"Hoàng thượng, Quý phi nương nương và Thế tử Trung Quốc công phủ đang ở bên ngoài cầu kiến..."
Vẻ mặt Viên Khánh hơi kỳ lạ đi từ bên ngoài vào, giọng nói cũng có chút cổ quái.
Yến Hoài ngước mắt lên nhìn thoáng qua Viên Khánh, "Phùng Chương cũng đến à? Có chuyện gì thế?"
Phùng Linh Tố đến thì không nói, mà Phùng Chương không có chức quan gì trong người, sao lại có việc cầu kiến?
Đôi môi Viên Khánh run rẩy, "Chuyện này... chuyện này... Quý phi nương nương nói, Phùng Thế tử bị Trì Điện hạ đánh..."
Lúc Viên Khánh lên tiếng thì trong giọng nói có chút do dự, còn trong mắt lại vừa bất đắc dĩ vừa đồng tình, nhưng phần lớn lại chính là không thể tin được. Yến Hoài nghe thấy thế cũng nhíu chặt mày, "Phùng Chương bị đánh? Lại còn bị Yến Trì đánh?"
Yến Hoài cảm thấy ban nãy mình nghe nhầm rồi, thế nhưng Viên Khánh lại cười khổ gật đầu, "Phải!"
Yến Hoài chau mày, "Tên tiểu tử Phùng Chương này, từ trước đến nay đều là hắn gây rắc rối ở kinh thành, sao hôm nay lại bị Yến Trì đánh?"
Viên Khánh tiếp tục cười khổ, "Chuyện này để lát nữa người trông thấy thì sẽ biết."
Nghe đến đây Yến Hoài lập tức buông bút xuống, "Cũng được, Trẫm tranh thủ nghỉ tay, bảo bọn họ vào đi."
Viên Khánh gật đầu rồi đi ra ngoài viện tuyên triệu, rất nhanh đoàn người đã đi đến cửa đại điện.
Đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt bị đánh bầm dập của Phùng Chương, hiện tại trông hắn còn nhếch nhác hơn nhiều so với lúc ở ngoài cửa cung. Y phục hỗn loạn, búi tóc cũng rơi tán loạn xuống, vết máu trên mặt không hề được rửa sạch, cả khuôn mặt sưng phù chỗ xanh chỗ tím, khóe môi và 2 mắt càng sưng to nhìn không ra hình người nữa, dưới lỗ mũi cũng có vết máu loang lổ. Hắn được 4 gã thái giám khiêng vào, toàn thân toàn là bùn đất và vết máu, vừa mới vào đến cửa điện Phùng Chương đã gào mồm lên kêu khóc.
"Hoàng thượng... cầu Hoàng thượng phân xử cho Phùng Chương..."
"Hoàng thượng, Phùng Chương tội đáng chết vạn lần, tuyệt đối không nên đắc tội Trì Điện hạ."
"Xin Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trước khi Phùng Chương chết, hãy phân xử cho Phùng Chương."
Thanh danh ngang ngược phách lối của Phùng Chương thì Yến Hoài cũng có nghe đôi chút, thanh danh của Trung Quốc công phủ Yến Hoài càng rõ hơn. Trước đây lúc Phùng Chương vào cung yết kiến thì trông cũng chẳng ra làm sao, còn hiện tại nhìn dáng vẻ này của hắn thì Yến Hoài lại thấy buồn cười, đường đường là Thế tử Điện hạ của Trung Quốc công phủ vậy mà cũng có ngày hôm nay sao?
Yến Hoài cố nén cười, tiếp theo đó quả nhiên nhìn thấy Phùng Linh Tố đỏ hồng đôi mắt tiến vào.
Bốn tên thái giám khiêng Phùng Chương vào điện, hắn vừa rên rỉ vừa quỳ rạp xuống đất, thế nhưng do thương thế trên người quá nặng nên còn chưa kịp quỳ ổn định đã ngã nhào sang bên cạnh. Nhìn như vậy đúng thật là cả người hắn đều bị thương, ngay cả máu và nước mặt trên mặt cũng đều là thật.
"Hoàng thượng, tiểu nhân bái kiến Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng phân xử cho Phùng Chương!"
Còn bên này Phùng Linh Tố cũng đến phía trước người Phùng Chương rồi quỳ xuống.
"Hoàng thượng, thần thiếp là tới cầu xin Hoàng thượng phân xử cho Chương Nhi. Hoàng thượng người nhìn dáng vẻ của Chương Nhi mà xem, thần thiếp không cần phải nhiều lời nữa thì người cũng đủ hiểu rồi. Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ dám làm càn đến mức độ này sao?"
Phùng Linh Tố nói xong thì nước mắt đã chảy ào ào xuống, bà ta vốn không có nét tuổi già, hiện tại gương mặt tràn đầy nước mắt giống hệ như bông hoa trong gió bão. Yến Hoài đi xuống từ trên ngự án, thương yêu đỡ Phùng Linh Tố đứng dậy, "Tố Nhi đứng lên đi, đây là có chuyện gì vậy?"
Nói xong ông nhìn Viên Khánh, "Mau, đỡ Phùng Chương dậy, truyền ngự y!"
Lúc này Viên Khánh mới phân phó 2 tiểu thái giám đi mời ngự y, sau đó đỡ Phùng Chương ngồi lên ghế. Phùng Chương bị đụng đến thì lại đau đớn kêu la oai oái, Phùng Linh Tố thấy thế liền nhịn không được lập tức trào nước mắt, "Hoàng thượng, hôm nay Chương Nhi vốn là muốn vào cung thỉnh an thần thiếp, vừa đến cửa cung gặp được Tần phủ Cửu cô nương, Chương Nhi nhận ra Cửu cô nương nên chỉ muốn tiến đến chào hỏi mà thôi, nhưng ai biết được vừa mới nói được 2 câu thì Trì Điện hạ đã xông đến, hắn nói là Chương Nhi ức hiếp Cửu cô nương..."
Phùng Linh Tố túm lấy cánh tay Yến Hoài, "Hoàng thượng, Cửu cô nương chính là người khâm điểm vào cung chữa bệnh cho Thái hậu nương nương, cho dù Chương Nhi có không hiểu chuyện đến đâu thì cũng sao có thể dám ức hiếp Cửu cô nương được chứ? Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ rõ ràng là đã ở Sóc Tây quân quen thói ngang ngược rồi cho nên về kinh rồi mới vô pháp vô thiên như vậy. Sóc Tây quân có thể Hoàng thượng không can thiệp được thế nhưng chỗ này là kinh thành, sao hắn có thể to gan như vậy?"
Phùng Linh Tố lắp ba lắp bắp nhìn Phùng Chương, "Chương Nhi là Hoàng thượng trông chừng từ nhỏ đến lớn, hiện tại, hiện tại lại bị người ta đánh gần chết... Hoàng thượng, người cần phải phân xử cho Chương Nhi và thần thiếp..."
Yến Hoài chau mày, "Yến Trì quả thật đã vô duyên vô cớ đánh người? Đây cũng quá làm càn rồi?"
Phùng Linh Tố gật đầu, "Đúng vậy Hoàng thượng, thần thiếp nghe người ta nói Trì Điện hạ đã có tên tuổi không ra gì ở phía Tây, nhưng hiện tại về kinh thành rồi, Hoàng thượng lại còn giao việc cho hắn làm, sao hắn vẫn còn có thể vô kỷ luật như vậy? Hoàng thượng mới chỉ cho hắn đến Hình bộ nhậm chức quan nhỏ mà hắn đã làm xằng làm bậy như vậy, muốn đánh người là đánh người thì sao có thể đảm nhận trách nhiệm của Hình bộ được?
Yến Hoài nửa ôm lấy Phùng Linh Tố, nghe thấy thế liền không ngừng gật đầu, "Tố Nhi nói có lý, nàng mau nín khóc đi, tháng Giêng trời đông giá rét, còn khóc nữa là sẽ nhiễm lạnh vào người đó. Nàng xem nàng kìa, khắp mặt đều lạnh đến đỏ ửng lên."
Nghe thấy thế Phùng Linh Tố cũng không dám khóc nữa, nước mắt khiến cho da mặt bà căng tức đau đớn, ngay cả khóe mắt cũng cay xè. Bà là người chú trọng bảo dưỡng bậc nhất, nhất định không được để da mặt bị thương thì mới đúng.
Phùng Linh Tố thút thít thêm vài tiếng nữa rồi mới nín hẳn, Yến Hoài lại nói, "Yến Trì không đúng, Trẫm đương nhiên sẽ phạt hắn. Trước mắt điều quan trọng nhất chính là xem thương thế cho Phùng Chương đã."
Vừa dứt lời Phùng Chương lại bắt đầu rên rỉ, hắn vào cung thì đi thẳng đến Trường Tín cung, đừng nói xem ngự y mà ngay cả tóc và y phục trên người cũng đều hận không thể biến thành thảm hại ác liệt hơn chút nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn để Yến Hoài cảm thấy thương thế của hắn cực kỳ nặng.
Vừa nghe thấy tiếng kêu đau thì Yến Hoài không khỏi tiến đến gần mấy bước, "Phùng Chương? Vẫn còn tỉnh táo à?"
Phùng Chương yếu ớt mở mắt ra, hai tròng mắt đỏ bừng, "Hoàng thượng, vừa rồi... vừa rồi tiểu nhân cho rằng đã bị Trì Điện hạ đánh chết, sau này không còn được gặp lại Hoàng thượng nữa rồi... Hoàng thượng, mặc dù ngày thường tiểu nhân có chút kiêu ngạo, thế nhưng cũng là để giữ thể diện mà người và Quý phi nương nương ban cho Trung Quốc công phủ. Vậy mà hôm nay, tiểu nhân thật sự không hề trêu chọc Trì Điện hạ, Trì Điện hạ không quen nhìn thấy tiểu nhân dẫn theo mấy thị vệ nên mới kiếm cớ gây sự rồi đánh tiểu nhân. Hoàng thượng, tiểu nhân oan ức..."
Phùng Chương càng nói thì càng khóc to, Yến Hoài nghe thế trên mặt cũng tràn đầy đau buồn, "Trẫm thấy ngươi cũng chịu uất ức rồi, trước tiên đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu mà khóc lóc thì còn ra thể thống gì. Đợi lát nữa ngự y đến xem thử cho ngươi, nếu như thật sự thương tổn đến chỗ quan trọng thì đươn nhiên Trẫm sẽ trị Yến Trì một tội lớn..."
Phùng Chương nghe thấy thì thì mới không gào khóc lên nữa, mà rất nhanh ngự y đã đến đây rồi.
Phùng Linh Tố ôm ngực tràn đầy lo lắng, "Hoàng thượng, Chương Nhi vẫn còn trẻ tuổi như vậy, nếu như từ giờ bị tàn tật, hoặc là... hoặc là bị thương nặng đến mức chữa không được, như vậy thì phải biết làm thế nào... Hoàng thượng, thằng bé là giọt máu của ca ca, là độc đinh của Phùng phủ đó."
Yến Hoài vỗ nhẹ lên lưng Phùng Linh Tố, "Biết rồi biết rồi, Tố Nhi yên tâm, Trẫm nhất định sẽ lấy lại công đạo cho Phùng Chương." Nói đến đây, ông quay sang nhìn Viên Khánh, "Sự việc xảy ra ở cửa cung à? Đi, gọi Cấm vệ quân hôm nay trực đến đây, Trẫm muốn xem thử xem Yến Trì vô kỷ luật đến mức độ nào?"
Viên Khánh đáp lời sau đó đi phân phó tiểu thái giám đến truyền Cấm quân vào.
Còn bên này ngự y đang xem xét vết thương sau đó cung kính báo lại Yến Hoài, "Khởi bẩm Hoàng thượng, trên người Thế tử đều là vết thương ngoài da, ngoại trừ xương sườn đầu tiên bên ngực trái có dấu hiệu bị nứt thì những chỗ khác, tay chân đầu óc đều không có gì đáng ngại. Những vết thương này chỉ cần thuốc tốt thì nửa tháng là có thể khỏi hẳn, còn vết nứt chỗ xương sườn kia cũng không nặng lắm, trong vòng 1 tháng sẽ khỏi hoàn toàn."
Ngự y nói xong, Phùng Linh Tố trợn mắt nhìn ông ta, "Ngươi đã khám cẩn thận chưa? Không bỏ sót chỗ nào chứ?"
Ngự y vẫn cung kính gật đầu, "Vâng, Quý phi nương nương, Thế tử thật sự không đáng ngại."
Phùng Linh Tố vẫn nhìn chằm chằm vào ngự y, Yến Hoài lại như thở phào nhẹ nhõm một cái rồi nói, "Nàng thấy chưa, không phải việc to tát, không cần lo lắng nữa."
Nghe xong Phùng Linh Tố lại khóc lên, "Nhưng mà Hoàng thượng, Chương Nhi đã bị thương nặng như vậy, chảy máu nhiều như vậy, sao có thể nói là không to tát chứ? Người xem thằng bé đáng thương biết bao nhiêu..."
Phùng Chương vừa nghe thấy bản thân không hề hấn gì, mặc dù trong lòng khẽ thở phào, thế nhưng hoàn toàn không muốn tha thứ cho Yến Trì.
"Ngự y, đầu óc ta hỗn loạn không tỉnh táo, cảm thấy cực kỳ khó chịu..."
Nghe thấy thế ngự y lập tức tiến đến xem xét đầu óc cho Phùng Chương, nhìn tới nhìn lui, thậm chí còn bới từng sợi tóc hắn ra nhìn nhưng vẫn lắc đầu, "Thế tử đnừg lo lắng, có lẽ mất chút máu nên hơi váng đầu mà thôi, trên đầu người không có bất kỳ vết thương nào cả nên nhất định là người động thủ đã không hề muốn thật sự đả thương người."
Phùng Chương tức nghẹn họng, tên ngự y này lại giúp Yến Trì nói chuyện à?
"Ta... Ta đau, toàn thân đều đau, đôi mắt ta dường như cũng không nhìn thấy gì nữa..."
Ngự y thở dài, "Vết máu dính đầy trên mặt Thế tử vẫn còn chưa rửa sạch, đợi khi nào rửa sạch lại thì sẽ ổn thôi. Vừa rồi hạ quan đã quan sát kỹ, hốc mắt người bầm tím thế nhưng con ngươi lại không có việc gì cả."
Phùng Chương nghiến răng nghiến lợi, còn định nói nữa nhưng Yến Hoài đã ngăn lại, "Thế thì tốt rồi, hiện tại ngươi lập tức đi kê đơn thuốc và chuẩn bị thuốc trị thương cho Thế tử, lát nữa Trẫm xem ngươi bôi thuốc."
Ngự y lĩnh mệnh, cung kính lui ra ngoài.
Phùng Linh Tố lập tức khóc ròng, "Hoàng thượng, ngay cả như vậy thì Trì Điện hạ cũng thật sự là quá đáng. Hôm nay quá là may mắn, nếu không Chương Nhi nhẹ thì tàn tật còn nặng thì đã mất mạng rồi, như thế thần thiếp biết ăn nói thế nào với ca ca đây!" Nói xong bà ta lại bắt đầu lau nước mắt.