Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1454



Chương 1454

Na Nhữ An tự hỏi tự trả lời: “Tôi đến từ Địa Ngục, cho nên không cần ông đưa tiễn. Ngược lại là ông, tôi có thể tiễn ông một đoạn đường, cho ông được nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát, ha ha ha!”

Vừa dứt lời, cánh tay bị đứt nằm trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, đụng vào ngực hòa thượng, năm ngón tay như móng nhọn chụp vào.

Tác Lãng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó liền lùi lại mấy bước, một tay bắt lấy bàn tay đứt dán trên ngực, kéo mạnh ra một cái.

Bàn tay bị ông ta rút ra, tăng y bị xé rách, lộ ra năm lỗ ngón tay trước ngực, máu tươi phun ra ngoài.

Sắc mặt Tác Lãng tái nhợt, vội vàng ném bàn tay đứt đi, điểm mấy cái lên ngực mình, há miệng tụng chú ngữ mới cầm máu được.

Mà bàn tay đứt kia thì lại bay trở về cánh tay của Na Nhữ An, máu thịt nối liền, lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Tất cả đám người trong phòng đều quá sợ hãi, cảnh tượng Na Nhữ An giết sư phụ Quách vừa rồi mặc dù rất rung động, chủ yếu vẫn chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng một màn cụt tay mọc lại này lại làm cho mọi người ta có chút tuyệt vọng.

Chẳng lẽ tên này sẽ không chết sao?

Nhìn qua có vẻ hòa thượng này căn bản đánh không lại anh ta.

Có một số người đã bắt đầu động tâm, không biết bây giờ có nên phản bội, ủng hộ Na Nhữ An làm gia chủ hay không, hẳn là có thể không phải chết, nói không chừng sẽ còn có thể một bước lên mây.

Tác Lãng quá sợ hãi, nhìn Na Nhữ An nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Tôi đã nói với ông rồi, tôi đến từ Địa Ngục. Không phải Phật Môn mấy người thích nói cái gì mà “tôi không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục” sao? Hôm nay tôi sẽ đưa ông đến Địa Ngục theo như tâm nguyện của ông”.

Na Nhữ An như cười mà không cười nhìn đám người sau lưng Tác Lãng.

“Mấy người cũng giống vậy, ai từ bi có thể đi cùng ông ta. Nếu quyến luyến nhân gian xuân sắc, muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý thì hãy quỳ xuống cầu xin tôi đi”.

Bịch một tiếng, một người trẻ tuổi quỳ xuống.

“Tôi… tôi… tôi ủng hộ anh làm gia chủ!”

Có người này dẫn đầu, liền có mấy người nữa cùng quỳ xuống rầm rầm.

Na Nhữ Bình chửi ầm lên: “Mấy người… đám người hèn nhát này! Vào thời khắc nhà họ Na sinh tử tồn vong, sao mấy người có thể quỳ xuống xin tha được? Cốt khí hoàng gia của mấy người đâu?”

“Nhữ Bình thiếu gia, không phải chúng tôi yếu ớt, thực sự là sư phụ mà anh mời tới không được!”

“Lại nói, Nhữ An thiếu gia cũng là họ Na, cũng là con cháu nhà họ Na, để anh ta lên làm gia chủ cũng không có gì không ổn”.

“Đúng đấy, Nhữ An thiếu gia có bản lĩnh lớn, có anh ta dẫn dắt chúng ta, nhà họ Na nhất định sẽ có thể nâng cao một bước”.

Những người này anh một lời tôi một câu, bắt đầu nịnh nọt Na Nhữ An.

Na Nhữ An đứng ở nơi đó, cười hì hì nhìn tất cả, có vẻ rất hưởng thụ. Chỉ là lúc chuyển ánh mắt lên trên người những người khác liền lộ ra sát khí.

Sát khí này khiến mấy người kia lập tức cúi đầu, có mấy người trong lòng dao động, cuối cùng cũng quỳ xuống.

“Mấy người…”, Na Nhữ Bình giận dữ đến mức không nói ra lời.

Na Hy Nghiêu ngửa mặt lên trời thở dài, nói với Na Nhữ Bình: “Bình Nhi, chấp nhận đi”.

Lại chuyển hướng sang Na Nhữ An: “Nhữ An, vị trí gia chủ này, tôi tặng cho cậu, chỉ cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Bình Nhi và các tộc nhân”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.