Chiếc xe địa hình màu xanh quân đội gầm rú vọt đi, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Hàn.
"Chết tiệt! Vậy mà để chạy mất!"
Vương Vũ bực tức giậm chân, đợt hành động này anh ta mất hết mấy anh em, nhưng sau cùng lại công dã tràng.
Lâm Hàn nhìn theo hướng bóng xe địa hình khuất xa, khuôn mặt anh lộ ra vẻ suy tư nhưng cũng không nói câu nào.
Bên trong xe địa hình.
"Hahaha!"
Hồng Ngọc cầm hợp đồng cười lớn: "Tuy chuyến này chết mấy người anh em, nhưng đã đạt được mục đích, Trần Nam đã ký vào hợp đồng rồi".
"Bây giờ, Trần Nam kia chẳng sở hữu tí cổ phần nào từ các nhà máy của nhà họ Hồng cả, toàn bộ quyền cổ đông đều nằm trong tay nhà họ Hồng của mình, đây là công lao không hề nhỏ, bác Đạp Thiên phải thưởng lớn cho mình rồi!"
Ánh mắt cậu ta bỗng lạnh đi:
"Còn về tên Lâm Hàn kia thì có hơi nằm ngoài dự liệu của mình. Xem ra từ trước đến nay đã đánh giá thấp cậu ta rồi, người này không đơn thuần chỉ là tay sai đâu".
Nghĩ thế, cậu ta bèn gọi một cú điện thoại:
"Đã làm xong rồi thưa bác Đạp Thiên".
"Giỏi lắm, Ngọc Nhi, cháu làm không tệ, về nhà trước đi", đầu dây bên kia vang lên tiếng khen ngợi.
"Vâng!"
Hồng Ngọc cúp máy.
Ting!
Bỗng nhiên điện thoại của cậu ta lại reo lên.
Cầm lên xem thì nhìn thấy client thời sự nhảy lên sự kiện mới ở Kim Lăng.
Bao gồm có hai tin:
"Sốc! Nhà máy tập đoàn họ Hồng rắp tâm bóc lột mồ hôi và xương máu người lao động, cuộc sống công nhân không bằng loài chó?"
"Tin mới nhất! Thành viên ban lãnh đạo nhà họ Hồng - Hoa Đông, Hồng Chính lén nuôi bồ nhí ở ngoài? Hồng Lượng có con riêng? Cuộc sống bê bối của nhà quyền thế!"
"Cái quái gì thế! Sao lại có những bài báo này!"
Hồng Ngọc ngẩn người trợn tròn mắt.
Cùng thời điểm đó, hai tin tức này gần như một quả bom nguyên tử dội thẳng vào Hoa Đông!
Hàng trăm triệu người dân ở khắp Hoa Đông khi đọc được tin này, 80-90% đều nháo nhào cả lên!
Trong bản tin, còn đính kèm những video và ghi âm của các công nhân tại hiện trường làm bằng chứng.
Sau khi xem xong, toàn bộ quần chúng Hoa Đông đều nhốn nháo.
"Sao hả, nhà máy tập đoàn họ Hồng là công xưởng bóc lột sao? Thời gian làm việc mỗi ngày đều hơn 12 tiếng mà mỗi tháng chỉ có 3-4 ngàn tệ tiền lương!"
"Lương bấy nhiêu sao mà sống chứ! Quy mô công xưởng nhà họ Hồng dù sao cũng đứng đầu thành phố Kim Lăng - thủ phủ của tỉnh Tô mà!"
"Sức lao động bỏ ra hoàn toàn không tương xứng với mức lương chút nào".
"Hơn hết, công nhân tại nhà máy cũng không được đảm bảo quyền lợi, lại còn tuyển dụng cả trẻ em, vắt kiệt sức lao động!"
"Đúng là phường gian ác! Nhà máy bóc lột xương máu mà!"
"Trăm năm trước, vô số người vì đấu tranh với các nhà tư bản đã đánh đổi máu tươi cùng mạng sống, mới giành được quy định mỗi ngày làm việc 8 tiếng!"
"Bây giờ đã là thế kỷ XXI rồi, vẫn còn tồn tại loại nhà máy này sao!"
"Đây khác nào đang lạm quyền! Cũng giống như con đỉa đeo bám vào những công nhân mà hút máu mỗi ngày vậy!"
"Phải loại bỏ! Kiên quyết loại bỏ những nhà máy bóc lột này ngay lập tức!"
...
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dưới bài báo đã có hàng trăm ngàn lượt bình luận.
Bình luận có nội dung "loại bỏ nhà máy bóc lột" đã nhận được hàng trăm ngàn lượt like!
Còn bản tin phanh phui cuộc sống riêng của ban lãnh đạo nhà họ Hồng cũng được quần chúng bình luận sôi nổi.
"Đệch! Đám nhà giàu thật bê bối!"
"Hồng Chính kia lại còn nuôi bồ nhí á!"
"Hồng Lượng có con riêng luôn! Chậc chậc, không ngờ nha!"
"Cuộc sống đời tư của đám người này suy đồi quá, làm sao đủ tư cách ngồi ở vị trí cao ngất ấy chứ?"
"Hạng người này sẽ truyền bá bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực đây?"
...
Bên trong xe địa hình, ngón tay Hồng Ngọc điên cuồng di chuyển kéo xem bình luận trong bài báo, trên trán không ngừng vã mồ hôi lạnh.
"Sao có thể! Tại sao loại tin tức này lại bị tuồn ra ngoài, bộ PHẬN quan hệ xã hội nhà chúng ta là một đám ăn không ngồi rồi sao?"
Lúc này, cảm giác vui sướng khi vừa ký được hợp đồng của cậu ta đã bốc hơi đâu mất.
Cả người bây giờ cứ như đang rớt vào hầm băng.
Từ nhỏ Hồng Ngọc đã được dạy dỗ rất tốt, cậu ta cũng biết dư luận đáng sợ thế nào.
Một khi những tin này bị phanh phui, ban lãnh đạo cơ quan nhà nước của tỉnh Tô ắt hẳn sẽ đứng về phía người dân, sau đó sẽ ra tay với nhà họ Hồng.
Đến lúc đó, nhà họ Hồng coi như toang rồi, không thì cũng tổn thất rất nặng nề, nói không chừng sẽ bị thụt lùi 20-30 năm cũng nên!
Cùng lúc đó, tại trang viên nhà họ Hồng.
"Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao lại có những bài báo này!"
Hồng Đạp Thiên ném mạnh điện thoại di động xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, giận đến tóc tai dựng đứng:
"Nhật báo Kim Lăng! Thời sự buổi tối Hoa Đông! Tin tức Đan Đồ! Báo mới Kim Lăng! Báo đô thị Hoa Đông! Nhật báo Tề Lỗ! Báo tối tỉnh Chiết! Những đơn vị truyền thông này vì sao dám tung ra loại tin này!"
"Nhà họ Hồng tôi mỗi năm đã cúng cho đám bọn họ biết bao nhiêu tiền chứ? Đãi bao nhiêu tiệc ngoại giao? Chính là vì sợ dư luận, thế tại sao họ lại dám đăng những loại tin này!"
Bản thân Hồng Đạp Thiên là chủ nhà họ Hồng, dĩ nhiên ông ta thừa biết dư luận kinh khủng thế nào.
Một khi những tin tức này bị tung ra, nháy mắt sẽ đẩy thế gia Hoa Đông lên đầu ngọn sóng, chắc rằng nếu đứng trước mặt thì sẽ bị nước bọt của những quần chúng kia nhấn chìm đến chết thôi!
"Chết tiệt! Tin tức này không phải độc quyền! Mà tất cả mười mấy đơn vị truyền thông khắp Hoa Đông đồng thời đưa tin! Chắc chắn đã có người đứng sau giật dây!"
Hồng Chính ngồi trong phòng cũng tức đến tái mặt.
...
"Cậu Lâm, đã công bố tin tức", Lâm Hàn đứng trước cửa hộp đêm Ức Nam nghe máy, trong điện thoại là giọng của Trần Minh Lượng.
"Tốt lắm", Lâm Hàn gật đầu, khẽ mỉm cười.
Wechat của anh lại nhảy lên tin nhắn của Thẩm Hoài Xuân.
"Cậu Lâm, tôi đã đánh tiếng với các đơn vị truyền thông ở Hoa Đông, ngày mai các đài truyền hình lớn của Hoa Đông sẽ đưa tin sáng, nội dung sẽ có hai tin tức này của nhà họ Hồng".
"Tôi biết rồi", Lâm Hàn nhắn tin trả lời.
Lâm Hàn hiểu rõ, nếu như chỉ dựa vào một mình Trần Minh Lượng mà điều động tất cả đơn vị truyền thông của Hoa Đông phát tin là chuyện khó như lên trời.
Dẫu sao, nhà họ Hồng cũng là thế gia, thế nào cũng sẽ có dây mơ rễ má với đám truyền thông Hoa Đông.
Nhưng mà đằng sau Lâm Hàn còn có một nhà họ Thẩm - Hoa Đông.
Đây cũng là một trong những gia tộc ngồi ngang hàng với nhà họ Hồng.
Về mặt dư luận này, dĩ nhiên nhà họ Thẩm cũng có thể khống chế, vì thế Lâm Hàn cũng báo chuyện này với Thẩm Hoài Xuân.
"Tin tức này sẽ lên men từ từ... Ngày mai, ắt hẳn ngày mai sẽ rõ ràng mọi chuyện!", Lâm Hàn lẩm bẩm trong miệng.
...
Sáng hôm sau, tại trang viên nhà họ Hồng.
Hồng Đạp Thiên, Hồng Chính, Hồng Lượng đều thức trắng cả đêm, tinh thần có vẻ u ám.
Hồng Ngọc và Hồng Phong ngồi một góc không dám thở mạnh.
"Thưa ông chủ, công nhân của tất cả nhà máy thuộc nhà họ Hồng ở Kim Lăng đều đình công! Không một ai đến làm việc!"
Một người đàn ông mặc vest chạy vào, vội vã thưa.
"Thưa ông chủ, giá cổ phiếu nhà họ Hồng chúng ta trong một đêm đã rớt 10 điểm, trực tiếp bốc hơi hàng trăm tỷ đồng! Các cổ đông không ngừng rút vốn!"
"Thưa ông chủ, trong sáng nay, khách hàng chen lấn rút tiền ở các ngân hàng đầu tư nhà họ Hồng, tiền mặt trong ngân hàng đang dần cạn kiệt!"
"Thưa ông chủ, các đài truyền hình lớn đưa tin sáng đều phát lại tin tức tối hôm qua! Dư luận khắp Kim Lăng đang đánh giá chúng ta cực kỳ thậm tệ!"
"Thưa ông chủ, có rất nhiều các nhà bán lẻ và đối tác kinh doanh đứng bên ngoài trang viên đòi giải thích!"
...
Từng người một bước vào đại sảnh báo cáo tin tức.
Mà những tin tức này, càng làm cho bầu không khí trong đại sảnh thêm ngột ngạt hơn, giống như bị mây đen bao phủ.