Mặt mũi Trương Nhai tràn đầy vẻ kinh ngạc. Thế mà có thể gặp được người đàn ông ấy ở chỗ này.
Người đàn ông mặc âu phục nheo mắt, hiển nhiên là cũng nhận ra cậu.
Á à tay tên tiểu bạch kiểm kia còn đang lôi kéo người đàn ông kìa!
...
Đầu óc Trương Nhai xoay chuyển nhanh chóng, hai người này có thể là một đôi, cũng có thể là hẹn một cuốc. Cơ mà mặc kệ là cái nào đi chăng nữa, Trương Nhai không định để họ cứ thế mà đi.
Mới vừa rồi ra vẻ lưu manh chợ búa - Trương Nhai - lúc này lại đổi một vẻ mặt nghiêm túc với tên tiểu bạch kiểm kia: "Cậu từ đâu tới? Quan hệ của hai người là thế nào?"
Tiểu bạch kiểm bị tư thế vợ cả của cậu doạ cho ngây người, lại nhìn sắc mặt Chu Trạch An cũng không tốt lắm.
"Có đối tượng rồi mà còn đi hẹn chịch! Hừ! Đàn ông tồi!" Tiểu bạch kiểm tức giận nói xong, giậm chân một cái bỏ đi.
Để Chu Trạch An và Trương Nhai hai người đứng đực tại chỗ.
Trương Nhai mừng thầm, tên ẻo lả õng a õng ẹo dễ lừa ghê. Mình phải cảm ơn tên đó mới được!
May mà Chu Trạch An không phải tên cặn bã có bồ rồi mà còn chịch dã chiến với cậu.
Trương Nhai tranh thủ thời gian, đường đường chính chính, cố gắng dụ dỗ Chu Trạch An: "Hai ta cũng đừng chắn cửa quán người ta, không thì đến nhà tôi trò chuyện một lát nhé ~"
"Cậu muốn làm gì?" Chu Trạch An bị Trương Nhai kéo sang một bên, mất kiên nhẫn nhìn cậu.
Hiện tại Chu Trạch An rất chán ghét người trước mặt này. Người này không biết xấu hổ phát tình trên xe buýt... Loài người dùng từ "phát tình" để hình dung đúng không? Nứng? Phát dâm? ... Dù sao thì cũng là không biết xấu hổ rù quyến hắn, khiến sắc dục của hắn bùng cháy, không thì hắn cũng không đến nỗi đêm hôm không nhịn được phải chạy đến đây hẹn chịch.
Nhưng tên loài người này vẫn chưa ý thức được rằng hắn đang rất không vui.
"Tôi không muốn làm gì cả, tôi muốn anh chơi tôi ấy mà ~" Trương Nhai cười hì hì đưa tay sờ lên đũng quần Chu Trạch An, xúc cảm no đủ, ái chà chà!
Chu Trạch An hất bay tay Trương Nhai, "Trên đường người đến người đi, sao cậu không biết ngại như vậy?"
Trương Nhai dán vào Chu Trạch An thế này, ngoại trừ việc tướng mạo của đối phương đẹp trai vóc người hoàn hảo cày cuốc cũng giỏi, chủ yếu do ban nãy Tiêu Mục nói quá nhiều thứ khiến cậu nhớ lại rồi hạ thân ướt tràn lan, lúc này bên trong vẫn ngứa ran, vừa hay gặp được Chu Trạch An, chẳng phải nên kéo nhau về nhà phịch một trận à?
Nhưng dáng vẻ hiện tại của Chu Trạch An lại khiến Trương Nhai nhớ tới sáng nay, người này đã rút chim vô tình lại còn đẩy cậu ngã xuống đất, Trương Nhai cũng cáu rồi: "Moẹ nó tôi nói cho anh nghe anh có bệnh phải không! Bây giờ mới biết người đến người đi ha, biết ngại ha, thế sáng nay đụ tôi trong nhà vệ sinh công cộng là chó hay gì!"
Sắc mặt Chu Trạch An càng kém. Đúng vậy, dù hắn sinh hoạt trong xã hội loài người nhiều năm nay, nhưng bản chất vẫn là động vật không khống chế được cơn dâm dật.
Chu Trạch An không để ý đến Trương Nhai nữa, hất cậu ra muốn quay về quán bar.
"Này này! Anh lại đi vào làm gì?" Trương Nhai thấy Chu Trạch An không để ý đến mình bèn đuổi theo, "Anh vẫn muốn hẹn người à? Tôi nói chứ hôm nay tôi đã chấm anh rồi! Anh nhìn cho kỹ, anh hẹn cuốc nào là tôi phá bĩnh cuốc đấy!"
Chu Trạch An: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Muốn hẹn chịch với anh." Trương Nhai đáp. Người đàn ông này đứng đây cả buổi với cậu mà vẫn không hiểu ý cậu à? "Anh lãng phí thời gian đi hẹn người khác làm gì, không phải có sẵn tôi đây ư? Chịch ai mà chẳng là chịch!"
Chu Trạch An quan sát kỹ Trương Nhai, như đang tự hỏi về tính khả thi của lời đề nghị này.
"Cậu quá ồn ào."
"Vậy tôi rên càng hăng chứ gì nữa! Nói cho anh biết! Có thể hẹn với tôi là anh hơi bị may mắn! Ông đây tốt như này anh đi tìm một vòng chưa chắc tìm được người thứ hai! Tôi không giống mấy kẻ diêm dúa đê tiện kia!"
Chu Trạch An nhíu mày, chờ nốt câu phía sau của cậu.