Trương Tử Tuấn đúng là có danh tiếng không tồi trong vòng nhiếp ảnh, bởi vì không ai biết bên trong vẻ dịu dàng đẹp trai kia là sự xấu xa đến thế nào.
Cũng chính vì vậy mà tôi dễ dàng tin tưởng hắn ta.
Theo hắn về nhà, bị hắn dẫn vào tầng hầm. Hắn nói muốn chụp một bộ ảnh chân dung theo phong cách ‘cầm tù’.
Mà thực tế là hắn muốn vượt rào. Hắn đột ngột đè tới, dùng hai tay khóa tôi lại, cưỡng hôn tôi.
Hắn cho rằng tôi là cô gái mảnh mai thẹn thùng dưới ống kính hắn.
Nhưng hắn đã nhầm.
Mẹ tôi mê cờ bạc, bố quanh năm làm việc ở xa. Từ nhỏ tôi với chị gái đã sống nương tựa vào nhau, chịu đựng mọi điều, sống cuộc đời còn hoang dã hơn cả bọn con trai.
Tôi cắn rách môi hắn ta. Hắn che miệng lại, mắng chửi như phát điên.
Hắn nói trong phòng này, trước nay hắn luôn là người quyết định!
Sau đó lại hung hăng nhào tới, hung ác tóm lấy tôi, xé rách, xâm phạm.
Tuy nhiên, tôi làm đổ giá dụng cụ, sờ s0ạng đụng đến con dao khắc.
Tôi muốn uy hiếp hắn.
Tôi hét lên bảo hắn cút.
Nhưng hắn càng phẫn nộ, từ một lần vượt rào thành ẩu đả.
Trong cơn hoảng loạn, con dao đó đã cắt qua cổ họng hắn.
Hắn đờ ra trong vài giây.
M.á.u phun ra, ấm áp, tanh nồng.
Giây phút đó, tôi biết, tất cả đã kết thúc.
2.
“Không sao đâu.” Nhưng mà qua điện thoại, chị lại nói với tôi, “Có chị ở đây, em tuyệt đối sẽ không sao đâu.”
Trong ngày, chị vội vã từ quê chạy lên thành phố tôi ở. Chị nói với tôi, trên xe lửa chị đã nghĩ kỹ các biện pháp đối phó.
“Biện pháp gì?”
“Cách để em thoát tội.”
“Nhưng mà em đã g.i.ế.t người.”
Chị cười tươi tắn, lúm đồng tiền trên má hiện ra, “Sẽ không ai biết đâu.”
Chị rải rất nhiều đá lên thi thể, hạ điều hòa xuống mức thấp nhất. Chị nói bằng cách này có thể trì hoãn thời gian tử vong của thi thể, hoãn lại hai mươi giờ.
Sau đó chị tìm tới rất nhiều dụng cụ, cắt ngón tay x/á/c c/h/ế/t, chặt gãy xương chân, cắt mặt thi thể.
Chị nói, Tiếu Tiếu, em nhìn xem, thế này giống báo thù không?
“Báo thù?”
“Đúng, một kẻ điên báo thù. Tiếu Tiếu, chị là kẻ điên đó.”
Chị nói hai câu chuyện.
Trong mỗi câu chuyện, chị biến thành một kẻ điên.
Chị hưng cảm, chị hoang tưởng, chị điên cuồng nổi giận không lý do.
Tôi hỏi chị, hai chuyện này để làm gì?
Chị nói, “Là khẩu cung, một phần là đầy sơ hở, một phần là hoàn toàn phù hợp những chứng cứ chị đã tạo ra. Đây là chị cố ý để lại sơ hở cho họ. Họ nghe hai lời khai như thế, theo bản năng sẽ tin tưởng lời sau.
Nhưng cả hai đều là giả.
Cuối cùng, họ sẽ tin, chị mới là hung thủ.”
3.
“Hãy tin chị, đây là kế hoạch thoát tội vô cùng hoàn chỉnh, chắc chắn thành công. Bởi vì chị không chỉ thay đổi kết quả g.i.ế.t người mà còn thay đổi cả động cơ g.i.ế.t người.”
“Động cơ đó là…”
“Chúng ta không thương nhau.”
4.
Tôi nói không được!
Tôi nói, chị, từ nhỏ tới lớn em đều nghe lời chị, nhưng lần này không được!
Chị bỗng tát tôi một cái thật mạnh. Rồi lại đá vào bụng tôi. Túm tóc tôi đập vào tường, nhanh chóng trói tôi lại bằng sợi dây thừng.
Tôi không thể thoát ra, chỉ biết khóc không ngừng.
Chị nói, xin lỗi TIếu Tiếu, trong lời khai chị đã đánh em.
Chị trói tôi lại ở đó, vừa khóc vừa đánh tôi. Cuối cùng chị lấy một sợi thắt lưng giơ lên cao.
Nhưng mà nó chậm chạp không rơi xuống.
Chị nghẹn ngào, nói không mạch lạc.
“Tiếu Tiếu… chị bất tài, một mình đi học đại học mà lại để em đi theo người cha khốn nạn đó…
Em bỏ học, làm người mẫu kiếm tiền, gặp phải gã cặn bã, thậm chí… thậm chí g.i.ế.t người…
Đều là vì…
Đều là vì chị có lỗi với em.
Vậy lần này, để chị giúp em làm một chuyện đi.”
Thắt lưng kia hạ xuống.
Đó là vũ khí trong câu chuyện mà chị tôi thích dùng để ngược đãi tôi, là chứng cứ.
Nhưng mà…
Nhưng mà gần hai mươi năm.
Mỗi một lần thắt lưng của cha rơi xuống, không phải chị luôn che chắn trước mặt tôi sao?
5.
“Chị, em đi tự thú, chị thả em ra! Em đi tự thú!”
“Chị không thể thả em ra, em chỉ có thể chờ cảnh sát cứu em.”
Chị ngồi xổm trước mặt tôi, nước mắt lưng tròng mà vẫn mỉm cười trấn an tôi, “Em yên tâm, chị đã làm xong chứng cứ chứng minh bệnh tâm thần rồi. Chị bị trầm cảm nặng từ lâu, bệnh lâu thành thầy thuốc, rất biết cách giả vờ hoang tưởng.”
Tôi biết mình không thể nói để chị chấp nhận. Vì vậy lấy dáng vẻ khi còn bé cãi nhau với chị ra, “Chị, chị không thể thực hiện được, cảnh sát cứu em ra thì giây sau đó em sẽ tự thú, em sẽ…”
Chị cắt ngang lời tôi, “Chị ngồi tù không bao lâu, nhiều nhất là 4-5 năm, nhưng mà em thì chắc chắn sẽ chết.”
Tôi lại òa khóc. Vì tôi hèn nhát, lại có lý trí. Nhưng mà chị của tôi, tại sao?
Chị đưa tay vuốt tóc tôi, như mỗi đêm trong mười mấy năm qua, “Không sao đâu, nửa đời sau em nuôi chị, được chưa?”