Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 7



Triệu Quân cong mắt, càng nắm chặt lấy cổ tay y: “Ồ, ta còn tưởng Chính Tắc Hầu không quen ta đấy.”

Cổ tay Bùi Trường Hoài bị siết đau, nhíu mày nói: “Buông tay.” Vẫn là cái giọng điệu ra lệnh ấy.

Đêm đó tưởng Trường Hoài là nam kỹ của Lầu Phù Dung, Triệu Quân còn bảo y đúng thật là kẻ khó hầu, tới bây giờ biết y chính là Chính Tắc Hầu, mới hiểu được cái tính ngạo mạn ấy là từ đâu ra.

Bùi gia, bề thế quyền quý, hiển hách kinh thành.

Là Tam công tử lớn lên trong Hầu gia, là tiểu Hầu gia đương nhiệm, lại bị hắn ức hiếp cả một đêm, sao không cáu kỉnh cho được?

Nhưng Triệu Quân hắn trước nay chưa từng biết sợ hãi, chẳng những không buông tay, lại còn tiện lần theo cổ tay bắt lấy tay y.

Triệu Quân cười mỉm nói: “Mà còn nữa, trên người ngươi còn chỗ nào ta chưa từng chạm qua sao?”

Gương mặt tái nhợt của Bùi Trường Hoài tức khắc đỏ bừng, mắng: “Nói bậy.”

Y vẫn chưa khỏi ốm hẳn, lại uống thêm ít rượu, mắng Triệu Quân một câu, lúc này liền ho như sắp ch/ết, thiếu nước ho cả ra máu.

Triệu Quân thấy y bực đến độ này, cũng không sốt ruột ép y nữa, vội nói: “Được được được, là ta nói bậy.”

Hắn nhanh chóng buông tay, xoay người tới bên cạnh Bùi Trường Hoài, nằm ngửa xuống.

Lưng Bùi Trường Hoài thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh, Triệu Quân lại tùy ý nằm nghiêng, tay đỡ lấy đầu. Cả hai đều đang ở trên một chiếc sập dài, ở giữa chỉ vẻn vẹn một cái bàn ngăn cách.

Một chốc lặng thinh, Triệu Quân quyết định ra đòn phủ đầu trước, nói: “Lời là nói bậy, nhưng sự thật chẳng thể chối. Tiểu Hầu gia, ở Lầu Phù Dung ngươi thừa dịp ta say rượu cường b/ạo ta, đây là sự thật không thể chối cãi.”

Bùi Trường Hoài suýt nữa thì nổi giận: “Ta cường b/ạo ngươi?”

“Đúng vậy, nhân chứng, là ta, vật chứng, ừm…” Hắn vén cổ áo cho Bùi Trường Hoài thấy rõ, phần dưới cổ, trên xương quai xanh đều lộ ra dấu răng màu đỏ nhạt, nói: “Nhân chứng vật chứng đủ cả, Bùi Dục, ngươi cắn ta sâu lắm đấy.”

Hắn nói câu cuối cùng đầy ngả ngớn, đôi mắt lộ vẻ phong lưu.

Bùi Trường Hoài ngồi không yên nổi nữa, thực sự không muốn nhớ lại đêm đó mình rốt cuộc đã làm gì với Triệu Quân, đứng dậy muốn rời.

Triệu Quân cũng không gấp, thong dong nói: “Cứ như vậy mà đi à? Tiểu Hầu gia hôm nay tới Phi Hà Các, không phải là để gặp ta sao?”

Bước chân Bùi Trường Hoài ngừng lại, nhưng không quay đầu, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Ở đâu ra chuyện ấy?”

Triệu Quân cười, đã biết mình đoán không sai: “Dạo gần đây thầy ngươi – Trần Văn Chính gặp phải chút phiền toái không nhỏ, vốn nghe Chính Tắc Hầu trọng tình trọng nghĩa, hẳn sẽ không nhắm mắt làm ngơ.”



Trước khi diễn ra Quần Anh Yến, Bùi Trường Hoài nhận được mật báo, người của Hoàng Thành Ty phụng mệnh tới quê Trần Văn Chính, điều tra chuyện cũ của Trần gia.

Nếu không có bằng chứng và manh mối rõ ràng, Hoàng Thành Ty sẽ không dễ dàng được điều động chỉ để đi điều tra một quan viên tiền triều.

Bùi Trường Hoài hoài nghi thầy Trần Văn Chính bị kẻ khác bắt được sơ hở, lập tức mời Trần Văn Chính tới quý phủ, hỏi ông hồi còn ở quê cũ có từng làm chuyện lầm lỗi gì hay không.

Trần Văn Chính biết Bùi Trường Hoài đã hỏi, tức không phải chuyện nhỏ, đắn đo một lát, cũng thành thực khai báo với Bùi Trường Hoài, rằng trước khi vào kinh thi tuyển, ông có từng nạp một vị thiếp thất ở Dương Châu.

Bùi Trường Hoài nghe đây cũng chẳng phải tội gì lớn, nhưng câu tiếp theo, lại khiến y nhăn mặt chau mày, nhận ra tình thế không ổn.

Người phụ nữ tên là Mạn Nương kia, vốn là người trong phòng của phụ thân Trần Văn Chính, Trần Văn Chính lúc, ái mộ khó buông, đợi sau khi phụ thân qua đời, liền trộm nạp nàng làm thiếp thất.

Tận cho tới khi vào kinh đi thi, cưới hiền thê, mới cắt đứt tình cảm với Mạn Nương.

Thông d/âm với thiếp thất của phụ thân trong nhà, bê bối trái với luân thường đạo lý, loạn luân khó dung, một khi bại lộ, cả tiền đồ làm quan lẫn danh vọng của Trần Văn Chính nhất định sẽ tan tành.

Trần gia ban đầu vốn đã định giết Mạn Nương, diệt trừ hậu họa, nhưng Trần Văn Chính vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng, không chịu đồng ý, Trần gia cũng hết cách, chỉ đành để Mạn Nương an dưỡng ở biệt uyển Trần phủ.

May mà Mạn Nương vẫn luôn ghi nhớ tình cảm giữa mình và Trần Văn Chính, một mực an phận, chưa từng gây ra chút phiền phức nào, thế nên bao năm qua vẫn sống bình an yên ổn.

Chuyện cũ vừa dứtũ, lưng Trần Văn Chính thấm một tầng mồ hôi, vừa thẹn vừa xấu hổ, không ngờ cả một đời thanh danh, chút thời gian tuổi già của mình cũng khó giữ, chỉ vì Mạn Nương này.

Bùi Trường Hoài không bình luận gì về hành động của ông, chỉ hỏi: “Giả như bản hầu nguyện ý ra mặt cho thầy, tiễn Mạn Nương kia một đoạn, hoàn toàn kết thúc chuyện này, thầy có đồng ý hay không?”

Trần Văn Chính quỳ xuống trước mặt Bùi Trường Hoài, lấy tay áo gạt lệ, nói: “Dưới gối Mạn Nương không có lấy một đứa con, lẻ loi hiu quạnh ở nhà cũ, hơn mười năm nay xuân hạ thu đông đều chỉ có một mình, khốn khổ thế nào chẳng cần bàn. Cả đời này nàng chưa từng làm khó lão thần, lão thần cũng chẳng phải hạng vong ơn bội nghĩa. Chốn quan trường chìm nổi, đều là số mệnh, tiểu Hầu gia, xin ngài thủ hạ lưu tình.”

Bùi Trường Hoài cười nhẹ: “Tốt lắm, như thế chuyện tình mới còn đường cứu vãn.”

Bùi Trường Hoài nghĩ, chuyến này Hoàng Thành Ty tám chín phần mười là tới tìm Mạn Nương. Y lập tức phái một đội thân tín của mình ra khỏi thành, tới Dương Châu đón Mạn Nương vào kinh, không ngờ vẫn chậm một bước.

Đội thân tín này quay về phục lệnh, vừa đặt chân tới trạm dịch ở ngoại ô kinh thành, lại đúng lúc đụng phải người của Hoàng Thành Ty.

Thân tín trong lúc nói chuyện thì tình cờ nghe được, bọn họ vẫn luôn giam lỏng Mạn Nương trong trạm dịch, chậm chạp mãi vẫn chưa đưa người vào kinh thành.

Thân tín lập tức quay về Hầu phủ, bẩm báo việc này cho Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài nghe đến đây, lòng tỏ như gương, người phía sau màn đây là đang đặt dao kề cổ Trần Văn Chính, đợi để trao đổi điều kiện.

Vậy cái kẻ đứng sau màn này là ai?

Ngoại trừ Triệu Quân dạo gần đây được Trần Văn Chính dâng tấu nhiều nhất, y chẳng thể nghĩ ra ai khác.

Thậm chí Bùi Trường Hoài còn phỏng đoán, chuyện thân tín của mình tình cờ nghe được Mạn Nương bị giam lỏng ở trạm dịch cũng chẳng phải ngẫu nhiên, mà là do Triệu Quân cố ý tung tin.



Bùi Trường Hoài xoay người, nhìn về phía Triệu Quân.

Triệu Quân chống khuỷu tay đỡ nửa người trên, nằm ngất ngưởng trên giường nhỏ, cầm lấy ngọc bội Kỳ Lân quấn trên eo, giơ qua, cười mỉm

hỏi lại: “Tiểu Hầu gia, ngươi đi hay là không đi đây?”

Bùi Trường Hoài mím môi chẳng ừ hử gì, một lúc lâu sau, lại quay lại ngồi lên sập.

Y lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Triệu Quân tựa lên bàn ngăn cách giữa chiếc sập dài, lấy tay nâng cằm, ánh mắt trong veo, nói: “Sau khi ta vào kinh, từng gửi cho phủ Chính Tắc Hầu ba lượt thiếp mời, tiểu Hầu gia vẫn luôn cáo ốm, không chịu gặp mặt. Ta đành phải nghĩ cách khiến Hầu gia không gặp ta không được.”

“Chỉ vì muốn gặp ta?”

“Đúng, là vì muốn gặp ngươi, nhưng phải là ngươi chủ động tới bái kiến mới được, bởi Triệu Lãm Minh ta ghét nhất là bị đóng sập cửa ngay trước mặt.”

Bùi Trường Hoài nghe ý như thể hắn canh cánh trong lòng chuyện Hầu phủ không nghênh đón vị khách quý là hắn, cũng vì chuyện này mà Triệu Quân sớm đã ghi thù y trong lòng, giờ mới mượn chuyện của Trần Văn Chính làm khó y.

Bùi Trường Hoài nói: “Hôm nay ngươi cũng gặp được rồi, có thể thả người hay chưa?”

Triệu Quân nói: “Người ta muốn gặp là Chính Tắc Hầu.”

Bùi Trường Hoài nhăn mày lại, hỏi: “Là ý gì? Ta chính là Chính Tắc Hầu.”

Triệu Quân nhìn đôi tai y bị men say hun đỏ ửng, cười cười: “Ngươi là Chính Tắc Hầu, hay là Trường Hoài?”

Ngón tay Bùi Trường Hoài bất chợt căng thẳng.

Triệu Quân hỏi: “Chính Tắc Hầu tới thiếp mời của ta cũng không nhận, hà cớ gì đêm đó lại ngủ bên cạnh ta ở lầu Phù Dung? Trường Hoài, rõ ràng ngươi biết ta là ai, đừng nói với ta mấy lời nhận sai người gì đó.”

Một hồi lặng thinh trôi qua, Bùi Trường Hoài khó khăn mở miệng, nói: “Ta uống say, Triệu Quân, chẳng qua chỉ là hiểu lầm… Mong ngươi quên cả đi…”

“Quên đi? Hay cho một chữ quên đi.” Triệu Quân mỉa mai nói: “Phải chăng tiểu Hầu gia cho rằng ta là loại thấp kém, thích thì chơi đùa, thế nên chỉ cần một câu “Quên đi” là có thể xong chuyện?”

Bùi Trường Hoài thực sự không hiểu nổi, tại sao Triệu Quân bắt được cái thóp lớn như thế của Trần Văn Chính không đem ra nói, lại cứ phải tính toán với y chuyện ở lầu Phù Dung.

Bùi Trường Hoài chỉ đành bảo: “Bản hầu không có ý định hại ngươi, nếu không hôm nay ngươi cũng chẳng thể êm đẹp ngồi đây.”

“Không có ý định hại ta sao?”

Triệu Quân hất tung cái bàn nhỏ ở giữa hai người, cơ thể áp sát lại gần Bùi Trường Hoài.

Cảm giác áp bách đột nhiên ập tới khiến Bùi Trường Hoài phải hơi ngửa về đằng sau, trước khi y đụng phải trà kỷ, Triệu Quân nâng tay đỡ cổ y lại, cũng khiến y không thể trốn nữa.

Hắn nói: “Khiến ta nói một từ lòng cũng chẳng yên, hại ta ngày đêm mong nhớ không phải là ngươi sao? Đêm đó Chính Tắc Hầu nằm dưới thân ta nức nở êm tai biết bao nhiêu, hôm nay trước mặt người khác lại bày ra vẻ mặt xa lạ, Trường Hoài, ta thực sự nghi ngờ ngươi dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đấy.”

Lời hắn nói chầm chậm vào tai, tựa như đang làm nũng hờn dỗi với Bùi Trường Hoài.

Nhưng ánh mắt Triệu Quân sắc bén, không chút dịu dàng, Bùi Trường Hoài còn nhìn ra tia oán giận và căm ghét từ vẻ mặt hắn.

Triệu Quân bóp hai má Bùi Trường Hoài, chất vấn nói: “Vì sao lại tiếp cận ta? Chẳng lẽ là bởi muốn nhìn ta vì Chính Tắc Hầu ngươi mà thất ý sao? Nhưng ngươi hạ miếng mồi này cũng tàn nhẫn thật, không tiếc cả thân mình.”

Triệu Quân từng bước tính kế người khác, bây giờ lại còn nghi ngờ kẻ khác từng bước tính kế hắn? Quả thực là buồn cười. Coi Bùi Trường Hoài y thành loại người gì vậy, Chính Tắc Hầu muốn đối phó với một người, lẽ nào còn phải dùng mấy biện pháp hạ đẳng ấy hay sao?

Nỗi khinh bạc phù phiếm ấy khiến Bùi Trường Hoài nổi giận, y giơ tay túm lấy cổ áo Triệu Quân, nói: “Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?”

Triệu Quân cười lạnh bảo: “Không biết, thế nên mới đang hỏi tiểu Hầu gia đây.”

Hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi Bùi Trường Hoài, tàn nhẫn cắn cho tới khi bật máu mới thôi.

Bùi Trường Hoài đẩy hắn ra, nắm đấm nện thẳng vào mặt hắn. Đầu Triệu Quân lệch sang một bên, trong miệng ngập tràn mùi tanh.

Một quyền này của Bùi Trường Hoài rốt cuộc vẫn chừa lại đường lui, không tàn nhẫn hạ thủ. Y nhấp máu trên môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Quân, ngươi muốn ch/ết!”

Triệu Quân lấy ngón tay lau khóe miệng, quả thực chỉ cần thấy máu, vừa gặp máu hắn liền càng hưng phấn lạ thường, cười híp mắt nói: “Ai ch/ết trước, vẫn chưa biết đâu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.