Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 105: C105



Tần Hoan và Nhạc Ngưng rời khỏi Đông uyển, vừa mới đi được vài bước thì nhìn thấy 2 người hầu xách giỏ lớn đến. Bọn họ thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng nên vội vàng bỏ giỏ xuống đất để hành lễ.

Nhạc Ngưng nhìn lướt qua giỏ lớn có đậy nắp, "Đây là cái gì thế?"

Nam bộc đứng đầu nghe thấy thế liền trả lời, "Khởi bẩm Quận chúa, đây là than củi đưa cho Ngụy công tử, mấy hôm nay ngày nào bọn tiểu nhân cũng đều đưa than đến cho Ngụy công tử."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Được rồi, mau đi đi."

Hai người hầu lại xách giỏ lên đi về hướng Đông uyển. Sắc mặt Nhạc Ngưng không hề thay đổi, đối với việc này cũng chỉ là mấy việc vặt bình thường thôi. Thế nhưng Tần Hoan lại nhìn chằm chằm đến tận lúc 2 người khiêng giỏ than đi vào bên trong Đông uyển.

"Sao thế? Nhìn cái gì?"

Tần Hoan lắc đầu rồi xoay người lại đi tiếp, "Hàng ngày đều vào lúc này, lần nào cũng một giỏ lớn thế này. Quận chúa, ngươi không cảm thấy 1 ngày đốt 1 giỏ to như này là nhiều lắm sao?" Dừng một chút Tần Hoan lại dứt khoát, "Hoặc là nói, Ngụy công tử đốt lò trong phòng đó quá nhiều..."

Nhạc Ngưng nghĩ đến nhiệt độ trong phòng liền gật đầu, "Trong phòng hắn đúng là quá nóng, thế nhưng chẳng phải là do hắn đang bị bệnh à? Ngươi cũng đã bắt mạch cho hắn, có cảm nhận được bệnh của hắn khác thường không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Chính xác là bệnh thương hàn."

Thoáng dừng lại, giọng nói Tần Hoan đầy do dự, "Có điều...thể chất của hắn rất khỏe, sao có thể đột nhiên mà nhiễm phải hàn khí nặng như vậy? Hiện tại cũng không phải mùa đông, vậy mà hàn khí trong người hắn lan ra rất nhanh, chẳng lẽ hắn cố tình ngâm người trong nước quá lâu?"

Nhạc Ngưng nhăn mày, "Chuyện nam nhân tắm rửa, ta và ngươi phải hỏi thế nào?"

Tần Hoan cũng biết đạo lý nào nên mới lắc lắc đầu xua tan đi tạp niệm.

Nhạc Ngưng biết nàng thích suy nghĩ miên man nên mới đặt tay lên vai nàng, "Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, mặc kệ hắn bệnh thế nào, dù sao cứ là bệnh thật là được, đến lượt ta sợ ngươi ưu tư quá nặng rồi đó."

Tần Hoan cong cong môi, cũng hiểu được có lẽ là do nàng nghi ngờ quá mức nên mới không nói thêm gì nữa.

Nàng và Nhạc Ngưng đi thẳng về viện của Thái trưởng Công chúa, cùng bà nói chuyện một lúc rồi mới cáo từ. Nhạc Ngưng tiễn nàng đến cửa phủ, Bạch Phong đang chờ sẵn ở bên ngoài. Tần Hoan nhìn Bạch Phong cảm thấy có cái gì đó kỳ quái, dù gì Bạch Phong cũng là thân vệ của Yến Trì mà hiện tại lại trở thành xa phu của nàng rồi...


Lên xe ngựa ngồi xong nàng mới nói, "Bạch thị vệ, sau này cứ để xa phu của Hầu phủ đến đón ta đi."

Bạch Phong ở bên ngoài cười cười, "Không có gì đáng ngại cả Cửu cô nương, đây cũng là mệnh lệnh của chủ tử."

Tần Hoan nhíu mày rồi không nói gì thêm nữa.

Quay về Tần phủ thấy ở đây vẫn sóng yên biển lặng. Hai hôm nay Tần Hoan chỉ đến Lâm Phong viện có một lần, mà thân thể Diêu Tâm Lan cũng đã có chuyển biến tốt nên Tần Hoan mới không cần phải đến đó nhiều.

"Tiểu thư, có vẻ như ngày nào chúng ta cũng đến Hầu phủ."

"Chờ mấy hôm nữa thân thể Thái trưởng Công chúa tốt lên rồi thì không cần phải ngày nào cũng đi nữa."

Phục Linh nghiêng đầu, "Quái lại, sao hôm nay không thấy Nhị công tử nhỉ?"

Tần Hoan bật cười chọc ghẹo, "Sao thế? Không thấy Nhị công tử nên cực kỳ thất vọng à?"

Phục Linh đỏ mặt oán trách, "Nô tỳ là vì tiểu thư nên mới nhớ lại chuyện này, vậy mà tiểu thư lại nói nô tỳ thế..."

Tần Hoan cười tươi hơn, "Chẳng phải hôm qua Thái trưởng Công chúa cũng đã nói rồi sao, người muốn Nhị công tử đến quân doanh nhiều hơn, hôm nay có lẽ là Nhị công tử đã đến quân doanh rồi, tuổi tác hắn còn trẻ, đang đúng thời điểm tốt để luyện tập."

Phục Linh thở dài, "Nô tỳ còn chưa nói xong, hôm qua tiểu thư đúng là một chút tình cảm cũng không cho Nhị công tử. Ai nghe thấy vậy cũng hiểu Nhị công tử là vì người nên mới đi chuẩn bị mấy bản vẽ kia, người lại nói người không rảnh."

Tần Hoan vô tội, "Chẳng lẽ ta không thể bận rộn sao? Ngày nào ta cũng phải làm thuốc mà!"

Khóe môi Phục Linh giật giật, "Thuốc tiểu thư làm đều đưa cho..."

Ba chữ 'Trì Điện hạ' chưa kịp thốt ra thì Phục Linh đã nuốt hết vào trong bụng. Cho dù Yến Trì không ở cạnh nhưng chỉ nghĩ đến thôi Phục Linh đã cảm thấy run sợ. Tốt nhất là không nên nói bậy nói bạ ở sau lưng vị Thế tử Ma vương kia."


Tần Hoan nhìn sắc mặt là biết Phục Linh đang nghĩ cái gì, lập tức cảm thấy rất thú vị. Nàng khẽ nhấc váy rồi đi nhanh về hướng Đinh Lan uyển, hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, thế nhưng vừa vào cửa viện nàng đã nhăn mày.

Tần Hoan dừng lại khiến Phục Linh cũng dừng lại theo, cảm nhận được tâm tình của Tần Hoan đột ngột thay dổi nên nàng vội vàng nhìn qua theo ánh mắt Tần Hoan. Vừa nhìn sang Phục Linh đã tức giận, "Sao lại thế này? Ai mở cửa ra vậy?"

Phục Linh đi vượt qua người Tần Hoan bước nhanh thẳng đến chỗ cửa hông thông sang vườn lan.

Từ đêm đầu tiên tới vườn lan gặp phải bóng người quỷ quái kia thì các nàng đã khóa chặt cửa hông lại rồi. Bình thường cũng chỉ có lúc nào đến dọn hoa thì mới mở ra, khi nào dọn xong rồi là khóa lại luôn, chìa khóa cửa này mặc dù là treo ở gian bên cạnh cùng với khóa cửa chính, thế nhưng không có lệnh của Tần Hoan thì ai lại dám tùy tiện mở ra?

Bởi vậy nên Tần Hoan mới tức giận, Phục Linh thì càng chẳng cần phải nói! Chuyện xảy ra đêm hôm đó đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi!

Phục Linh bước vào trong cửa hông, "Ai mở cửa này ra vậy? Không có lệnh của tiểu thư mà các ngươi lại..."

Phục Linh hùng hổ bước đến, nhưng vừa mới bước vào trong thì giọng nói cũng bị đứt đoạn. Tần Hoan đi chậm phía sau Phục Linh vài bước, còn chưa biết Phục Linh nhìn thấy cái gì nhưng đã nghe được một giọng nói khác vang lên.

"Phục Linh tỷ tỷ, là nô tỳ, là nô tỳ mở..."

Vãn Đào? Trong lòng Tần Hoan có nghi vấn, mũi lại nghửi thấy một mùi hương vật gì đó bị thiêu cháy. Nàng chạy nhanh đến cửa, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì cũng hơi kinh ngạc.

Bên trong vườn, Vãn Đào đang quỳ ở góc tường, trước mặt nàng có bày một chậu than nhỏ. Hiện tại trong chậu than có vật gì đó còn đang cháu, mùi khét cũng chính là truyền từ đây mà ra.

Tần Hoan nhíu mày rồi bước đến, mà Vãn Đào vừa nhìn thấy Tần Hoan đến thì vội vàng hốt hoảng, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Bái kiến tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi! Xin người, xin người đừng bán nô tỳ đi."

Nhìn nha đầu mặt tròn má đào xưa nay vẫn hoạt bát thích cười, hiện tại lại muốn khóc lóc van xin, Tần Hoan nhíu mày không trả lời mà chỉ đi đến trước xem bên trong chậu than đang đốt cái gì. Nàng vừa nhìn thì thấy bên trong thực ra là một chút tiền giấy đang cháy dở cùng với 2 bộ y phục dùng vải vụn để may thành.

"Ngươi đang tế lễ người thân?"


"Vâng, nô tỳ biết sai rồi."

Vãn Đào quỳ úp sát xuống mặt đất, không ngừng dập đầu về phía Tần Hoan.

"Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân nô tỳ, nô tỳ... nô tỳ thấy lâu rồi tiểu thư vẫn chưa về, nên mới nảy ra tâm tư này. Nô tỳ sợ đốt trong sân sẽ ám mùi cho nên mới đi lấy trộm chìa khóa cửa vườn lan này, định rằng đốt xong thì sẽ khóa lại, ai ngờ..."

Vãn Đào nói xong quả thật bắt đầu khóc thút thít, Tần Hoan vốn chỉ tức giận khi có người không bẩm báo gì mà tùy tiện mở cửa, sau khi biết đấy là Vãn Đào thì cũng vơi đi vài phần, hiện giờ nàng lại biết được nguyên nhân thì đã hoàn toàn không còn tức giận gì nữa.

"Nếu là ngày giỗ thì sao không đường đường chính chính báo cho ta biết ngươi muốn tế lễ?"

Tần Hoan nói xong thì Vãn Đào liền sửng sốt, Phục Linh cũng kinh ngạc nói, "Tiểu thư, thân làm nô tỳ sao có thể tế lễ người thân mình ở trong phủ? Nếu... nếu bị lão phu nhân biết thì cực kỳ không lành."

Tần Hoan nhất thời giật mình, Thẩm thị vốn không phải danh môn vọng tộc gì, mặc dù sau khi Thẩm Nghị thăng chức Đại Lý Tự khanh thì nô bộc trong nhà cũng không quá nhiều, cho nên đương nhiên quy củ cũng không có phức tạp khắc nghiệt như vậy. Thế cho nên Tần Hoan không có giác ngộ của một tiểu thư danh gia vọng tộc, đột nhiên quên mất Vãn Đào không dám bẩm báo với mình cũng đúng. Nàng ho nhẹ một tiếng, "Mặc dù đây là việc không nên, thế nhưng ngươi cũng là một người con có hiếu, tận hiếu thì không có gì sai cả."

Tần Hoan nghiêm túc nói một câu để kéo lại hình tượng, rồi nàng nói tiếp, "Việc này chỉ để người trong viện chúng ta biết thôi, ngươi cứ tiếp tục đốt đi, đốt xong thì khóa cửa lại." Dừng lại một chút rồi nàng lạnh lùng nói, "Có điều sau này, bất kể vì lý do gì, nếu không bẩm báo thì không được phép mở cửa này ra nữa."

Vãn Đào cực kỳ vui mừng dập đầu lia lịa, "Nô tỳ bái tạ tiểu thư, bái tạ tiểu thư! Nô tỳ nhất định sẽ không tái phạm!"

Tần Hoan vừa lòng, gật đầu rồi định ra khỏi đây, thế nhưng lúc nàng vừa xoay người đi thì đột nhiên cảm giác mình vừa nhìn thấy được cái gì đó rất quen, nàng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào chậu than đang đốt áo quần kia, chỉ thấy bên cạnh chậu than có một đoạn cành khô, có lẽ là Vãn Đào cầm đến để lật trở những vật đốt trong chậu. Thế nhưng ở đoạn đầu của cành khô đó có một thứ gì đó đen kịt dính chặt ở bên ngoài.

Trong đầu Tần Hoan nhất thời lóe lên một suy nghĩ!

Trong phòng Ngụy Ngôn Chi, vật cháy đen dính ở trên đầu kìm sắt chính là dấu vết của vải khi bị thiêu đốt!

Ngụy Ngôn Chi không chỉ đốt than trong lò mà lại còn đốt cả quần áo hay sao?

Tim Tần Hoan nhất thời đập nhanh hẳn lên, vốn trước đây nàng đã từng hoài nghi Ngụy Ngôn Chi, nhưng tự dưng lại xuất hiện một người là Ngụy Kỳ Chi cho nên mới khiến cho tầm mắt nàng rời đi. Sau này Hoắc Hoài Tín nghe xong lời khai của Ngụy Ngôn Chi thì đã chuẩn bị đi tróc nã Ngụy Kỳ Chi rồi, có vẻ như tất cả mọi người đều cảm thấy người giết Tống Nhu chính là Ngụy Kỳ Chi. Thế nhưng Tần Hoan nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn còn có nhiều chỗ không hợp lý lắm.

Ngụy Kỳ Chi làm thế nào để vượt qua trùng trùng điệp điệp thị vệ mà cải trang thành nữ thi không đầu đến dọa nàng?

Nếu như người dọa nàng là Ngụy Kỳ Chi, lúc đó nàng còn chưa hề đến nghĩa trang thì làm sao hắn có thể biết nàng tinh thông nghiệm thi?


Sắc mặt Tần Hoan nghiêm nghị chăm chú, cảm giác vừa mê man vừa ngơ ngác mà đi ra ngoài. Vãn Đào và Phục Linh thấy thần sắc nàng đột nhiên biến đổi nên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng không ai dám hỏi cả. Phục Linh đi theo sau lưng Tần Hoan cũng hơi hơi lo lắng.

Ngụy Kỳ Chi và Tống Nhu có tình cảm, thế nhưng hắn tâm cao khí ngạo không muốn dính líu đến Quốc Công phủ...

Ngụy Kỳ Chi đuổi theo từ nghìn dặm, dùng giấy Duệ Kim để viết thư dụ Tống Nhu ra ngoài, sau đó cố ý hoặc là lỡ tay gi ết chết Tống Nhu...

Hắn giết Tống Nhu một cách tàn nhẫn, sau đó không những không hề quay lại kinh thành tạo bằng chứng ngoại phạm, vậy mà lại cứ tiếp tục đuổi theo đến Cẩm Châu.

Đi đến Cẩm Châu để làm cái gì? Để xem sự rối loạn bên trong An Dương Hầu phủ? Hay để xem quá trình tra án của Hoắc Hoài Tín?

Hắn chặt bay đầu Tống Nhu, sau đó làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay mang cái đầu của nàng đi giữa biết bao người trong đội đưa dâu?

Tần Hoan vừa đi vừa nghĩ, trong đầu nảy lên quá nhiều câu đố chưa được giải đáp khiến nàng hơi nôn nóng. Nhưng chỉ chớp mắt sau đột nhiên Tần Hoan ngẩng cao đầu, hai trong mắt nhìn chằm chằm vào không khí, "Nhất định ta đã bỏ sót điều gì đó! Nhất định là có chỗ nào đó không đúng!"

Phục Linh ở phía sau thấy thế liền hết hồn, "Tiểu thư đang nói cái gì?"

Tần Hoan lắc đầu liên tục, "Quá nhiều điểm nói không rõ được, ta nhất định đã bỏ sót gì đó, nhất định đã bỏ qua điểm mấu chốt nhất..."

Phục Linh muốn nói lại thôi, đang định lên tiếng chuyển chủ đề thì có một giọng nói vang lên ngoài cửa viện.

"Cửu tiểu thư, Từ ngỗ tác ở phủ nha đưa một phong thư đến cho người!"

Tần Hoan dứt khoát xoay người, nhìn thấy bên ngoài là nam bộc gác cổng đang đứng đó, nàng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà đành phải đi đến cửa viện, "Từ ngỗ tác truyền tin? Vậy hắn đâu rồi?"

Nam bộc nâng bức thư bằng hai tay, "Người đã đến đây rồi, chỉ nói là việc này nhất định Cửu tiểu thư muốn biết nên mới đến báo cho Cửu tiểu thư một câu."

Tần Hoan nhận lấy thư rồi xoay người vừa đi vào vừa đọc, vừa đi được mấy bước nàng đã nhăn mày, dưới chân cũng dừng khựng lại.

Phục Linh cẩn thận tiến lên, "Tiểu thư, Từ ngỗ tác nói gì vậy?"

Tần Hoan vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong thư, ánh mắt nàng lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.

"Một canh giờ trước đã bắt được Ngụy gia Đại công tử rồi."


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.