Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 47



Triệu Quân sờ mũi y dò nhịp thở, hô hấp ấm nóng lại rất bình ổn. Xem ra là bởi vì quá mức mệt mỏi nên mới ngất đi.

Y phục trên người bị Triệu Quân cởi ra gần hết, đôi chân trần trụi, mông vẫn còn ướt đẫm ti/nh d/ịch, trên ngực và cổ đầy vết hôn. Thân thể y vốn như băng như ngọc, hoàn mỹ không vết xước, giờ đây xuất hiện thêm những dấu vết bị người bắt nạt trông lại càng thêm phần đáng thương.

Triệu Quân trong lòng áy náy, rời khỏi người Bùi Trường Hoài, ngồi bên giường.

Vết cắn trên tay hắn vẫn còn chảy máu, vết răng sâu hoắm.

Những lần triền miên ngày trước, thái độ của Bùi Trường Hoài cũng không tốt đẹp gì mấy, nhưng chỉ là cứng miệng chứ không làm hắn bị thương, hôm nay cắn người ác như vậy, xem ra Bùi Trường Hoài vì Tạ Tùng Tuyển mà sinh lòng thù hận với hắn rồi.

Hắn nhìn thấy mi mắt Bùi Trường Hoài vẫn còn đẫm lệ, trở tay xoa đuôi mắt y, chẳng chốc lát lại mỉa mai nói: “Đường đường là Chính Tắc Hầu, sao có thể khóc lóc như vậy?”

Bùi Trường Hoài chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng trong mộng y thấy rất nhiều người, cũng thấy rất nhiều chuyện, nhưng tất cả cuối cùng đều dần dần tan biến trước mắt y, chỉ có một dáng người vẫn lưu luyến bên y không rời.

Người đó nắm lấy tay y, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng mặt mũi lại mơ hồ không rõ, chỉ nhìn rõ duy nhất một đôi mắt tiêu sái phong lưu, vẫn luôn chăm chú nhìn y.

Giống như Triệu Quân.

Bùi Trường Hoài giật mình tỉnh lại, ánh sáng chói mắt cùng cơn đau ập tới làm y bất giác chau mày.

Theo đó là một gương mặt thanh tú trắng trẻo, thấy y tỉnh lại, đôi mắt hạnh ấy rơm rớm nước mắt, ra chiều vui mừng lắm.

“Tiểu Hầu gia, ngài vẫn ổn chứ?” Kẻ đó hỏi.

Bùi Trường Hoài không đáp, y ngồi dậy, chậm rãi tìm về ý thức. Y vẫn còn ở trong phủ Tướng quân, áo lót trên người cũng là của Triệu Quân.

Lần trước trong lều nguyên soái ở quân doanh, Triệu Quân đã từng mặc kiện áo này, trên vai có hoa văn như ý cát tường thêu chỉ bạc.

Đầu Bùi Trường Hoài đau như búa bổ, ão não xoa mi tâm, cũng không biết làm sao mà y còn có thể nhớ được chuyện này.

Y không nên nhớ làm gì.

Bùi Trường Hoài im lặng một chút, mới đưa mắt nhìn kẻ đang đứng bên cạnh đợi hầu hạ. Người đó thấy y ngẩng đầu, liền quỳ xuống đất, cúi đầu thưa: “Tiểu Hầu gia.”

Bùi Trường Hoài nhìn mặt y, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Người đó lại thưa: “Tiểu Hầu gia vẫn chưa chỉnh lý dung nhan, nô tài không dám mạo phạm.”

Y phục Bùi Trường Hoài tán loạn, đầu tóc buông dài trên lưng, y đơn giản buộc lại dây áo, nói: “Bản hầu lệnh ngươi ngẩng đầu lên.”

Người đó giờ mới ngẩng đầu, Bùi Trường Hoài nhìn y, hóa ra là nam kỹ Triệu Quân nuôi trong phủ, Tầm Xuân.

“Tầm Xuân?”

Tầm Xuân thấy y còn nhớ tên mình, vui mừng nói: “Hầu gia vẫn còn nhớ rõ nô tài? Ngày đó nhờ ơn Hầu gia cứu mạng, nô tài mới có thể thoát khỏi cảnh thịt nát xương tan, ơn nặng như núi, không biết nên báo đáp thế nào.”

Bùi Trường Hoài nhất thời không nhớ ra: “Ơn cứu mạng?”

Thấy Bùi Trường Hoài dường như không có ấn tượng, Tầm Xuân cũng không bất ngờ, y vốn là nam kỹ mua vui cho người ở lầu Phù Dung, còn Bùi Dục là Chính Tắc Hầu cao cao tại thượng, là nhân vật tựa thần tiên trên đỉnh mây mù, ngẫu nhiên thấy kẻ khổ sở liền vô tư cho chút bố thí.

Tầm Xuân trời sinh thanh tú, lại qua dạy dỗ, hậu huyệt mềm mại vô cùng, có thể chơi song long nhập động. Không ít kẻ muốn chơi trò kích thích thường đến tìm y, cứ như vậy qua ngày, tại lầu Phù Dung, Tầm Xuân cũng coi như là có tiếng tăm, khách đến không ngừng.

Năm đó hai vị công tử Tam lang Viên gia, Cửu lang Phan gia đến lầu Phù Dung uống rượu đều chỉ đích danh y đến hầu hạ.

Bởi vì hai nhà Viên, Phan có xích mích trên triều, hai vị Viên Tam và Phan Cửu này cũng không vừa mắt nhau. Sau đó không biết tên nào uống rượu nhiều chuyện, đem chuyện Tầm Xuân hầu hạ Phan Cửu nói cho Viên Tam.

Viên Tam vẫn luôn ghen ghét Phan Cửu, làm sao có thể dung thứ cho hắn giành đi sủng vật của mình? Lại nghe nói Phan Cửu cũng đang có mặt tại lầu Phù Dung, vừa mới gọi Tầm Xuân vào phòng hầu hạ, liền giận dữ vén tay áo, đá bay của phòng, lôi Phan Cửu từ giường đứng dậy, giơ tay đánh người.

Tầm Xuân run rẩy nằm trên giường, nhìn thấy bọn họ đánh nhau, lại không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hai vị công tử người một đấm ta một đá, đánh nhau vô cùng hăng máu, lại đập bể ngọc sứ, quậy phá đến nỗi lầu Phù Dung gà bay chó sủa.

Cũng may lúc đó Từ Thế Xương cũng có mặt, nhìn thấy bọn họ sắp đánh ch/ết người, liền ôm lấy eo giữ Viên Tam lại, lại ra lệnh nô tài khống chế Phan Cửu, vừa kéo vừa khuyên mới kéo hai vị tổ tông này ra được.

Từ Thế Xương dẫu sao cũng là con trai Thái sư đương triều, trong đám con cháu cùng vai vế cũng có danh xưng tiểu Thái tuế, xung quanh không ai dám đắc tội y. Nể mặt Từ Thế Xương, hai người dừng tay, nhưng trong lòng dĩ nhiên không phục, bèn gọi Tầm Xuân tới để y chọn, sau này chỉ có thể hầu hạ một người trong số họ.

Từ Thế Xương đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Chỉ là một tên nam kỹ thôi mà, ai đến cũng phải ra hầu hạ, làm gì có tư cách lựa chọn? Ta nghe quản sự nói, kẻ này thể chất hiếm thấy, hai người cùng lên một lượt nó cũng chịu được, hai huynh chơi cùng là được rồi, nào đáng để nổi nóng đến mức ấy?”

Viên Tam ôm một bụng lửa giận, nhìn thấy da thịt của Tầm Xuân trần trụi trước mắt bao người lại càng thêm chán ghét, tiến lên cho y một bạt tai, lớn tiếng mắng: “Đồ ti tiện trời sinh có thể ôm hai chủ, uổng công ta xem ngươi như vàng như bạc!”

Tầm Xuân cũng chỉ có thể ôm mặt uất ức mà khóc lóc, không dám lên tiếng.

Nhìn thấy y khóc lóc thê thảm, Viên Tam âm hiểm cười: “Được thôi, ta cũng muốn xem xem ngươi có thể hầu hạ một lúc bao nhiêu người, ta thấy ngươi sắp mục nát cả ra rồi!”

Viên Tam nắm lấy đầu tóc Tầm Xuân, lôi y đến sau rèm, giữ y trong ngực, vén áo đâm vào. Tầm Xuân đau đớn, lại không dám gào khóc, chỉ ưm ưm trong họng.

Phía sau rèm nhanh hiện lên hình ảnh hai kẻ giao hoan cùng âm thanh rên rỉ mờ ám.

Từ Thế Xương vỗ vai Phan Cửu, cười nói: “Thế mới đúng chứ, đến lầu Phù Dung là để mua vui chứ đâu phải chuốc bực mình. Phan huynh, huynh cũng vào trong thử xem. Ta đây không phụng bồi nữa, Trường Hoài ca ca sắp tới uống rượu rồi, ta đi tìm huynh ấy. Hiếm khi huynh ấy đến một cần, hai người còn gây chuyện chọc huynh ấy bỏ về, xem ta có cho hai người biết tay hay không!”

Sau khi Từ Thế Xương rời đi, Phan Cửu đứng như trời trồng, lại nhìn thấy cảnh xuân sau rèm, trong lòng ngứa ngáy, vành mắt nóng ran, không nói hai lời cũng bước vào trong.

Bọn họ đánh nhau không phải vì yêu thương gì Tầm Xuân, vốn chỉ xem Tầm Xuân như một cái bình hoa xinh đẹp bày trong nhà, thà rằng tự mình đập nát cũng không muốn nó về tay kẻ khác.

Lúc này cùng xâm phạm y cũng chỉ vì lòng hiếu thắng, đương nhiên động tác sẽ muôn phần ác hận.

Tầm Xuân thân phận thấp hèn, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng, trong lòng chỉ biết cầu xin bọn họ mau trút hết lửa giận buông tha cho mình.

Thế nhưng Tầm Xuân đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, đến giữa đường y đã không chịu được bắt đầu gào khóc, luôn miệng xin tha. Viên Tam, Phan Cửu đều chê y làm cụt hứng, động tác càng thêm ác liệt.

Tầm Xuân đang nghĩ đêm nay mình hẳn phải ch/ết tại nơi này thì bên ngoài có người thưa: “Chính Tắc Hầu lệnh nô tài chuyển lời, Hầu gia nghe nói Viên Tam công tử và Phan Cửu công tử cũng đang có mặt, nhớ tới lần gặp lần trước là ở hội đạp thanh, đặc biệt mời hai vị công tử qua đó uống một chung rượu.”

Viên Tam và Phan Cửu từ nhỏ đã có giao hảo với Bùi Trường Hoài, nhưng y trước nay thích yên tĩnh, lúc uống rượu cũng không thích có người bên cạnh quấy rầy, lúc trước cũng chỉ có Tạ Tùng Tuyển và Từ Thế Xương ngồi cùng y, lần này nghe nói Bùi Trường Hoài đích thân mở lời mời họ, đương nhiên không thể chối từ.

Huống hồ, qua chuyện hoang đường lần này, lửa giận của bọn họ cũng đã tiêu tan không ít, bèn đợi tận hứng xong, buông tha cho Tầm Xuân, không để ý đến người kia thay y phục đi gặp Bùi Trường Hoài.

Trên người Tầm Xuân toàn là vết d/âm uế và thương tích, thần trí mơ màng nằm trên chăn lụa, y cảm thấy toàn thân mình như bị xé thành từng mảnh, đau đến nỗi không nhúc nhích nổi, muốn gọi người vào cứu mình cũng không kêu thành tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Tầm Xuân sắp lạnh thấu xương, y nghe thấy có tiếng Từ Thế Xương ngoài cửa: “Bọn họ đều là kẻ trọng mặt mũi, ta chỉ là cho bọn họ bậc thang bước xuống thôi mà. Trường Hoài ca ca, chẳng lẽ huynh lại vì chuyện này mà giận ta hay sao?”

Đáp lời Từ Thế Xương là một giọng nói thanh lãnh như tuyết: “Nên ngươi đem kẻ khác ra làm công cụ phát t/iếtcho bọn họ?”

Theo đó, cửa mở ra, gió lạnh đìu hiu thổi vào bên trong làm Tầm Xuân khẽ run rẩy, y mơ hồ nhìn thấy một bóng người thon dài, khoác áo lụa trắng thêu hạc, tựa tiên giáng trần.

“Nhìn chuyện tốt ngươi làm ra đi.” Người đó nhẹ nhàng trách cứ. Từ Thế Xương xoa tai: “Trường Hoài ca ca, ta…”

Người đó đi tới, nhặt y phục trên đất phủ lên người Tầm Xuân, trước khi rời khỏi, tựa như là chỉ thuận tay, vỗ về trên vai y hai ba nhịp.

Tầm Xuân nhớ lại, lúc nhỏ y té ngã, đau đớn vùi vào lòng mẫu thân mà khóc, lúc đó mẫu thân y cũng nhẹ nhàng vỗ về y như thế này.

Trong khoảnh khắc, nước mắt y chảy dài trên mặt, mấp máy môi, muốn hỏi tên người đó, còn chưa nói thành lời đã chìm vào hôn mê.

Sau đó Tầm Xuân ở lầu Phù Dung nửa tháng, nghe nói Chính Tắc Hầu để lại một thỏi bạc, dặn dò quản sự chăm sóc y tử tế, cứu y một mạng.

Từ đó về sau, Tầm Xuân luôn muốn tìm cơ hội trả ơn cho Chính Tắc Hầu, nhưng mỗi lần người đến lầu Phù Dung chỉ nghe khúc uống rượu, không tìm người hầu hạ, Tầm Xuân muốn nhìn thấy mặt y cũng khó.

Không ngờ hôm nay lại gặp y ở phủ Tướng quân.

Y bị Triệu Quân gọi qua đây hầu hạ Bùi Trường Hoài, chỉ biết đầu gối Bùi Trường Hoài bị thương, tạm thời tĩnh dưỡng ở phủ Tướng quân một khoảng thời gian, còn vì sao Chính Tắc Hầu lại ở phủ Tướng quân, Tầm Xuân không biết, cũng không dám nghĩ nhiều, có được cơ hội trả ơn đã là y may mắn vạn phần.

Y cũng không kể lại sự tình, chỉ cúi đầu thưa: “Tiểu Hầu gia bản tính lương thiện, không nhớ chuyện tiện tay cứu giúp, nhưng nô tài không dám vong ơn, kính xin tiểu Hầu gia hãy ở lại đây để nô tài chăm sóc ngài.”

“Không cần, ta đi ngay bây giờ đây.”

Bùi Trường Hoài muốn đứng dậy thay y phục, nhưng vừa dùng sức đầu gối lại đau nhức, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

Tầm Xuân cả kinh, vội bước tới đỡ y, thưa: “Vết thương của tiểu Hầu gia vẫn chưa lành, nô tài nghe lang trung nói, cần phải cẩn thận điều trị cùng tĩnh dưỡng mới không để lại di chứng, tiểu Hầu gia muốn làm gì cứ phân phó nô tài.”

Bùi Trường Hoài nghe mình đến đi lại cũng đi không nổi, trên người cũng còn nhiều chỗ khó chịu không thể nói thành lời. Y vốn là tam công tử của Hầu phủ, từ nhỏ tựa cành vàng lá ngọc, làm sao chịu được sỉ nhục lớn như thế?

Sắc mặt y lập tức lạnh lẽo: “Kêu Triệu Quân đến đây gặp ta!”

Tầm Xuân cũng không biết vì sao y đột nhiên lại nổi giận đùng đùng, thận trọng đáp: “Đô thống đã lên triều từ sớm, ngài ấy đã dặn, nếu ngài tỉnh lại thì nô tài chuyển lời, đợi Tướng quân hạ triều sẽ đến dùng cơm trưa cùng ngài.”

Bùi Trường Hoài cắn răng, nhìn thấy trà cụ đặt trên bàn nhỏ bên giường, trầm ngâm một lát mới đáp: “Ta biết rồi.”

Vào trưa, Triệu Quân về phủ, Tầm Xuân tới bẩm, Chính Tắc Hầu đã tỉnh, cũng đã hạ sốt, vừa ăn một ít cháo trắng, tạm thời vẫn chưa thể đi đứng, lại không cho kẻ khác vào phòng.

Triệu Quân lệnh Tầm Xuân đến trù phòng chuẩn bị bữa trưa, đợi nấu thuốc xong thì bưng qua một chuyến, bản thân thì trực tiếp về phòng, đi gặp Bùi Trường Hoài.

Vừa mở cửa, chỉ thấy ấm trà đã vỡ nát trên đất, hắn lập tức đề cao cảnh giác, dư quang nhìn thấy một bóng người, tựa như gió bắc ập tới.

Triệu Quân nhanh tay, nắm lấy cổ tay Bùi Trường Hoài, mảnh sứ vỡ trong tay y cách mắt Triệu Quân chưa đầy một tấc.

Triệu Quân nhẹ nhàng nép người về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ, lại nghiêng đầu nhìn Bùi Trường Hoài mỉm cười: “Thân thủ tốt lắm.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.