bên cạnh Cao Phong nghe thấy thế, líu lưỡi không thôi.

Nếu như để người ta biết, cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh muốn đích thân nấu mì cho một cô gái ăn, đoán chừng sẽ khiến cho mọi người khiếp sợ đến mức muốn rớt cằm.

Chỉ cần Cao Phong bưng bát mì do tự tay anh làm ra, cho dù là những ngôi sao nữ hạng A, hay là nữ thần mới nổi trên mạng gì đó, tất cả bọn họ đều sẽ tranh nhau, chen lấn để thử.

Cao Phong cởi chiếc áo đuôi tôm của mình ra, xắn ống tay áo lên, đi thẳng đến nhà bếp.

Một bên khác.

Một nhà ba người của Kim Tuyết Mai, trong ánh mắt sợ hãi thán phục của vô số khách hàng trong khách sạn quốc tế New Island, lẳng lặng xuống lầu.

Mười người vệ sĩ mặc đồ đen đi theo sau, không nói gì, dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

"Cha mẹ, hai người về nhà trước đi, Cao Phong còn ở bên kia chờ con” Kim Tuyết Mai nói với hai vợ chồng Kiều Thu Vân.

"Ô, được, được, được, con đi nhanh lên, đừng để cho Cao Phong chờ đến mức sốt ruột, cha mẹ sẽ không quấy rầy đến hai đứa đâu." Kiều Thu Vân vội vàng gật đầu.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, Kiều Thu Vân đã quay lại, bà ấy đi đến gần bên Kim Tuyết Mai, nói nhỏ vào tai cô: “Nếu như ai đứa đi chơi quá muộn, tối nay không cần về nhà đâu, mẹ cũng sẽ không mở cửa cho hai đứa!”

“Mẹ à, mẹ nói gì thế, con và Cao Phong phải từ từ mới thích ứng mà!”

Trong nháy mắt, mặt Kim Tuyết Mai đỏ bừng, sao cô có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của Kiều Thu Vân.

"Haizz, mẹ đâu có nói chuyện giữa con và Cao Phong, mẹ chỉ muốn cùng cha con một lần được trải qua thế giới riêng của hai người mà thôi, hai đứa đừng có quấy rầy hai ông bà già này, tùy tiện ở bên ngoài một đêm là được!"

"Ông nói có đúng không, ông Kim!” Kiều Thu Vân chững chạc đàng hoàng nói.

"Đúng, đúng thế!” Kim Ngọc Hải nào dám nói không, ông ấy vội vàng gật đầu đáp lại.

Sắc mặt của Kim Tuyết Mai càng thêm đỏ ửng, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Tâm tư của hai vợ chồng Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Mai cũng hiểu, bọn họ đã sớm muốn được bế cháu ngoại.

"Cha mẹ, hai người nhanh về đi ạ!" Kim Tuyết Mai có chút lúng túng, thúc giục hai người.

Hai người Kiều Thu Vân cười ha ha, sau đó dưới sự hộ tống của vệ sĩ, hai người đi lên xe.

Còn lại năm người vệ sĩ khác thì chịu trách nhiệm đưa Kim Tuyết Mai an toàn đến trước mặt Cao Phong.

“Cô Kim, chúng ta cũng đi thôi, nếu còn chưa đi, anh Phong nhất định sẽ cảm thấy sốt ruột." Vệ sĩ mặc đồ đen cung kính nói.

Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu, ngồi lên chiếc xe ô tô màu đen, hai chiếc xe màu đen chạy nhanh như bay, một trước một sau đi về phía trước.

Kim Tuyết Mai đương nhiên là ngồi chiếc xe sau, trong lòng không nhịn được chờ mong.

Chỉ một lát nữa thôi là cô có thể gặp được Cao Phong rồi, điều này khiến cho trong lòng cô rất vui vẻ.

Lúc này đây, giữa Kim Tuyết Mai và Cao Phong, giống như là vợ chồng ba năm không gặp mặt, nỗi nhớ trong lòng căn bản không cách nào che giấu được.

Kim Tuyết Mai cũng không biết vì sao, cô chỉ biết mình rất nhớ Cao Phong, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để nhìn thấy Cao Phong.

Hai chiếc xe dần dần rời khỏi khu vực thành thị náo nhiệt, đi về phía con đường Thanh Hải.

Theo xe đi về phía trước, con đường cũng càng lúc càng trở nên vắng vẻ, người cũng thưa thớt.

Đúng lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen ngồi ở bên tay lái phụ, đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Nhìn trong khoảng 2 phút, sắc mặt của người vệ sĩ mặc đồ đen kia càng lúc càng ngưng trọng.

"Cô Kim, cô hãy thắt chặt dây an toàn lại” Lúc này, người vệ sĩ mặc đồ đen quay đầu, nói với Kim Tuyết Mai đang ngồi ở ghế sau.

"Sao vậy?” Kim Tuyết Mai sững sờ: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

"Không sao, chúng tôi sẽ đưa cô an toàn đến bên cạnh anh Phong, bây giờ, cô hãy thắt dây an toàn lại, chúng tôi chuẩn bị tăng tốc."

Người vệ sĩ mặc đồ đen nở một nụ cười khó có được, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó thắt dây an toàn.

Người vệ sĩ mặc áo đen kia nhìn thấy Kim Tuyết Mai đã thắt xong dây an toàn, lập tức cầm bộ đàm trong tay lên.

"Trương Thanh, tăng tốc lên đi, tốc độ tăng lên trên 80 km/h, đồng thời rẽ trái vào con đường nhỏ phía trước.”

Kim Tuyết Mai biết Trương Thanh là người tài xế của chiếc xe phía trước.

"Sao thế anh Lý?”

Giọng điệu của Trương Thanh có phần nghiêm túc.

"Không có việc gì, cậu nhanh làm theo đi” Anh Lý lại một lần nữa nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, giọng điệu bình tĩnh nói.

Kim Tuyết Mai cũng cảm nhận được, hình như tình hình có chút không ổn, cô chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau xe.

Chỉ thấy phía sau xe của cô, có một chiếc xe Santana đang đi theo sau bọn họ, cách bọn họ khoảng 100 mét, tốc độ không nhanh không chậm.

Vốn dĩ loại tình huống này rất bình thường, nhưng ở thời điểm này, lại là ở trên đoạn đường vắng vẻ thì có chút quỷ dị.

Anh Lý cũng vô cùng rõ ràng, chiếc xe này đã đi theo bọn họ suốt một đường.

Từ khi bọn họ rời khỏi khách sạn quốc tế New Island, chiếc xe này đã đi theo phía sau bọn họ.

Theo như thiên tính cảnh giác của người vệ sĩ, anh Lý cảm thấy nhất định có điều gì đấy kỳ quặc.

Nếu như chỉ là trùng hợp, đợi một lát nữa, nếu như bọn họ rẽ vào con đường nhỏ kia, chiếc xe màu đen Santana đó nên đi qua trước mặt bọn họ.

"Tuân lệnh!" Trương Thanh trả lời một câu, ngay sau đó nhấn chân ga, tăng tốc lên đến 100 km/h.

Hai chiếc xe đồng thời tăng tốc, lúc đến gần ngã rẽ, lại chậm rãi giảm tốc độ, trực tiếp rẽ vào con đường nhỏ. Đại khái chạy khoảng 300 mét, lúc này anh Lý ra lệnh quay đầu, đồng thời tắt đèn xe.

Trong nháy mắt, hai chiếc xe quay lại phương hướng lúc trước, đồng thời tắt máy, đỗ ở ven đường, ngay cả một chút ánh đèn cũng không có.

Kim Tuyết Mai bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, còn anh Lý thì đưa cho Kim Tuyết Mai một chiếc ipad, để cho cô xem phim.

Nhưng Kim Tuyết Mai đâu còn tâm trạng xem phim, cho dù là kẻ ngốc thì lúc này cũng nhìn ra điểm không thích hợp.

Mấy người anh Lý ngồi trong xe không nói một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía con đường bọn họ vừa mới đi.

Mười giây trôi qua, ba mươi giây trôi qua.

Đầu đường có ánh đèn sáng lên, chiếc xe Santana kia, quả nhiên rẽ vào.

Nhìn chiếc xe kia không chút cuống cuồng, giống như một con báo săn rất có kiên nhẫn, từng bước đến gần con mồi.

"Xảy ra chuyện rồi.” Anh Lý vô thức lẩm bẩm một câu.

Sau đó lại một lần nữa cầm bộ đàm: "Lập tức lái xe rời đi, Trương Thanh ở phía trước cản lại”

Động tác của Trương Thanh rất nhanh, lập tức nổ máy, trực tiếp bật đèn pha.

Ở trong hoàn cảnh tối tăm này, đột nhiên bị ánh đèn pha kích thích, tài xế luôn bị mù trong giây lát.

Quả nhiên chiếc xe Santana kia, trong nháy mắt đã dừng lại.

Còn Trương Thanh thì nhanh chóng chui vào chỗ trống, giẫm chân ga, xe phóng nhanh như mũi tên, lao nhanh ra ngoài.

Xe của Kim Tuyết Mai cũng theo sát phía sau, giẫm chân ga phóng đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.