Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1198: Không thả thì định làm gì?





Đã gọi là làm trái ý trời thì thiên đạo há có thể dung thứ?



Người tu hành phải trải qua lôi kiếp Cửu Thiên. Còn khi khoa học kỹ thuật phát triển đến một trình độ nhất định, liệu con người có bị thiên đạo giáng đòn trí mạng không?



Mã Sơn hỏi xin tiếp viên hàng không lấy cho mình một cốc nước hoa quả ép, Lý Dục Thần không gọi nhưng tiếp viên hàng không vẫn lấy cho anh một cốc.



Lý Dục Thần nhìn cốc nước đặt trên mặt bàn, không đụng vào.





Tiếp viên hàng không lại gần hỏi anh: “Không hợp khẩu vị hay sao ạ? Anh có cần tôi đổi cốc khác không?”



Lý Dục Thần lắc đầu.



Tiếp viên hàng không định mang cốc nước trái cây đi, lúc cầm lấy cốc, không hiểu sao cơ thể lại lảo đảo, đổ nguyên cốc nước lên người Lý Dục Thần.







“Ôi chao, xin lỗi! Rất xin lỗi!”



Tiếp viên hàng không cuống quít lấy khăn giấy ra lau giúp cho Lý Dục Thần.



Hành khách đổ dồn lại nhìn, nhưng chỗ ngồi ở khoang thương gia rộng, lại có vách ngăn nên không mấy người quan sát được tình huống.



Tiếp viên hàng không có vẻ hơi luống cuống.



Lý Dục Thần thấy tay cô ta rất trắng, ngón tay rất thon dài, da dẻ mềm mịn.



Anh khẽ vươn tay, cầm tay của tiếp viên hàng không.



Tiếp viên hàng không khẽ kêu “ối” một tiếng như thể giật mình, bối rối.



Thoạt tiên, Mã Sơn sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức nhìn thấy trong khăn giấy cô ta đang cầm có thứ khác lóe lên ánh sáng bạc.



Mã Sơn lập tức hiểu ngay người này là thích khách.



Anh ta bực mình định nổi giận nhưng Lý Dục Thần lại đánh mắt ra hiệu cho anh ta.



Bấy giờ Mã Sơn mới nhớ tới chuyện đây là trên máy bay, không tiện hành sự, cũng không thể đánh đập, tra hỏi ả “tiếp viên hàng không” này ngay trước mặt các hành khách khác cùng trên chuyến bay này được.



Tiếp viên hàng không vẫn giả bộ bối rối, ấm ức như thể mình bị quấy rối mà không dám kêu cứu.



Hành khách nữ ngồi bên cạnh Mã Sơn nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, cười khẩy nói: “Chậc, đúng là vô liêm sỉ!”

Thấy Lý Dục Thần vẫn không định buông tay ra, cuối cùng tinh thần trượng nghĩa cũng bừng lên trong lòng người phụ nữ này, cô ta đứng dậy chỉ tay vào anh, nói: “Này, anh còn không buông tay ra, có tin xuống máy bay, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh, cho anh ngồi tù cả đời không!”



Quả nhiên Lý Dục Thần lập tức buông tay ra.



Người phụ nữ mang theo tâm thế của người chiến thắng, hừ một tiếng tỏ ý khinh thường, nói với ả tiếp viên hàng không: “Cô à, đừng để tâm tới loại người thấp kém này, nếu anh ta còn quấy rối cô, tôi sẽ chụp lại, đăng lên mạng cho anh ta mất mặt với xã hội!”



Ả tiếp viên hàng không khom người cảm ơn rồi quay trở về chỗ. Trước khi đi, cô ta còn nhìn Lý Dục Thần một cái, kín đáo cong khóe môi, nở nụ cười lộ vẻ trào phúng, ánh mắt như thể đang nói với anh rằng, cô ta sẽ quay lại.



Lý Dục Thần phủi nhẹ quần áo, nước trái cây bị đổ vào người tụ lại như những giọt sương trên lá sen, sau đó rơi xuống đất, màu tựa như máu đen.



Quần áo của anh lại sạch sẽ như lúc đầu, không hề có vết ướt nào.



Lý Dục Thần quay đầu, trông thấy người phụ nữ trẻ tuổi ngồi chếch đằng sau đang nhìn anh, khóe mắt đuôi lông mày nửa cười nửa không.



Mã Sơn thấy ả tiếp viên hàng không đã rời đi, thắc mắc hỏi nhỏ: “Tại sao lại thả cho cô ta đi?”



“Không thả thì định làm gì?”



“Đương nhiên là phải nắm chặt không buông, giữ cô ta lại cho tới khi xuống máy bay, ám khí trong tay cô ta chính là chứng cứ!”



“Anh muốn em cầm tay cô ta hơn một tiếng đồng hồ không buông à?”, Lý Dục Thần cười hỏi.



Mã Sơn nghĩ lại cũng thấy không ổn. Nếu như chuyện này bị người ta quay được đăng lên mạng thì thực sự rất khó giải thích. Thời nay, nhìn thấy phụ nữ mà liếc nhìn một cái thôi cũng có thể bị nói là nhìn trộm, cầm điện thoại thì bị nói là chụp lén, đi giày có lỗ thông hơi thì bị nói là giấu camera lỗ kim, nói gì tới chuyện cầm tay người ta không chịu buông chứ?


Chỉ vài phút thôi là bạn sẽ bị ê chề với xã hội ngay!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.