Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 213



Đứng trên bậc ngọc của lầu góc thành trì nhìn về phía Thái Hòa điện, trời cao rộng, hùng vĩ uy nghiêm.

Sở Trạm mỉm cười, nói với Bùi Tri Diễn đang đứng khoanh tay bên cạnh: "Ta cũng chẳng ngại để ngươi biết rõ, Thái tử đã mất, tứ ca ta chẳng làm nên trò trống gì, còn lại chỉ có thất đệ thôi. Ta cũng biết rằng ngươi có chút ân oán với Cố Phái An, chi bằng nhân lúc này giảng hòa, sau này nếu ta thành công... thì hai người các ngươi đều là công thần."

Bùi Tri Diễn thản nhiên đáp: "Lục hoàng tử đã đánh giá quá cao Bùi Tri Diễn này, huống chi, Định Bắc Hầu phủ có tước vị thế tập, cần chi phải dính vào vũng nước đục này."

Sự từ chối không nể mặt của hắn khiến Sở Trạm tức giận nghiến răng, với binh quyền trong tay, Định Bắc Hầu phủ quả thật không cần phải sợ ai.

Nhưng Sở Trạm cũng không thể để hắn nắm đằng chuôi, giọng hắn đầy vẻ uy hiếp: "Đừng quên, chính tại Nghiêm phi nương nương mà người ta tìm thấy dược liệu khiến hoàng huynh ta qua đời. Còn loại dược liệu khác sẽ xuất hiện ở đâu, điều đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi."

Sắc mặt Bùi Tri Diễn đột ngột thay đổi: “Là ngươi!”

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Monkeyd bỏi Lộn Xộn page; cáo truyện, trùm truyện, wattpad… chỉ là bọn trộm cắp)

Sở Trạm thấy hắn cuối cùng cũng không còn giữ vẻ điềm tĩnh như mây gió nữa, tâm trạng vô cùng khoái trá.

Bùi Tri Diễn nén chặt khóe môi, nói: “Lục hoàng tử chẳng lẽ nghĩ rằng mình không có gì để ta nắm trong tay sao.”

“Chính vì vậy, ta mới muốn cùng ngươi chung sức làm nên đại sự, ngươi cũng không muốn chúng ta cùng bị tổn thất cả hai bên chứ.” Sở Trạm điềm tĩnh đáp, như thể đã nắm chắc phần thắng.

Một lát sau, Bùi Tri Diễn khẽ nhếch môi cười nhẹ: “Lục hoàng tử thật biết mưu tính.”

Sở Trạm cười lớn, vỗ vai hắn: “Ngươi hiểu ra như vậy là tốt.” Trong đầu hắn chợt thoáng qua hình ảnh kiều mị ấy, đôi mắt híp lại, nói: “Trước đây giữa chúng ta có chút hiểu lầm, từ nay hãy gạt bỏ tất cả.”

Ánh mắt Bùi Tri Diễn lóe lên tia lạnh lùng, nhưng trên gương mặt lại không lộ chút biểu cảm nào.

Sở Trạm quay lại nhìn về hướng Thái Hòa điện, đợi đến ngày hắn ngồi lên đó, thiên hạ này sẽ nằm dưới chân hắn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ngươi thấy nên đổ tội cho ai thì tốt nhất?” Sở Trạm hỏi hắn.

Bùi Tri Diễn điềm nhiên đáp: “Nếu muốn một đòn đánh trúng, đương nhiên phải chọn kẻ chắc chắn không thể phản công, để khỏi lo lắng sau này.”

Nói xong, hắn liền quay người rời đi.

Sở Trạm hừ lạnh, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, hắn muốn xem Bùi Tri Diễn còn kiêu ngạo được bao lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-77.html.]

Tần phu nhân và Nghiêm phi là tỷ muội ruột, khi nghe tin Nghiêm phi bị liên lụy vào vụ đầu độc Thái tử, bà càng lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.

Sáng sớm, Quý Ương đến vấn an, thấy bà đang xoa trán, thở dài ngồi đó.

Quý Ương ngồi xuống an ủi: “Mẫu thân đừng quá lo lắng, Thế tử sẽ điều tra rõ ràng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Con đến rồi à.” Tần phu nhân vuốt lại mái tóc, mày vẫn chưa giãn, thở dài lắc đầu.

Quý Ương nói: “Hiện tại Hoàng thượng cũng chỉ lệnh cho người tiếp tục điều tra, chưa có ý trách cứ gì đến nương nương, tự nhiên cũng là tin tưởng người.”

Quý Ương nói xong, khẽ mím môi. Giờ đây tình thế đã khác xa so với kiếp trước, Nghiêm phi nương nương bị kéo vào chuyện này, lại đúng lúc nàng đang có mang, thời điểm thật sự quá khéo léo, mà Thừa Cảnh Đế vốn nổi tiếng đa nghi.

Tần phu nhân miễn cưỡng thả lỏng, nói: “Con nói phải, bây giờ chỉ có thể trông mong sớm ngày mọi chuyện sáng tỏ, nàng lại đang có thai…” Cuối cùng, Tần phu nhân lại thở dài.

Hiện tại, bà muốn vào cung thăm hỏi cũng không tiện, chỉ còn cách chờ đợi.

Bên Tam ti, vụ án được tiến hành thuận lợi: ‘‘nhân chứng" và "vật chứng" đã đủ, chứng cứ rành rành, dù tứ hoàng tử có biện bạch thế nào cũng vô ích.

Huynh đệ tương tàn, Thừa Cảnh Đế nổi giận đùng đùng, hạ lệnh giam cầm tứ hoàng tử, không c.h.ế.t không ra.

Tuy nhiên, chưa đến nửa tháng đã có tin tứ hoàng tử đột ngột bạo tử, mất liên tiếp hai người con, Thừa Cảnh Đế lâm bệnh nặng, ra lệnh cho lục hoàng tử Sở Trạm và thất hoàng tử Sở Huyền cùng nhau phụ chính.

Triều đình trên mặt thì yên bình, nhưng thực tế lại ngầm dậy sóng, bá quan văn võ đều hiểu rõ, Thái tử sẽ được chọn giữa hai người này, việc chọn phe phái để tiến thân lúc này trở nên vô cùng quan trọng.

Chọn một ngày trời trong không mây, Tần phu nhân cùng Quý Ương tiến cung thăm Nghiêm phi nương nương.

Nghiêm phi nhìn Tần phu nhân và Quý Ương cười nói: “Các ngươi đến thăm ta, lòng ta cũng an ổn hơn nhiều.”

Sắc diện Nghiêm phi vẫn còn khá tốt, chỉ là trông có phần gầy hơn chút, lần này hoàng hậu đã gây không ít áp lực cho nàng, cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua.

Tần phu nhân nói: “Ngươi không biết ta đã lo lắng thế nào đâu.” Gả vào nhà đế vương, dù có được sủng ái đến đâu, cũng khác xa với nhà thường dân.

Những khó khăn bên trong này chỉ có Nghiêm phi tự mình hiểu rõ, nàng khẽ xoa lưng nói: "Bệ hạ đã ban thưởng không ít để an ủi, giờ đây ta lại có thai, tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta nữa."

Nàng hạ giọng cười nói: “Nhưng trải qua chuyện này, Hằng nhi lại hiểu chuyện hơn nhiều, biết thương ta là một người mẫu thân, cũng không còn ba ngày hai bữa làm loạn với ta nữa.”

Tần phu nhân nói: "Trước ta có nghe Bùi Ngưng nói, vị họa sĩ kia đã từ quan về quê, tam công chúa tuyệt thực mấy ngày liền."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.