Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 142: Tình thế nguy hiểm (1)



Chương 142: Tình thế nguy hiểm (1)

Ngồi trên xe ngựa chạy như tên bắn, Tần Sương nắm chặt lấy tay Tần Hoàn, "Nếu lỡ người kia là kẻ xấu thì sao? Sao chúng ta lại phải tin hắn? Hắn căn bản cũng không hề xuất hiện... Cửu muội muội, ta sợ hãi..."

Trời đã tối sầm xuống, hiện tại chỉ còn khoảng 1 canh giờ nữa thôi trời sẽ tối hoàn toàn. Tốc độ các nàng như vậy thì chí ít cũng phải đến cuối ngày mới về đến Bách Thảo viên. Thế nhưng Tần Hoàn cảm thấy chậm trễ hơn nữa thì thật sự không kịp nữa rồi.

"Hắn là người từ Bách Thảo viên trốn đến đây, vì sao phải gạt chúng ta?"

Tần Sương như muốn khóc luôn rồi, "Nhưng mà... nhưng mà ta cũng không biết rốt cuộc thì hắn là ai."

Tần Hoàn nheo mắt lại giây lát, đột nhiên nói, "Lúc chúng ta đến chỗ đống cỏ khô thì hắn dùng tay trái cầm gậy gỗ đúng không?"

Tần Sương hơi giật mình, không biết tại sao lại hỏi cái này, "Ta quên rồi... Hình như là thế... Hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ hỏi cái này liền có thể biết được thân phận của hắn à?"

Ánh mắt Tần Hoàn chợt trở nên xa cách, "Y phục trên người hắn dùng loại tơ lụa giành cho hậu duệ quý tộc, giày cũng có thêu chỉ bạc. Hắn là người bị nhốt, mặc dù tóc tai rối bù bẩn thỉu thế nhưng y phục và giày cũng lưu lại dấu vết về thân phận của hắn. Tơ lụa Hồ Châu kia chính là hàng thượng phẩm giá trị cao hơn cả vàng, chỉ có quý tộc thế gia mới có thể dùng, giày thêu chỉ bạc lại càng không cần phải nói nữa. Hắn không phải là dân chúng ở thôn Xích Thủy, tuyệt đối không phải."

Tần Sương ngơ ngác, "Thế nhưng cái này có thể chứng minh điều gì? Đây cũng không có nghĩa là hắn không có địch ý với chúng ta."

Tần Hoàn khẽ hít vào một hơi, "Trong trạch viện chúng ta đã phát hiện ra xác mèo, tỷ còn nhớ chứ?"

Tần Sương nghĩ đến tình huống đó thì hốc mắt co rụt lại, sau đó gật đầu. Tần Hoàn nhìn nàng nói, "Những xác mèo này bị phân thành mảnh nhỏ, miệng vết thương lại cực kỳ chỉnh tề, chính là vết dao cắt..."

Tần Sương ngạc nhiên, "Muội là nói, những con mèo này là bị người giết..."

Tần Hoàn gật đầu, giọng nói càng thấp, "Ta còn nhìn thấy tạng phủ của đám mèo này còn bị lột ra. Thủ pháp như vậy nếu không phải là đại phu thì chắc chắn không thể làm được. Mà ta cũng biết rõ, trên đời này có những thầy thuốc để luyện tập kỹ năng đều phải dùng dao trên thân động vật."

Đáy mắt Tần Sương tràn đầy hồi hộp, "Là ai, muội nói là..."

"Nhiều xác mèo như vậy, cũng không phải là ai đó nhất thời nổi lên hứng thú làm ra được, mà chính là làm trong khoảng thời gian rất dài. Một người mà ngày nào cũng giết mèo, ở trong Bách Thảo viên có cái quyền này mà lại còn là đại phu, còn có thể là ai khác nữa?"

Tần Sương khẽ hô lên, "Nhưng mà Tôn thần y là người tốt, hắn cứu nhiều người như vậy!"

Tần Hoàn mím môi nhất thời không nói gì, đương nhiên nàng hy vọng Tôn Hạo Nguyệt là người tốt, hy vọng bản thân mình nghĩ sai rồi.

"Lại nói về người kia." Tần Hoàn rất nhanh quay lại chuyện chính, "Người kia bị nhốt cũng không phải là 1-2 ngày, thế nhưng trên người hắn chỉ bị trúng nhuyễn cốt tán tầm thường cùng với thuốc mê. Có thể thấy người nhốt hắn lại cũng chỉ muốn khống chế hắn mà thôi, cộng thêm việc phong bế cổ họng hắn lại đơn giản là vì không muốn hắn nói năng lung tung. Tóm lại, người nhốt hắn hoàn toàn không có ác ý với hắn."

"Đơn giản mà nói, Tôn Hạo Nguyệt không có ác ý với hắn."

Đáy mắt Tần Hoàn trở nên u tối, "Hắn xuất thân tôn quý, nếu như xuất hiện ở Bách Thảo viên thì địa vị cũng ngang hàng với Tôn Hạo Nguyệt. Mà Tôn Hạo Nguyệt lại không có ác ý với hắn, hắn cũng không có ác ý với Tôn Hạo Nguyệt."

"Lúc ta mới nói ra chuyện Ngũ tỷ tỷ bị mất tích thì vẻ mặt của hắn có chút biến hóa, ta đoán nhất định hắn cũng biết chuyện thế nhưng hắn lại không lập tức nói ra nguyên nhân. Ta nghĩ có lẽ hắn cũng không muốn người khác đến vén lên bức màn bí mật của Bách Thảo viên, thế nhưng chúng ta đã cứu hắn, cho nên hắn do dự nhiều lần rồi mới quyết định nói cho chúng ta biết trước mắt nên quay về Bách Thảo viên."

Có 2 chiếc xe ngựa thế nhưng Tần Sương nhất định phải ngồi chen chúc với Tần Hoàn trong 1 xe, hiện tại trong xe này có 4 người, giọng nói Tần Hoàn trầm ổn, 3 người còn lại cũng thật sự nghe vào. Tần Hoàn dừng lại giây lát rồi tiếp tục, "Nếu cứ suy đoán như vậy thì thân phận của hắn có 2 khả năng, hoặc hắn là người của Tôn thị ở Liên Châu, hoặc hắn là người của Bạch thị ở Ích Châu."

Tần Hoàn nheo mắt lại như nghĩ đến cái gì, "Mà khi đó, khi ta nói đến Ngũ tỷ tỷ được thiếu chủ Bạch gia mời đi Ích Châu thì phản ứng của hắn cực kỳ kinh ngạc, tựa hồ như chuyện này đối với hắn mà nói nguy hiểm cứ như tiến vào đầm rồng hang hổ, hắn không tiếp nhận được chuyện Bạch thiếu chủ mời Ngũ tỷ tỷ đến Ích Châu, lại cộng thêm dùng gậy gỗ bằng tay trái..."

Tần Sương nhìn Tần Hoàn, Vãn Hạnh và Phục Linh ở bên cạnh cũng nhìn Tần Hoàn.

Cuối cùng Tần Hoàn nói, "Bởi vì hắn mới chính là Bạch Phi Ngọc."

Mấy chữ này vừa nói xong thì cả Tần Sương và Phục Linh đều hít vào một hơi khí lạnh, Tần Sương mở to mắt, "Sao có thể như vậy? Nếu như hắn là Bạch thiếu chủ thì Bạch thiếu chủ mà chúng ta gặp ở Bách Thảo viên là ai?"

Tần Hoàn cụp mắt xuống, "Đó là giả."

Tần Sương cảm thấy lạnh buốt sống lưng, "Nếu... nếu hắn là giả, vì sao phải tặng lễ vật cho Ngũ tỷ tỷ, vì sao phải đến thăm Ngũ tỷ tỷ, nhất định hắn đã nhìn ra Ngũ tỷ tỷ có hảo cảm với hắn rồi."

Càng nói thì đôi mắt Tần Sương càng mở to, đột nhiên khẽ hô lên, "Bọn hắn là nhìn trúng Ngũ tỷ tỷ! Bọn hắn muốn hại Ngũ tỷ tỷ!"

Tần Hoàn không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn lên sắc trời càng lúc càng tối bên ngoài xe ngựa. Lúc này hốc mắt Tần Sương mới đỏ ửng, "Chẳng trách lúc ấy ngươi nhìn tờ giấy kia đã nói nhất định phải quay về Bách Thảo viên. Một khi tên Bạch thiếu chủ kia là giả thì Ngũ tỷ tỷ đúng là đang cực kỳ nguy hiểm. Chẳng trách chúng ta không gặp được Ngũ tỷ tỷ ở dọc đường, có phải Ngũ tỷ tỷ vẫn còn bị nhốt ở trong Bách Thảo viên không?"

Lúc này cái não quả dưa của Tần Sương mới trở nên thông minh, nói luống cuống một hồi thì Phục Linh ở bên cạnh cũng toát đầy mồ hôi lạnh. "Mưu kế quả thật thâm độc, trước tiên bọn hắn dụ dỗ Ngũ tiểu thư, dự định chúng ta nhất định sẽ không vạch trần vụ việc này ra, chỉ cần chúng ta rời khỏi Bách Thảo viên thì chắc chắn cũng sẽ không nghĩ đến Ngũ tiểu thư vẫn còn bị nhốt ở trong Bách Thảo viên. Nếu chúng ta đuổi theo dọc đường không tìm thấy thì chắc chắn cũng sẽ nghĩ là Ngũ tiểu thư trên đường bỏ trốn xảy ra chuyện. Chuyện mất thể diện thế này chắc chắn Hầu phủ sẽ tìm một cái cớ khiến cho Ngũ tiểu thư danh chính ngôn thuận mà dần biến mất trên cõi đời. Thời điểm đó có lẽ Ngũ tiểu thư đã xảy ra chuyện ở trong Bách Thảo viên rồi."

"Không cần chờ đến lúc đó, ngay đêm nay có lẽ đã..."

Giọng nói Tần Hoàn mang theo chút hàn ý, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.

Nàng không ngờ đến, thế nào cũng không ngờ đến. Lúc nàng nhìn thấy đống xác mèo kia nàng đã biết Tôn Hạo Nguyệt dùng mèo để luyện tập, nàng lập tức cảm nhận được sự tàn nhẫn. Thế nhưng Tôn Hạo Nguyệt y thuật cao tuyệt đương nhiên cũng có biện pháp luyện tập của riêng hắn, chỉ cần không hại người thì một người ngoài như nàng cũng không tiện nhiều lời. Thế nhưng nàng lại hoàn toàn không nghĩ đến, à không, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ mọi chuyện lại xảy ra từ trên người Tôn Hạo Nguyệt...

Nếu như không phải gặp được Bạch Phi Ngọc thật sự thì những phỏng đoán này của nàng chung quy cũng chỉ là phỏng đoán, nàng sẽ không mạo hiểm mà quay về Bách Thảo viên. Thế nhưng nếu Bạch Phi Ngọc đã xuất hiện để vạch trần âm mưu này thì nàng đã không còn lựa chọn nào khác rồi.

Tần Sương vẫn nắm chặt lấy tay Tần Hoàn, "Tối hôm nay sao? Chúng ta có còn đến kịp không? Tam ca và Chu quản gia đều không thấy bóng dáng đâu, tên thị vệ kia đến Kế huyện mời quan phủ đến liệu có thật sự mời được không? Tôn thần y có võ công hay không, chúng ta... chúng ta làm sao mà đánh thắng được mấy người đó?"

Tần Sương quá sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy, Tần Hoàn nắm lại bàn tay Tần Sương, trong lòng cũng có chút bất an. Nàng vốn không muốn dẫn theo Tần Sương, thế nhưng Tần Sương nằng nặc đòi phải đi chung cho nên lần này nàng cũng chỉ dẫn theo mấy thị vệ, xe ngựa chứa hành lý và mấy xa phu khác cũng đều ở lại nhà trọ Trường Phúc, việc này cho thấy đương nhiên nàng không phải đi đánh nhau.

"Không biết có đến kịp hay không, thế nhưng có lẽ cũng sẽ không nhanh như vậy."

Tần Hoàn không biết Tôn Hạo Nguyệt giữ Tần Tương lại là vì cái gì, thế nhưng nàng nghĩ đến Lâm thẩm, Tiểu Lật Tử và cả Đại Thành, bệnh của bọn họ là làm thế nào để chữa khỏi? Nha đầu Trương gia chết, mà đột nhiên Lâm thẩm lại biết làm bánh trà xanh...

Tần Hoàn nghĩ đến một khả năng mà chính nàng cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng nàng lại không chắc chắn lắm, nàng thậm chí cảm thấy khả năng đó cũng là không có khả năng, "Tam ca và Chu quản gia nhất định ở trên đường chúng ta đi. Chúng ta gặp được bọn họ sau đó sẽ thương lượng làm sao cùng quay về Bách Thảo viên. Tần phủ có nhiều thị vệ như vậy còn Bách Thảo viên chỉ có hạ nhân, chúng ta cũng không phải là không có phần thắng. Còn người bên quan phủ, chắc chắn sẽ mời đến được."

"Thế nhưng người quan phủ đến đây phải tốn một ngày một đêm thời gian..."

Tần Hoàn lắc đầu, "Đó là do trước đây trời có tuyết rời, hiện tại tuyết đã tan rồi. Nếu tối hôm nay thị vệ có thể đến được huyện nha thì trưa mai bọn họ sẽ đến được đây..."

"Thế thì chúng ta cũng phải đợi một đêm rồi."

Tần Hoàn khẽ mím môi, "Đêm nay nhất định phải đợi, phải kéo dài thời gian của người ở Bách Thảo viên."

Tần Sương vẫn sợ hãi mơ màng, "Làm thế nào để kéo, chúng ta đột nhiên trở về như vậy bọn họ liền biết nhất định chúng ta đã phát hiện ra cái gì. Chúng ta trở về... có phải là sẽ chui đầu vào lưới hay không..."

"Một người mất tích thì có thể, thế nhưng trong một lúc mất tích nhiều người thế này thì không thể rồi."

Tần Hoàn cầm tay Tần Sương, "Bình tĩnh một chút, ta có biện pháp."

Nhìn vào đôi mắt cực kỳ bình tĩnh của Tần Hoàn, trong lòng Tần Sương thoáng yên tĩnh lại. Thế nhưng chỉ nháy mắt sau, nàng vén màn lên nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ cứ thế mau chóng lùi về phía sau, "Tam ca dẫn theo mấy thị vệ, nếu như xuất hiện thì động tĩnh nhất định không nhỏ. Thế nhưng vì sao chúng ta vẫn không nhìn thấy Tam ca? Còn có Chu quản gia nữa, chẳng phải ông ấy cũng đi trên còn đường này hay sao?"

Ánh nắng cuối cùng cũng đã chìm xuống ở phía chân trời, cả vòm trời đều tối sầm xuống, mùa đông bầu trời tối đen sớm hơn. Mặc dù mới qua khỏi giờ Dậu thì hoàng hôn đã buông xuống, Tần Hoàn nhìn từng tầng từng tầng mây đen dâng lên ở phía chân trời thì trong lòng cũng như bị che phủ bởi tầng khói mù. Theo như tính toán của nàng, vào lúc này thì bọn họ đã tiến đến rất gần con đường nhỏ dẫn về phía Đông mà Tần Diễm rời đi rồi.

Có lẽ Tần Diễm thực sự đi về Quan Âm trấn ở phía Đông, thế nhưng vì sao cũng không gặp được tung tích của Chu Hoài?

Sinh tử của Tần Tương còn chưa rõ, Tần Diễm và Chu Hoài lại mất liên lạc với các nàng, hiện tại cộng cả 2 xe ngựa lại bọn họ chỉ có 6 tiểu cô nương và 5 người thị vệ, thế nhưng thứ đáng sợ nhất vẫn còn đang ẩn giấu ở bên trong Bách Thảo viên.

...

Đêm lạnh tối đen như mực, cửa lớn của Bách Thảo viên đột nhiên bị gõ vang liên hồi.

Âm thanh thùng thình phát ra xen lẫn với tiếng gió lạnh luồn lách vào trong trạch viện nằm giữa sườn núi, chỗ gần nhất là tường trắng ngói đen, nơi xa xa có tiếng rì rào của rừng trúc dưới chân núi, còn nơi xa hơn nữa, chính là đỉnh Thần Nữ đứng lẳng lặng sừng sững.

Phục Linh không ngừng gõ cửa, lúc gõ đến cái thứ mười mấy thì đằng sau cửa lờ mờ mới có động tĩnh.

"Là ai? Ai ở bên ngoài?"

Phục Linh lấy lại bình tĩnh, sốt ruột nói, "Chúng ta là người Tần phủ, lúc đi được nửa đường thì tiểu thư nhà ta đột nhiên phát bệnh, thỉnh cầu thông báo cho Đổng thúc và Tôn công tử, chúng ta đến đây là để cầu đại phu chữa bệnh..."

Người ở đằng sau cửa nghe thấy thế có vẻ như là sửng sốt, mấy người Tần thị vừa mới rời đi sao bây giờ đã lại trở về rồi? Hơn nữa lại dùng lý do là cầu đại phu chữa bệnh...

"Được, vậy ngươi chờ một chút."

Nam bộc nói xong liền chạy một mạch đi xa, mà bên ngoài cửa lớn tối đen như mực, Vãn Hạnh đang thắp lên một ngọn đèn gió còn Tần Sương đứng bên cạnh sốt ruột nói, "Ta phải nói thế nào? Ta sợ lắm, ta phải giả vờ thế nào chứ, ta không muốn là..."

Tần Hoàn bình tĩnh nhìn Tần Sương, "Thế thì ta giả vờ bị bệnh, tỷ phụ trách nói chuyện với bọn họ." 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.