Quyền Thần

Chương 188: Mật thất Tây hoa thính



Hàn Mạc ngồi trên ghế, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Ta hôm nay lần đầu đến Tây hoa thính được gặp chư vị. Đó là nhờ thánh thượng chiếu cố, long ân như trời bể, để ta đảm nhiệm thính trưởng Tây Hoa, quản lý chuyện lớn nhỏ nơi này, ta tuổi còn nhỏ, nhận trọng trách, thật sự có chút sợ hãi, mỗi vị ở đây, đều là tiền bối của ta, cho nên từ nay về sau chuyện ở Tây hoa thính mong các vị chỉ giáo nhiều hơn !

Tất cả mọi người nhìn nhau, tuy lời này của Hàn Mạc rất thành khẩn, nhưng là lời khách sáo, tại Tây hoa thính làm việc chỉ coi trọng hiệu suất, họ không quen thính trưởng nhiều lời như như vậy, cho nên dù Hàn Mạc rất thành khẩn, nhưng cũng không nhận được sự đồng tình của mọi người.

Bọn họ chỉ khâm phục người có thể đưa bọn họ ra khỏi khốn cảnh này, chứ không phải người chỉ biết nói lời hoa mỹ như một thư sinh.

Tuy nhiên Hàn Mạc bỗng nhiên đổi giọng, trên mặt như trước mang theo nụ cười cao ngạo:

- Nhưng ta biết một người trẻ quý tộc đảm nhiệm chức thính trưởng Tây hoa thính chắc trong lòng các vị không ít người không phục.

Vừa nghe lời này, mọi người đều lấy làm lạ.

Hàn Mạc ha ha cười, khoát tay nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Các vị không cần suy nghĩ nhiều, Hàn Mạc không có ý gì, kỳ thật đây cũng là lẽ thường tình. Nếu để cho ta chấp nhận một thiếu gia quý tộc mới mười tám tuổi quý tộc ngày ngày quản lý mình, trong lòng ta cũng không vui.

Lập tức có mấy người mỉm cười.

- Kỳ thật trong lòng ta hiểu được, chư vị chưa chắc ghét Hàn Mạc, chỉ là đối với Tây hoa thính tình cảm sâu đậm, đều vì tiền đồ của Tây hoa thính mà thôi!

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Tây hoa thính ở trong tay Công Nhan lão, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hiển hách một thời, mỗi người kính sợ. Chư vị chắc sợ ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, hơn nữa Hàn Mạc chưa từng bí mật làm việc gì, nhiều phép tắc không hiểu, cho nên chư vị đối với ta có thể lãnh đạo Tây hoa thính hay không còn có hoài nghi.

Trong mắt Hàn Mạc lóe lên tia nhìn sắc như dao, nghiêm mặt nói:

- Điểm này, Hàn Mạc cũng tự hỏi qua chính mình, mình thật có khả năng mang chư vị ra khỏi vực sâu? Từ sau khi nhận thánh chỉ, đến tận lúc đi tới nơi này cũng chưa có đáp án, nhưng ngay bây giờ ta rất tự tin nói với chư vị, Hàn Mạc bất tài, nhưng nguyện ý cùng chư vị chấn hưng Tây hoa thính, dù không thể bằng thời hoàng kim của Công Nhan lão, nhưng tuyệt đối không để tổn hại uy danh lão nhân gia!

- Đại nhân vì sao nói như vậy?

Tiểu tử khờ Lý Cố căn vặn, ánh mắt hắn đối với Hàn Mạc đúng là không có mấy tin tưởng.

Hàn Mạc giơ tay chỉ vào hai mốt điều luật khắc trên trúc bản, thản nhiên nói:

- Chỉ bằng hai mươi điều. Tây hoa thính sa cơ đến nông nỗi này, hai mốt điều luật vẫn còn như thế, chư vị còn thủ tại đây, có thể thấy được Tây hoa thính hồn phách chưa mất, nó vẫn thuyết phục được những người trung thành ở chỗ này, Hàn Mạc nghĩ rằng, chỉ cần hồn phách còn, điều gì cũng còn có hi vọng.

Vẻ mặt mọi người nghiêm nghị, đều nhìn về Hàn Mạc.

- Nếu chư vị có tâm lưu thủ Tây hoa thính, chắc chắn giữ trong lòng hai mốt điều này.

Vẻ mặt Hàn Mạc cũng trở nên nghiêm túc, bình tĩnh nói:

- Hàn Mạc nếu ngồi ở vị trí thính trưởng, chư vị dù trong lòng không ủng hộ ta, nhưng mong chư vị nhớ kỹ, Tây hoa thính quyền uy không thể khinh thường, các vị đối với ta có ý kiến, nhưng không thể vi phạm, năm đó Công Nhan lão để lại quy củ. Nếu quý vị vi phạm những điều luật này, Hàn Mạc ta tuy không làm gì được các vị, nhưng những điều luật còn lưu lại này trên này có thể trị tội các vị.

Bùi Anh Hầu lập tức nói:

- Tất cả toàn bộ nghe thính trưởng đại nhân phân phó.

Những người khác nhìn nhau, cũng đều ôm quyền nói:

- Tất cả toàn bộ nghe thính trưởng đại nhân phân phó.

Vẻ mặt Hàn Mạc vẫn như trước cực kỳ nghiêm nghị, nói:

- Hôm nay lần đầu gặp các vị, ta muốn thông báo một chút, các vị rỗi việc lâu rồi, Hàn Mạc muốn tìm một ít việc giao cho các vị, cho nên… các vị phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng vì nghỉ ngơi thời gian quá dài, quên mất tài năng của chính mình!

Mọi người nghe đến có việc để làm, lập tức lộ ra hưng phấn, Công Thâu Toàn nói:

- Thính trưởng đại nhân xin yên tâm, chúng ta mười ba người tuy rằng nhàn nhiều năm, nhưng bản lĩnh không mai một, đại nhân nếu ra lệnh, chúng ta sẽ hoàn thành thật tốt!

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, phất tay nói:

- Nếu là như vậy, ngày sau nhờ chư vị. Được rồi, các vị lui xuống trước… Bùi chủ sự, ngươi ở lại, ta có chuyện hỏi ngươi.

Bùi Anh Hầu chắp tay nói:

- Vâng!

Những người khác đều ôm quyền, cùng lui ra.

Hàn Mạc đứng dậy, co tay duỗi chân giãn gân cốt, rồi mới cười nói:

- Bùi chủ sự, năm đó Công Nhan lão ngồi ở đâu làm việc?

Bùi Anh Hầu cả cười:

- Thuộc hạ đang muốn giải thích với thính trưởng!

Đi tới bên phải chỉ:

- Kia là phòng ngủ của đại nhân, đương nhiên, đại nhân có thể tùy ý vào Tây hoa thính, không nghỉ ở đó cũng không sao, nơi đó là phòng ngủ của Công Nhan lão ngày trước, hơn nửa ngày Công Nhan lão đều ở trong phòng.

Đưa tay làm ra thế mời, nói:

- Đại nhân vào xem, bên kia là chỗ làm việc của đại nhân.

Hàn Mạc nhìn quanh, trong chính sảnh, hai bên có cửa mầu tối, nhìn qua, thấy phong cách cổ xưa tao nhã.

Hàn Mạc chậm rãi đi đến trước cửa, thấy phòng có khóa, Bùi Anh Hầu lập tức lấy ra khóa mở cửa, thở dài:

- Cánh cửa này đã bốn năm chưa mở, nếu hôm nay không phải đại nhân đến, cũng không biết khi nào mới có thể mở cánh cửa này!

Hàn Mạc "a" một tiếng, một bước tiến vào trong, cảm giác phòng rất rộng mở, trong phòng bày biện không nhiều, một cái bàn lớn màu đen, bên cạnh là một chiếc ghế dựa lớn, trên bàn có hộp bút và giấy, bên cạnh bút là nghiên mực, chỉ có mấy đồ này, cũng không còn gì khác.

Trừ ở đó ra, trong phòng còn bày một chiếc ghế nằm nhỏ, bên cạnh có đặt bàn cờ vây, trên vách tường treo một bức tự*, chỉ viết một chữ lớn

"Ninh!" ( "宁!")

Trừ những vật này, trong phòng không còn bày gì khác, làm căn phòng có vẻ trống rỗng, càng có một tia âm hàn vắng lặng.

- Đây là chỗ Công Nhan lão làm việc?

Hàn Mạc có chút khó tin, uy danh thính trưởng Tây hoa thính lẫy lừng thiên hạ khiến người đời nghe tên đã run rẩy sợ hãi mà nơi làm việc chỉ là một phòng đơn sơ không thể đơn sơ hơn.

Bùi Anh Hầu muốn nói gì lại thôi, hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Thuộc hạ mạo muội, xin hỏi thính trưởng thật sự muốn biết nơi làm việc của Công Nhan lão?

Hàn Mạc nhíu mày, liếc Bùi Anh Hầu một cái, hỏi:

- Lời này của ngươi hình như có ý tứ khác?

Bùi Anh Hầu nói:

- Từ khi Công Nhan lão không ở ở đây, đến nay cũng có mấy người thính trưởng, nhưng họ chưa từng quan tâm mình làm việc ở đâu, dù là phòng này, bọn họ đảo qua một lần rồi không bao giờ vào lại!

- Ta không phải bọn họ!

Hàn Mạc thản nhiên nói.

Bùi Anh Hầu nghiêm mặt nói:

- Đại nhân tha cho thuộc hạ mạo muội, có chút chuyện, biết thân phận thuộc hạ không nên hỏi đại nhân, nhưng… nhưng thuộc hạ nghĩ chắc đại nhân hiểu, bây giờ mọi người ở Tây hoa thính, đơn giản vì nhớ và mang ơn Công Nhan lão, họ vì muốn bảo vệ tâm huyết cả đời của Công Nhan lão mà ở lại. Đại nhân nếu không chê ở lại Tây hoa thính, thuộc hạ có thể nói tất cả chuyện cho đại nhân, …ah nếu đại nhân thấy nơi này không vừa ý, sẽ đi khỏi nơi này, có một số việc đại nhân không nên biết sẽ tốt hơn, bởi vì khi đại nhân biết bí mật cao nhất của Tây hoa thính, lúc đó sẽ chính thức là người của Tây hoa thính, cho dù là thính trưởng đại nhân, cũng không có quyền làm tổn hại ích lợi của nơi này !

Hàn Mạc nhìn hắn, thấy vẻ mặt Bùi Anh Hầu rất cứng cỏi, nhưng ánh mắt lóe lên tia nhìn như cầu khẩn, cũng không trách cứ, ngược lại gật đầu nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, hôm nay Hàn Mạc phụng chỉ tới đây, sẽ toàn tâm với trọng trách thánh thượng giao phó, về phần Hàn Mạc khi nào đi, thì xem ý định của triều đình. Hàn Mạc một ngày làm thính trưởng cũng một ngày là người của Tây hoa thính, điểm này, ta sẽ không quên, ngươi cũng không được quên!

Bùi Anh Hầu đột nhiên hành lễ thật cẩn thận, cũng không nói nhiều, đi đến phía bàn, hai tay xoay hộp bút sang trái ba vòng, lại hướng bên phải xoay ba lần, Hàn Mạc còn đang nghi hoặc, chợt nghe "cạch cạch" một tiếng vang lên, vách tường sau không ngờ chậm rãi mở ra, lộ một chỗ hổng chiều cao một người, chiều rộng hai người đi song song.

Hàn Mạc nhìn cửa động, một mảnh tối như mực, không thấy bên trong, nhìn sang Bùi Anh Hầu, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nói chậm từng chữ:

- Đại nhân, chỗ này nối xuống mật thất, bên trong mật thất chính là nơi làm việc của Công Nhan lão!

Hàn Mạc hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy phải, Tây hoa thính chung quy là làm việc bí mật, rất nhiều chuyện đều không tiện cho nhiều người biết, tuy nói khu vực Tây hoa thính cũng đủ nghiêm, người thường khó có thể vào, nhưng vì thận trọng, bên trong có mật thất cũng là bình thường.

Nhưng hắn không khỏi tò mò, nơi làm việc của Tiết Công Nhan cuối cùng có hình dạng như thế nào.

Hơi chút trầm ngâm, Hàn Mạc rốt cuộc vẫn đi vào bên trong, Bùi Anh Hầu theo phía sau, lẳng lặng lấy lửa châm đèn, bên trong lập tức sáng lên, một đoạn cầu thang bằng đá thông xuống phía dưới, đi xuống cầu thang, Bùi Anh Hầu đóng vách tường lại, sau đó đi xuống.

Tới phía dưới, một đoạn đường hẹp dài thông suốt, đi lên phía trước vài bước, liền thấy một chiếc cửa đá.

Bùi Anh Hầu đi lên ấn nút, cửa đá " cạch cạch" rung động, chậm rãi mở ra, hắn vào trong trước, châm lửa ngọn đèn dầu, trong phòng trở lên sáng sủa, Hàn Mạc lúc này chậm rãi đi vào phòng Tiết Công Nhan đã ngồi làm việc trong mấy chục năm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.