Chương 10: Cho anh nếm thử hương vị của chính mình
***
Trương Nhai sảng khoái tinh thần tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, eo không mỏi chân không đau lỗ nhỏ cũng không sưng đỏ. Cậu còn cố ý vươn tay xuống sờ sờ chọc chọc... Chẳng những không có việc gì, ngay cả cửa hang cũng mềm mại hơn bình thường mấy phần!
Trương Nhai tò mò cầm lấy tuýp thuốc ở đầu giường, nhìn hồi lâu cũng không hiểu chữ nghĩa như gà bới trên nhãn viết cái gì. Rốt cuộc Chu Trạch An bôi thuốc tiên Ấn Độ hay thần dược Thái Lan cho cậu?
Trương Nhai hoạt bát nhảy từ trên giường xuống.
Kế hoạch của một ngày phải bắt đầu từ sáng sớm, nên sáng nay cậu phải được sướng đến khi đất trời mù mịt!
Lúc ra khỏi phòng cậu mới phát hiện nhà của Chu Trạch An rất lớn. Tối qua vì mất mặt quá nên cậu không để ý, gara tầng hầm chỗ Chu Trạch An bế cậu đi lên là một gara tư nhân, từ gara trở lên là biệt thự hai tầng.
"Tư bản chủ nghĩa độc ác!" Trương Nhai ghen tỵ căm hận nghĩ, sau đó lặng lẽ đi vào một căn phòng nhìn có vẻ là phòng ngủ chính.
...
Chu Trạch An vẫn ngủ say, chăn mỏng không lấn át được hạ thân nhô lên rõ ràng của hắn, cánh tay rắn chắc thì lộ ra bên ngoài.
Trương Nhai chỉ tưởng tượng thôi đã muốn ướt.
Sáng sớm đẹp trời như này thì phục vụ một dịch vụ đánh thức đặc biệt đi! Trương Nhai nghĩ xong, vén chăn chui vào từ cuối giường.
...
Tối qua Chu Trạch An thu xếp cho Trương Nhai xong cũng không có tâm tư nào mà ra ngoài hẹn hò, nhưng hắn vẫn đang trong kỳ phát tình, tình dục không do mình khống chế, nên hắn làm phép cưỡng chế bản thân tiến vào giấc ngủ.
Nhưng trong mộng toàn là cảnh tượng chịch Trương Nhai hết lần này đến lần khác.
Chu Trạch An mơ thấy mình trói Trương Nhai lên cây chịch, ôm vào suối nước nóng chịch, rồi còn để Trương Nhai quỳ như ngựa trên mặt đất, khúc thịt bự của hắn chính là roi ngựa, cắm vào cho Trương Nhai lết bò về phía trước.
Trong mơ, Trương Nhai bị hắn làm cho sướng đến nỗi trợn trắng mắt, kêu la không được rồi anh ơi anh sắp đâm nát em. Khi hắn bắn đầy bụng Trương Nhai, tinh dịch tràn từ trong lỗ nhỏ ra ngoài, Trương Nhai quay đầu lại nói cứ tiếp tục như thế thì mông sẽ nát mất, anh à anh chơi miệng em có được không, nói rồi ngoan ngoãn há miệng ra.
Chu Trạch An biết rõ mình đang nằm mơ, nên cũng không lo sẽ làm Trương Nhai bị thương, hích hông lên thô bạo đâm vào trong miệng Trương Nhai.
Trong nháy mắt dương vật Chu Trạch An được môi lưỡi ấm áp bao bọc. Có lẽ bởi vì trong mơ, hắn cảm thấy chơi miệng Trương Nhai sướng hơn lúc ở nhà vệ sinh công cộng nhiều. Răng không cà lên hắn, đầu lưỡi cũng biết liếm láp hơn hẳn.
Chu Trạch An vịn lấy đầu Trương Nhai, đâm chọc mãnh liệt bừa bãi trong miệng cậu.
...
Trương Nhai bên này chui trong ổ chăn thì khổ không thể tả, nước mắt cũng trào cả ra.
Lúc đầu cậu chỉ muốn liếm cho Chu Trạch An tỉnh ngủ, nhưng không biết từ lúc nào chân Chu Trạch An đã gác lên vai cậu, đến lúc cậu bị ép thâm hầu (deepthroat) mấy lần, chân Chu Trạch An lại ghì chặt không cho cậu động đậy.
Miệng Trương Nhai đã há hết cỡ, khoé môi cũng bị ma sát đến nỗi đỏ lên. Dương vật sung sức của Chu Trạch An đâm rút trong miệng Trương Nhai, cậu cố gắng nhịn xuống cơn nôn khan, ra sức liếm láp mút mát cây súng. Bây giờ cậu chỉ mong Chu Trạch An có thể bắn ra ngay lập tức.
Chu Trạch An lại đâm nhanh một trận, khi Trương Nhai thực sự không nhịn được nữa muốn cấu véo cho hắn tỉnh dậy, rốt cuộc chịu bắn ra.
Tinh dịch tích góp cả đêm vừa nhiều vừa nồng, lại thêm việc bị cắm vào sâu quá, Trương Nhai bị tinh dịch bắn ra làm sặc.
Có lẽ vì cao trào nên Chu Trạch An nới lỏng khống chế, Trương Nhai thoát khỏi hắn đứng lên ho một trận dữ dội.
Cảm giác cao trào này quá mãnh liệt, thình lình Chu Trạch An tỉnh mộng, vừa mở mắt ra là thấy cảnh tượng Trương Nhai đứng dậy từ dưới hông mình, tinh dịch ở khoé môi còn đang nhỏ xuống.
Trương Nhai ho cả buổi, tạm gọi là lấy lại sức.
Cậu quay đầu lại bắt đầu phàn nàn với Chu Trạch An: "Anh muốn làm tôi sặc chết à! Không phải sáng qua đã làm rồi ư? Sao vẫn nồng đặc như thế! ... Đúng rồi, sáng ra bụng đói ăn tinh dịch có bị tiêu chảy không hả trời?"
Chu Trạch An vẫn đang ngây người phân biệt hiện thực và giấc mơ.
Thấy Chu Trạch An không đáp, Trương Nhai dứt khoát rướn tới hôn hắn.