Không đợi y nghĩ nhiều, thanh kiếm không chịu không nổi, trong nháy mắt gãy nát, lúc Bùi Trường Hoài sắp rơi xuống, Vệ Phong Lâm kịp thời đuổi tới, bắt được cổ tay Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài nương theo tay Vệ Phong Lâm, nhảy lên khỏi vách núi.
Ngay cả Vệ Phong Lâm, người có khuôn mặt vô cảm, cũng bị kinh sợ, hắn vội vàng nhìn Bùi Trường Hoài một lượt từ trên xuống: “Tiểu Hầu gia, người không sao chứ?”
Bùi Trường Hoài lắc đầu, trong tay y còn đang nắm lấy cánh tay bị chặt đứt của Tạ Tri Quân, trong lòng chỉ cảm thấy một nỗi bi thương vang vọng.
Nhớ tới không lâu trước đây, Tạ Tri Quân lấy thân phận Tiêu vương thế tử đến Hầu phủ tìm y, trên người hắn mặc mãng bào tay áo xanh màu xanh của hồ, trên mũ kết đầy ngọc châu, trời sinh là một người vô cùng chói mắt, vừa thấy Bùi Trường Hoài, mắt phượng liền cong, bay qua ôm chặt lấy y—
“A Dục, ta tới tìm ngươi đây!”
Bùi Trường Hoài xuất thần một lát mới mờ mịt trả lời: “Ta không sao.” “Tiều Hầu gia.”
Binh mã đi theo y cũng dần bao vây đến, đa số mọi người vẫn còn khiếp sợ mà nhìn y.
Duy chỉ có một người phát điên, đẩy đám người ra, trong miệng hô to: “Cút ngay! Cút ngay!”
Nhìn thấy Vệ Phong Lâm đến, Bùi Trường Hoài cũng đoán được ai là người bắn ám tiễn lúc nãy.
Trong tay Tạ Tri Chương còn cầm cung tên, nhìn thấy cánh tay đứt lìa trong tay Bùi Trường Hoài, hắn nhất thời ném cung, quỳ rạp xuống đất, gào thét đến tê tâm liệt phế.
“Văn Thương!”
Hắn đoạt lấy cánh tay kia, ôm vào lòng, quỳ đến bên vách núi, Tạ Tri Chương nhìn xuống, không thấy gì ngoài tầng tầng mây mù, còn đâu bóng dáng của Tạ Tri Quân.
“Văn Thương! Văn Thương!
Hắn thét lên đến yết hầu khàn khàn, trong lòng từng trận đau nhói, như một con dao độc đâm vào, có lẽ là nộ hỏa công tâm, cũng có lẽ là bi thương đến tột độ, Tạ Tri Chương bỗng dưng phun ra một ngụm máu!
Mọi người thấy thế đều cả kinh. “Đều tại ngươi!”
Tạ Tri Chương quay đầu, hắn nằm ngửa bên cạnh vách đá, một tay ôm lấy cánh tay Tạ Tri Quân, một tay rút kiếm chĩa về phía Bùi Trường Hoài, đầu tóc rối loạn nhếch nhác, nói không hết có bao nhiêu chật vật.
Tạ Tri Chương lệ rơi đầy mặt, đau đớn quát Bùi Trường Hoài: “Đều là lỗi của ngươi! Đều là lỗi của ngươi! Là ngươi hại Văn Thương, tại sao Tẩu Mã Thương không giết được ngươi, tại sao mười hai hắc kỵ Ưng Đàm cũng không giết được ngươi! Tại sao người ch/ết không phải là ngươi!”
Bùi Trường Hoài trầm mặc.
Cánh tay trong lòng ngực Tạ Tri Chương còn dư lại chút ấm áp, hắn cầm ngón tay kia, như nắm lấy tay của Tạ Tri Quân, tan nát cõi lòng mà phát cuồng, lẩm bẩm nói: “Văn Thương, ngươi không phải tới giết y sao, ngươi không phải tới lấy mạng y sao! Tại sao, tại sao vẫn còn đỡ cho y? Ta không có cố ý, ta không có…..”
Hắn nhắm mắt lại, điên cuồng nói: “Không, không, đều do đại ca không tốt, là ta đã giết ngươi! Là ta đã giết ngươi!”
Hắn đau đớn tột cùng, ngẩng đầu lên trời kêu gào, nhất thời chỉ cảm thấy mất hết hy vọng.
Bùi Trường Hoài phân phó nói: “Đưa hắn trở về.”
Binh lính nghe lệnh, tiến lên muốn bắt Tạ Tri Chương, Tạ Tri Chương điên cuồng vung kiếm trong tay, lùi phía sau, trong miệng hô to: “Không ai được qua đây! Cút! Cút!”
Phía sau hắn chính là vực sâu, binh lính không dám tiến lên.
Vẻ mặt Vệ Phong Lâm lạnh lùng, cũng không sợ hãi, hắn thu kiếm lại, từ trong ngực lấy ra một con dao găm, cởi bỏ mảnh vải quấn quanh, từng bước đi tới chỗ Tạ Tri Chương.
Hắn hỏi: “Tạ Tri Chương, ngươi còn nhớ Lâm Tuyết Nhứ không? Còn nhớ năm đó ngươi đã làm những gì đối với nàng không?”
Tạ Tri Chương đã sớm biết thân phận thực sự của Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm, cũng biết Vệ Phong Lâm vì báo thù mà đến, nhưng hắn bây giờ còn việc gì phải sợ?
Tạ Tri Chương cười giễu cợt, vẻ tuấn nhã ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại sự chua ngoa: “Ai lại đi nhớ một tên tiện nữ?”
Sắc mặt Vệ Phong Lâm thay đổi, hắn cắn chặt răng, phi thân tiến lên, đè mắt cá chân Tạ Tri Chương, hung hăng đâm lên chân một nhát!
Dao găm sắc nhọn, chém sắt như chém bùn, một nhát rút ra, máu tươi đầm đìa.
Tạ Tri Chương nhất thời đau đến kêu to, nhưng rất nhanh lại biến thành tiếng cười dữ tợn.
Hắn hụt hơi thở gấp, nước mắt tuôn ra: “….Nhưng ta nhớ rõ tại sao mình lại chọn ả. Lâm Vệ Phong, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách hắn!”
Tạ Tri Chương hung tợn chỉ về phía Bùi Trường Hoài đang đứng cách đó không xa.
“Nếu như trên người nữ nhân kia không có miếng ngọc bội giống miếng Bùi Trường Hoài đeo trước kia, ta cũng sẽ không hứng thú với ả!”
Vệ Phong Lâm khó tin nhìn Tạ Tri Chương, hắn không thể tin được, Tạ Tri Chương đã sắp ch/ết đến nơi, thế nhưng lại không hề có nửa phần hối hận hay áy náy vì đã gây ra cái ch/ết của Lâm Tuyết Nhứ, mà còn đem tội lỗi đổ lên đầu người khác.
Tạ Tri Chương dường như hiểu rõ ý nghĩ trong đầu hắn, cười rộ lên đầy quỷ dị: “Thế nào, ngươi nghĩ rằng ta phải khóc rống trước mặt ngươi, nhận tội với nữ nhân đến cả tên ta cũng không nhớ, để ngươi có thể yên
lòng sao? Mỗi việc ta đã làm, ta đều không hối hận! Lâm Tuyết Nhứ, ả nên ch/ết! Kẻ nào đáng ghét giống Bùi Dục, đều đáng ch/ết! Đáng ch/ết! Ha ha ha—”
Nói xong, Tạ Tri Chương lại cầm lấy kiếm, đâm về phía Vệ Phong Lâm, thừa dịp hắn tránh né, Tạ Tri Chương thoát khỏi kiềm hãm, bò tới vách núi.
“Văn Thương, Văn Thương, đừng bỏ ta lại! Đại ca đến với ngươi!” Nhìn thấy trong lòng Tạ Tri Chương chỉ có đệ đệ hắn, thân nhân hắn,
trước khi ch/ết còn nhục nhã Lâm Tuyết Nhứ, cừu hận tích lũy nhiều năm qua của Vệ Phong Lâm hoàn toàn biến thành một cơn thịnh nộ.
Hắn chẳng còn quan tâm đến việc gì, tiến lên ngăn Tạ Tri Chương lại, hắn đã mất đi lý trí, đâm nhiều nhát vào lưng Tạ Tri Chương.
Người luôn trầm mặc một khi bùng nổ sẽ còn khiếp sợ hơn nhiều so với người bình thường.
Bùi Trường Hoài nhìn thấy nhưng không ngăn cản.
Hai mắt Vệ Phong Lâm đỏ au: “Chỉ có mạng của đệ đệ ngươi mới là mạng, mạng của tiểu Nhứ không phải hay sao! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”
Mỗi một tiếng chất vấn, hắn liền đâm một nhát dao, máu tươi bắn lên khắp người hắn, bắn cả lên mặt, nhưng bất luận thế nào, hắn cũng không thể trút hết nỗi hận ẩn nhẫn nhiều năm.
Tạ Tri Chương căn bản không hề để ý tới những lời của Vệ Phong Lâm, cũng không quan tâm bản thân trúng bao nhiêu nhát dao, chỉ một mực nhìn về hướng vách núi, không ngừng bò về phía trước….
Vệ Phong Lâm cuối cùng cũng buông ta, hắn cúi đầu, ôm chặt lấy con dao, cả người căm hận đến phát run.
Khí lực toàn thân Tạ Tri Chương như máu tươi từng chút từng chút chảy cạn, đồng tử hắn tán loạn, trước mắt biến thành màu đen, không nhìn rõ được gì, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Văn Thương, đừng bỏ đại ca lại.”
Hắn ngã xuống vách núi, trước khi ch/ết còn gắt gao trừng mắt nhìn về phía trước, tựa như không cam lòng cùng sợ hãi.
Vệ Phong Lâm cũng không cảm thấy sung sướng sau khi báo thù, hắn không muốn mạng của Tạ Tri Chương, hắn chỉ muốn thế gian trả lại công đạo cho Lâm Tuyết Nhứ.
Cũng không ai tiến lên an ủi hắn, cho đến khi tiếng khóc dần nhỏ, Vệ Phong Lâm mới đứng lên, nhưng chân hắn tựa như vô lực, đứng dậy mãi không được.
Bùi Trường Hoài đi qua, lấy tay đỡ Vệ Phong Lâm đứng dậy: “Phong Lâm, bản Hầu sẽ xin Hoàng thượng, tra rõ án năm đó của Lâm Tuyết Nhứ. Liễu Ngọc Hổ vẫn còn sống, tìm được hắn, nhất định có thể trả lại công đạo cho Lâm Tuyết Nhứ.”
Vệ Phong Lâm nghe xong, cắn răng, quỳ một gối xuống trước mặt Bùi Trường Hoài: “Đa tạ Hầu gia.”
Hắn đem con dao ngăm dính máu trong lòng ra lau sạch, hai tay đưa lên Bùi Trường Hoài, nói: “Thuộc hạ tự ý kháng mệnh, giết Tạ Tri Chương, nếu ngày khác Hoàng thượng trách tội, thuộc hạ sẽ tự mình gánh chịu, tuyệt không liên lụy Hầu gia.”
Bùi Trường Hoài nhìn ra Vệ Phong Lâm lúc nãy đã ch/ết tâm, nên không ngăn cản hắn, nếu y không ngăn cản, thì làm sao lại tính là liên lụy?
Y đang muốn giải thích, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên con dao găm trong tay Vệ Phong Lâm, trong lòng bỗng chấn động.
Bùi Trường Hoài đoạt lấy dao găm, nhìn kỹ hoa văn vô cùng quen thuộc trên cán dao, trên hoa văn không biết dùng vật gì, cong cong vẹo vẹo khắc lên chữ “Nhật”.
Con dao này đã từng ở bên Bùi Trường Hoài rất nhiều năm.