Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 29



Tình yêu không quan trọng. Những gì cô cần bây giờ mới quan trọng.

"Em... em đi kiểm tra ấm nước. Chắc nó sôi rồi." Cô nói rồi đứng dậy vội vã bỏ đi. Mở tủ, cô lấy ra một ly mì và nắm chặt.

Thất vọng vì Lý Diệu Linh đã rời đi quá nhanh, anh ngẩng lên nhìn cô đứng bên bếp lò bận rộn chuẩn bị nấu mì cho anh. Anh cảm thấy thật hạnh phúc khi ôm cô như thế. Trịnh Thừa Hạo muốn kéo dài thời điểm này, mãi mãi.

Bây giờ anh tự hỏi liệu anh có khiến cô cảm thấy căng thẳng không. Buộc sự chú ý của mình ra khỏi cô, anh nhìn xuống cuốn sách. Khi những dòng chữ trong cuốn sách lóe lên trước mắt anh, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là không muốn trở về nhà nữa.

Căn hộ của Lý Diệu Linh là nơi duy nhất anh có thể nghĩ đến hơn là của người bạn Ôn Minh Long. Ngoài người bạn tốt duy nhất, anh muốn gặp Lý Diệu Linh hơn bất cứ điều gì ngày. hôm nay. Trước khi đêm kết thúc, anh muốn ở bên cô nên anh đã đến. Bất kể anh có làm gián đoạn buổi tối của cô hay. không, anh vẫn xin lỗi, nhưng tất cả những gì anh muốn là có một chút tôn nghiêm cho chính mình và thoát khỏi người cha ưa căn nhăn của mình, người lúc nào cũng hỏi về con gái của chủ tịch Ngô. Đến bây giờ mọi người đều đã biết cô đến tận trường để gặp anh.
Trong suốt cuộc đời của mình, anh chưa bao giờ hẹn hò với ai như thế này trước đây. Một cô gái dũng cảm sống một mình sau khi nhìn thấy em trai mình hạnh phúc với tình yêu của đời cậu và ổn định cuộc sống. Một cô gái tự hào khi nói về em trai mình, khoe khoang về cậu như thể cô là mẹ của cậu, rằng bất kể cô làm việc chăm chỉ như thế nào, cô cũng đã không phàn nàn về điều đó. Một người độc lập kiếm sống bằng nỗ lực của chính mình thay vì dựa dẫm vào người khác.

Nếu anh được sinh ra đơn giản mà không có một chiếc thìa vàng ngậm trong miệng, anh có thể sẽ trân trọng cuộc. sống hơn bây giờ. Thay vì cúi mình dưới quyền lực của ba, từ bỏ mọi thứ để thừa kế một công ty mà anh chẳng màng đến, anh thà vất vả cả ngày lẫn đêm mệt mỏi để sống theo cách mình muốn, để chọn người bạn đời định mệnh theo ý muốn và làm mọi thứ trong khả năng của riêng mình thay vì dựa vào địa vị để có một tấm vé miễn phí.
Liếc nhìn ra phía sau để xem bức ảnh của Lý Diệu Linh và em trai cô, anh nghĩ đến chị gái của mình. Anh rất nhớ Trịnh Hân Di, bộ giáp của anh.

Trịnh Thừa Hạo trở lại hiện thực khi bước chân của Lý Diệu Linh đến gần, cô đặt tô mì xuống bàn. Gấp sách lại, anh để nó sang một bên, nhìn cô đưa cho anh một đôi đũa.

"Em không ăn à?" Anh hỏi khi cô ngồi xuống ghế đối diện.

"Em đã ăn rồi" Lý Diệu Linh trả lời.

"Không phải em nói hai người nên ăn cùng nhau sẽ vui hơn sao?" Anh hỏi. 'Ăn trước mặt người khác và để người kia nhìn là không đúng. Phải không?”

Cô chớp chớp mắt và nhìn anh trước khi bật cười. "Được rồi”

Khi cô chuẩn bị đứng dậy để lấy thêm cái chén nữa thì anh đưa tay ra giữ cổ tay cô và nói. "Không sao, chỉ cần ngồi xuống đây."

"Em phải đi lấy một cái chén khác." Cô nói, ngồi xuống.
"Không cần" Trịnh Thừa Hạo nhìn cô cau mày, lén lút mỉm cười rồi gắp lên một đũa mì đưa về phía cô. "Há miệng ra"

Lý Diệu Linh ngẩn người một lúc.

"Chúng ta sẽ ăn chung với nhau." Anh vui vẻ đề nghị sau đó ra hiệu về phía cô một lần nữa.

Khóe môi cô tự động giật giật lên vừa xấu hổ vừa ngại ngùng. "Không nhất thiết phải như vậy..."

"Nhưng anh muốn như vậy." Anh cät ngang lời cô, cô nhìn anh một cách do dự. Anh giục cô một lần nữa. Cuối cùng nghiêng người về phía trước, cô mở miệng đớp lấy đũa mì mà anh vừa đút cho.

Khi Lý Diệu Linh nhìn anh thì thấy anh đang cười vui vẻ trước khi nghiêng người để phần mì của mình. Họ ăn cùng. nhau như vậy cho đến khi hết tô mì. Trịnh Thừa Hạo không nghĩ răng anh cảm thấy hài lòng và yên bình như vậy.

"Anh sẽ giúp em rửa chén." Anh đề nghị, đi theo cô đến bồn rửa.

"Chén không nhiều, anh không cần phải giúp em" Lý Diệu Linh gạt anh ra nhưng anh đã cố gảng đứng cạnh cô ở bồn rửa. Khi Lý Diệu Linh nhìn anh, anh vui vẻ mỉm cười, nhìn cô

quay đi với một cái cau mày để tập trung vào việc cọ rửa.

"Em phải tập làm mọi thứ vì em sống một mình à?" Anh bắt đầu.

"Em đã quen rồi." Cô trả lời.

"Từ bây giờ anh có thể giúp em được không?" Anh hỏi, quay lại khi cô đột ngột nhìn anh, ngạc nhiên. Mỉm cười một lần nữa, anh nói. "Anh thực sự có thể làm được rất nhiều điều đấy nhé. Mẹ anh đã dạy anh phải tập làm mọi thứ, bằng cách đó anh sẽ học được cách siêng năng."

"Mẹ anh... nghe có vẻ thú vị." Lý Diệu Linh bình luận sau khi anh lấy cái nồi ra khỏi tay cô để rửa sạch.

"Mẹ anh..." Anh nói. "Bà ấy rất khác với người dì sang chảnh của anh. Họ bằng tuổi nhau, nhưng mẹ anh trông già hơn"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.